3 năm sau...
Thời gian sẽ làm con người ta thay đổi, nhưng đối với Tiêu Kì Nhiên thì sao?
Ở một nhà hàng nào đó nằm tại thành phố Z này, có hai cô gái đang cùng nhau uống rượu, cùng chúc mừng cho lễ tốt nghiệp thành công, mĩ mãn.
"Nhiên Nhiên! Chúc mừng cậu, từ nay đã chính thức trở thành một Luật sư, có thể nối nghiệp ba mình, làm rạng danh dòng họ như mong ước. Nào, cạn ly!"
"Giao Giao à, cậu lại nói quá nữa rồi. Mình còn chưa chính thức vào làm mà, không nên tự cao tự đại khi chưa bước qua nổi ngưỡng cửa nhà người khác, hiểu chưa hả?" Tiêu Kì Nhiên nâng ly, nói xong và uống cạn để không phụ lòng người bạn thân.
Điệp Cẩn Giao chính là cô bạn đầu tiên trong suốt mười mấy năm đi học của Tiêu Kì Nhiên. Và cũng là một tri âm tri kỷ, có thể chia sớt mọi buồn vui, sướng khổ trong cuộc sống này.
Mặc dù địa vị cả hai có sự chênh lệch, dẫu sao Tiêu Kì Nhiên cũng là vợ trẻ của một Chủ tịch tài phiệt, còn Điệp Cẩn Giao chỉ là cô gái trong một gia đình làm ăn bình thường. Chẳng qua do tâm hồn đồng điệu nhau, nên hai năm qua họ mới có thể trở nên thân thiết. Kể cả chuyện Tiêu Kì Nhiên có chồng giàu, cũng chỉ mỗi Điệp Cẩn Giao biết được.
"Tại cậu bướng bỉnh thôi, chứ cậu chỉ cần lên tiếng, là có chồng cậu sắp xếp chu toàn từ A tới Z hết. Khỏi phải lo có bằng cấp nhưng thất nghiệp như mình." Trong lúc ngà say, Điệp Cẩn Giao đã nhắc tới người đàn ông của bạn thân.
Và thế là, cô nàng lập tức bị bạn mình bịt miệng lại.
"Trời ạ! Tự nhiên cậu nhắc tới chồng mình làm gì? Nhỡ có ai nghe thấy, lại phát sinh rắc rối nữa."
Điệp Cẩn Giao có vẻ không hài lòng, liền dứt khoát lấy tay Tiêu Kì Nhiên ra, rồi nói:
"Rắc rối, thì cũng có làm khó anh ấy được đâu mà cậu sợ. Công nhận, Nhiên Nhiên nhà ta tốt số thật. Ước gì, mình cũng tìm được một người thâm tình, giàu có giống chồng cậu, thế thì tốt biết mấy." Cô nàng bắt đầu trưng ra dáng vẻ mơ mộng.
Tiêu Kì Nhiên nhìn thấy, chỉ biết lắc đầu.
Nhắc tới chuyện gia đình, cô lại trở nên ủ rũ, đầy tâm sự.
"Ngược lại mình thì thấy, có chồng đẹp trai và tài giỏi quá áp lực. Lúc nào cũng lo sợ đủ thứ, nhất là miệng đời, họ luôn bảo mình núp bóng chồng, nói khó nghe hơn nữa thì là ăn bám. Bởi vậy, mình phải phấn đấu hơn nữa, để chồng mình vẻ vang, bản thân mình cũng sống thoải mái hơn."
"Do cậu nhạy cảm quá thôi. Chứ mình thấy, dù như nào thì trong mắt Hắc tổng, Nhiên Nhiên mãi mãi là bảo bối vô giá trị." Điệp Cẩn Giao chốt đề, tay lại cầm ly nâng lên.
"Thôi mình không uống nữa đâu. Lát nữa về nhà còn gặp mẹ chồng, bà ấy biết mình nhậu, lại không vui."
"Có chồng cậu bảo kê, sợ gì. Ngày vui mà, uống một ly nữa thôi." Điệp Cẩn Giao quyết không thỏa hiệp.
