"Là tiểu thư nhà họ Lưu, tên Lưu Diệp, đúng không?"
Hắc Nhật Đông không cần trả lời, thì người phụ nữ vừa được nhắc tới đã tung tăng từ trong nhà đi ra, hăng hái tiến về phía xe ô tô sang trọng.
Thấy Lưu Diệp đi ra, người đàn ông liền bỏ mặc Tiêu Kì Nhiên còn ở trong xe. Anh bước xuống, chào đón cô gái ấy bằng hành động ôm eo vô cùng thân mật.
Tất cả, đều được in vào đôi đồng tử đen lấy của cô gái. Cảm giác bức bối, khó chịu lập tức vây lấy, thúc giục cô phải nhanh chóng xuất hiện trước mặt hai người họ.
"Đây là bạn gái mới của tôi. Em quen mà, phải không?" Hắc Nhật Đông nhướng mày, ánh mắt vô tư nhìn cô, trên môi còn để lộ nụ cười đắc ý.
Quen! Tất nhiên là quen, bởi vì Tiêu Kì Nhiên đã nhớ hết mọi chuyện rồi. Người phụ nữ kia chính là cô gái được mẹ anh chọn làm dâu, cũng từng là em gái hồi thời niên thiếu của Hắc Nhật Đông, nếu ở khoảng thời gian cách đây vài tháng, thì chắc chắn Lưu Diệp chẳng có cửa được đặt chân vào lãnh địa này.
Nhưng nay thời thế thay đổi, không những người được vào, mà còn được gia chủ thân thiết chào đón, ngược lại là Tiêu Kì Nhiên cô như trở thành người ngoài.
"Sao vậy? Mới ngồi tù có mấy ngày, mà quên tôi luôn rồi hả? À, tôi quên mất rằng đến người ở bên cạnh cô mười năm, một tay chăm sóc nâng niu từ hồi bé, cô còn quên nữa mà. Công nhận, cô não cá vàng thật đấy." Lưu Diệp khinh bỉ mỉa mai.
Họ, người hành động, người hùa bằng lời, kết quả vẫn là thành công khiến Tiêu Kì Nhiên tức giận, hậm hực bỏ vào nhà, nhưng đâu ai biết cô vừa đi, vừa rưng rưng nước mắt.
Khi người đã đi khuất bóng, bàn tay người đàn ông lập tức thu về. Anh quay đầu nhìn theo bóng lưng cô gái, đến khi hoàn toàn mất khỏi tầm nhìn, mới đưa ánh mắt sắc bén nhìn sang người bên cạnh, lạnh lùng cất tiếng:
"Nói hay lắm. Nhưng nên nói thôi, đừng làm gì cả. Ngoan ngoãn một chút, thì viên kẹo trong miệng mới có vị ngọt, hiểu chứ?"
"Hiểu!" Lưu Diệp cúi đầu, đáp khẽ, thái độ hiểu chuyện khiến đối phương hài lòng.
Hắc Nhật Đông đút tay vào túi quần, ung dung cất bước hiên ngang đi vào nhà. Để lại người phụ nữ ai oán nhìn theo, nhưng cũng chẳng thể làm được gì, dù cho có ấm ức, tức giận thế nào.
Hiện tại, không riêng Hắc Nhật Đông thay đổi cách đối xử với Tiêu Kì Nhiên, mà cả Lưu Diệp cũng không còn dáng vẻ ve vãn, câu dẫn người đàn ông ấy một cách kiêu kỳ, ngạo mạn như trước nữa.
Tiểu thư Lưu bây giờ, đã biến thành chân sai vặt không công của Hắc Nhật Đông. Nói về nguyên nhân, cũng là gieo nhân nào gặt quả nấy, họa mình gây nên tự phải gánh. Ai bảo, để "ác ma" nắm được thóp, thì buộc chịu.
[...]
Ánh chiều tà vụt tắt, màn đêm vây lấy và Tiêu Kì Nhiên vẫn đang loay hoay trong bếp chuẩn bị cơm tối.