Ly rượu cứ thế bị đẩy tới đẩy lui, vô tình bị hất ra phía sau giữa hai cô gái và toàn bộ rượu trong ly đều dính hết lên người một nam nhân vừa tình cờ đi ngang đó.
Sự cố bất ngờ khiến người đàn ông bất động, Tiêu Kì Nhiên thì vội vàng đứng dậy, Điệp Cẩn Giao cũng nhận ra vấn đề, nên bắt đầu lúng túng.
"Thật ngại quá, xin lỗi anh!"
"Xin lỗi là xong hả? Các cô có biết bộ quần áo này của tôi đáng giá bao nhiêu tiền không?" Người đàn ông lớn tiếng quát ầm lên, dù đã được Tiêu Kì Nhiên cúi đầu xin lỗi.
Sự việc xảy ra, làm đông đảo mọi người xung quanh chú ý tới. Nhiều người bắt đầu bàn tán.
"Xong đời hai người đó rồi, chọc ai không chọc, lại chọc trúng Trình Khiếu. Hắn ta vốn nổi tiếng ngông cuồng, ngang ngược, giờ gặp chuyện này, thì hai cô gái kia coi như xui xẻo."
Thấy bạn mình bị quát, Điệp Cẩn Giao liền cau mày. Lập tức sấn tới, vênh mặt nhìn người đàn ông, cao giọng đáp trả:
"Có cần phải to tiếng vậy không? Tôi đền cho anh là được chứ gì?" Nói xong, Điệp Cẩn Giao với lấy túi xách tìm tiền.
Cô móc ra 10 tệ và đưa nó cho Trình Khiếu, rồi nói:
"Đây, bồi thường tiền giặt giũ cho anh."
Nhìn tờ tiền lẻ trước mặt, Trình Khiếu không thể giấu đi sự khinh bỉ. Hắn cao ngạo cất lời:
"Cô tưởng, 10 tệ của cô to bằng bánh xe bò chắc."
"Anh..."
Xét thấy lòng tự trọng của Điệp Cẩn Giao đã bị đối phương đả kích. Tiêu Kì Nhiên sợ lớn chuyện, nên liền kéo cô ra phía sau.
"Chúng tôi có lỗi, khi vô tình làm bẩn quần áo của anh. Mọi trách nhiệm, tôi gánh hết. Giờ anh nói đi, anh muốn như thế nào thì bỏ qua chuyện này?"
Giọng nói sắc bén của Tiêu Kì Nhiên vẫn không đủ để khiến Trình Khiếu nguôi ngoai, hắn vẫn cười khinh, rồi nói:
"Tôi thấy, giầy của tôi cũng bị ướt rồi. Thôi thì hai người quỳ xuống, lau giầy cho bổn thiếu gia đi."
Nghe xong, Tiêu Kì Nhiên liền để lộ nụ cười trào phúng. Cô kiên định nhìn đối phương, dõng dạc đáp trả:
"Anh như vậy, là đang cố tình bắt nạt người khác. Tôi có thể bồi thường tiền cho anh, hoặc chủ động mua cho anh một bộ quần áo mới. Đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn và chúng tôi cũng cúi đầu xin lỗi anh rồi, nếu anh vẫn tiếp tục gây khó dễ, thôi thì cứ đến cục cảnh sát nhờ họ can thiệp vào đi. Như vậy sẽ thuyết phục hơn."
Vừa nói hết câu, Tiêu Kì Nhiên liền cầm lấy túi xách và sẵn sàng rời đi. Nhưng phía Trình Khiếu lại bị những câu nói của cô, làm cho dao động.
Hắn bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt thú vị cả nụ cười cũng trở nên tà mị. Đút tay vào túi quần, mắt nhìn cô, hắn ngạo mạn lên tiếng:
"Khí chất cũng được đấy, mồm mép láu lỉnh. Tự dưng, bổn thiếu gia lại thấy hứng thú với cô hơn rồi."
Vừa nói xong, hắn bất ngờ nắm lấy cánh tay của Tiêu Kì Nhiên, dứt khoát kéo cô ngã vào lòng mình.
Mà hình ảnh đó, lại để Hắc Nhật Đông vừa tới đã trực tiếp nhìn thấy.
Thời gian sẽ làm con người ta thay đổi, nhưng đối với Tiêu Kì Nhiên thì sao?
Ở một nhà hàng nào đó nằm tại thành phố Z này, có hai cô gái đang cùng nhau uống rượu, cùng chúc mừng cho lễ tốt nghiệp thành công, mĩ mãn.
"Nhiên Nhiên! Chúc mừng cậu, từ nay đã chính thức trở thành một Luật sư, có thể nối nghiệp ba mình, làm rạng danh dòng họ như mong ước. Nào, cạn ly!"
"Giao Giao à, cậu lại nói quá nữa rồi. Mình còn chưa chính thức vào làm mà, không nên tự cao tự đại khi chưa bước qua nổi ngưỡng cửa nhà người khác, hiểu chưa hả?" Tiêu Kì Nhiên nâng ly, nói xong và uống cạn để không phụ lòng người bạn thân.
Điệp Cẩn Giao chính là cô bạn đầu tiên trong suốt mười mấy năm đi học của Tiêu Kì Nhiên. Và cũng là một tri âm tri kỷ, có thể chia sớt mọi buồn vui, sướng khổ trong cuộc sống này.
Mặc dù địa vị cả hai có sự chênh lệch, dẫu sao Tiêu Kì Nhiên cũng là vợ trẻ của một Chủ tịch tài phiệt, còn Điệp Cẩn Giao chỉ là cô gái trong một gia đình làm ăn bình thường. Chẳng qua do tâm hồn đồng điệu nhau, nên hai năm qua họ mới có thể trở nên thân thiết. Kể cả chuyện Tiêu Kì Nhiên có chồng giàu, cũng chỉ mỗi Điệp Cẩn Giao biết được.
"Tại cậu bướng bỉnh thôi, chứ cậu chỉ cần lên tiếng, là có chồng cậu sắp xếp chu toàn từ A tới Z hết. Khỏi phải lo có bằng cấp nhưng thất nghiệp như mình." Trong lúc ngà say, Điệp Cẩn Giao đã nhắc tới người đàn ông của bạn thân.
Và thế là, cô nàng lập tức bị bạn mình bịt miệng lại.
"Trời ạ! Tự nhiên cậu nhắc tới chồng mình làm gì? Nhỡ có ai nghe thấy, lại phát sinh rắc rối nữa."
Điệp Cẩn Giao có vẻ không hài lòng, liền dứt khoát lấy tay Tiêu Kì Nhiên ra, rồi nói:
"Rắc rối, thì cũng có làm khó anh ấy được đâu mà cậu sợ. Công nhận, Nhiên Nhiên nhà ta tốt số thật. Ước gì, mình cũng tìm được một người thâm tình, giàu có giống chồng cậu, thế thì tốt biết mấy." Cô nàng bắt đầu trưng ra dáng vẻ mơ mộng.
Tiêu Kì Nhiên nhìn thấy, chỉ biết lắc đầu.
Nhắc tới chuyện gia đình, cô lại trở nên ủ rũ, đầy tâm sự.
"Ngược lại mình thì thấy, có chồng đẹp trai và tài giỏi quá áp lực. Lúc nào cũng lo sợ đủ thứ, nhất là miệng đời, họ luôn bảo mình núp bóng chồng, nói khó nghe hơn nữa thì là ăn bám. Bởi vậy, mình phải phấn đấu hơn nữa, để chồng mình vẻ vang, bản thân mình cũng sống thoải mái hơn."
"Do cậu nhạy cảm quá thôi. Chứ mình thấy, dù như nào thì trong mắt Hắc tổng, Nhiên Nhiên mãi mãi là bảo bối vô giá trị." Điệp Cẩn Giao chốt đề, tay lại cầm ly nâng lên.
"Thôi mình không uống nữa đâu. Lát nữa về nhà còn gặp mẹ chồng, bà ấy biết mình nhậu, lại không vui."
"Có chồng cậu bảo kê, sợ gì. Ngày vui mà, uống một ly nữa thôi." Điệp Cẩn Giao quyết không thỏa hiệp.
Ly rượu cứ thế bị đẩy tới đẩy lui, vô tình bị hất ra phía sau giữa hai cô gái và toàn bộ rượu trong ly đều dính hết lên người một nam nhân vừa tình cờ đi ngang đó.
Sự cố bất ngờ khiến người đàn ông bất động, Tiêu Kì Nhiên thì vội vàng đứng dậy, Điệp Cẩn Giao cũng nhận ra vấn đề, nên bắt đầu lúng túng.
"Thật ngại quá, xin lỗi anh!"
"Xin lỗi là xong hả? Các cô có biết bộ quần áo này của tôi đáng giá bao nhiêu tiền không?" Người đàn ông lớn tiếng quát ầm lên, dù đã được Tiêu Kì Nhiên cúi đầu xin lỗi.
Sự việc xảy ra, làm đông đảo mọi người xung quanh chú ý tới. Nhiều người bắt đầu bàn tán.
"Xong đời hai người đó rồi, chọc ai không chọc, lại chọc trúng Trình Khiếu. Hắn ta vốn nổi tiếng ngông cuồng, ngang ngược, giờ gặp chuyện này, thì hai cô gái kia coi như xui xẻo."
Thấy bạn mình bị quát, Điệp Cẩn Giao liền cau mày. Lập tức sấn tới, vênh mặt nhìn người đàn ông, cao giọng đáp trả:
"Có cần phải to tiếng vậy không? Tôi đền cho anh là được chứ gì?" Nói xong, Điệp Cẩn Giao với lấy túi xách tìm tiền.
Cô móc ra 10 tệ và đưa nó cho Trình Khiếu, rồi nói:
"Đây, bồi thường tiền giặt giũ cho anh."
Nhìn tờ tiền lẻ trước mặt, Trình Khiếu không thể giấu đi sự khinh bỉ. Hắn cao ngạo cất lời:
"Cô tưởng, 10 tệ của cô to bằng bánh xe bò chắc."
"Anh..."
Xét thấy lòng tự trọng của Điệp Cẩn Giao đã bị đối phương đả kích. Tiêu Kì Nhiên sợ lớn chuyện, nên liền kéo cô ra phía sau.
"Chúng tôi có lỗi, khi vô tình làm bẩn quần áo của anh. Mọi trách nhiệm, tôi gánh hết. Giờ anh nói đi, anh muốn như thế nào thì bỏ qua chuyện này?"
Giọng nói sắc bén của Tiêu Kì Nhiên vẫn không đủ để khiến Trình Khiếu nguôi ngoai, hắn vẫn cười khinh, rồi nói:
"Tôi thấy, giầy của tôi cũng bị ướt rồi. Thôi thì hai người quỳ xuống, lau giầy cho bổn thiếu gia đi."
Nghe xong, Tiêu Kì Nhiên liền để lộ nụ cười trào phúng. Cô kiên định nhìn đối phương, dõng dạc đáp trả:
"Anh như vậy, là đang cố tình bắt nạt người khác. Tôi có thể bồi thường tiền cho anh, hoặc chủ động mua cho anh một bộ quần áo mới. Đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn và chúng tôi cũng cúi đầu xin lỗi anh rồi, nếu anh vẫn tiếp tục gây khó dễ, thôi thì cứ đến cục cảnh sát nhờ họ can thiệp vào đi. Như vậy sẽ thuyết phục hơn."
Vừa nói hết câu, Tiêu Kì Nhiên liền cầm lấy túi xách và sẵn sàng rời đi. Nhưng phía Trình Khiếu lại bị những câu nói của cô, làm cho dao động.
Hắn bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt thú vị cả nụ cười cũng trở nên tà mị. Đút tay vào túi quần, mắt nhìn cô, hắn ngạo mạn lên tiếng:
"Khí chất cũng được đấy, mồm mép láu lỉnh. Tự dưng, bổn thiếu gia lại thấy hứng thú với cô hơn rồi."
Vừa nói xong, hắn bất ngờ nắm lấy cánh tay của Tiêu Kì Nhiên, dứt khoát kéo cô ngã vào lòng mình.
Mà hình ảnh đó, lại để Hắc Nhật Đông vừa tới đã trực tiếp nhìn thấy.