Cùng lúc đó, một "gia đình" gồm ba người Hắc Nhật Đông, bà Trần Linh và Lưu Diệp đang thảnh thơi ngồi ngoài phòng khách cắn hạt dưa, xem tivi.
Tuy được dì Quế phụ giúp, chỉ dạy cách nấu nướng từ những bước cơ bản, nhưng để có được bàn ăn tươm tất trước giờ cơm, là điều không dễ dàng gì.
"A, đau quá..." Tiêu Kì Nhiên bất giác kêu đau, nét mặt nhăn nhó, ôm lấy ngón tay đang chảy máu.
Dì Quế cũng giật mình, liền chạy qua xem, thì thấy máu trên ngón tay cô đang nhỏ thành giọt xuống sàn nhà.
"Sao lại bất cẩn vậy chứ? Vết đứt chắc là sâu lắm rồi. Cô ngồi xuống ghế đi, để tôi đi lấy bông băng."
Tiêu Kì Nhiên nghe lời ngồi xuống, chỉ một vết đứt khá nhỏ cô lại cảm thấy đau rát vô cùng. Vậy mà không hiểu sao hôm cắt tay tự vẫn, lại chẳng có tí cảm giác nào.
Lẽ nào do tâm trạng ảnh hưởng ư?
Trong khi đó, Hắc Nhật Đông đang ngồi ngoài phòng khách, nhưng vẫn lắng tai, dõi mắt về hướng bếp.
Lúc này, thấy dì Quế lật đật chạy ra lấy hộp y tế, anh đoán ngay có chuyện chẳng lành, nên liền cau mày, khẩn trương đi thẳng vào bếp, trước hai đôi mắt tròn trĩnh của Lưu Diệp và bà Linh.
Khi anh vào tới, dì Quế đã bắt đầu băng bó cho cô. Chỉ có vết máu trên sàn nhà chưa kịp lau đi, nhìn thoạt qua cũng đoán được Tiêu Kì Nhiên đã chảy khá nhiều máu.
Hắc Nhật Đông cau mày, làm mặt lạnh lùng. Tuy tận mắt thấy cô bị thương, nhưng vẫn không tới gần thăm hỏi, quan tâm một lời.
"Lần nào cũng vậy, có mỗi việc nấu ăn cũng làm không xong. Em có thấy mình vô dụng quá không?"
Không thương xót, chứ sao lại còn nói nặng lời như thế? Chỉ mỗi hai câu nói thể hiện sự bất mãn, hơi lớn tiếng của người đàn ông, đã khiến nước mắt trên mi cô gái lã chã rơi xuống.
Cô cúi mặt, tự chịu đựng nỗi đau ngoài da lẫn đau lòng. Khóc, cũng không phải vì mất máu, đau tay, mà khóc vì tủi thân.
Cảm giác lạc lỏng một mình, không còn ai bao bọc, che chở, thật sự tệ quá. Cô đang ước gì được trở về như trước kia, được người mình yêu đối xử thật dịu dàng, cần mẩn.
Bấy giờ, dì Quế khẽ nói:
"Tiểu thư bị thương rồi, chắc không thể nấu tiếp được nữa. Hay thiếu gia cho cô ấy ra ngoài đi, để tôi nấu cho.".
Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng
"Không cần. Tôi sẽ đưa hai người họ ra ngoài ăn. Còn nữa, sau này bảo mọi người trong nhà không được gọi Tiêu Kì Nhiên bằng tiểu thư. Thêm những việc nhỏ nhặt nhất, cứ để cô ấy tự làm. Không cần phải nuông chiều, phục vụ như trước." Hắc Nhật Đông đanh giọng căn dặn.
Nói xong, anh liền quay lưng, bỏ ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng vô tình của người đàn ông bằng đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ, mà lòng cô đau như dao cắt.
Cái cảm giác rõ ràng là yêu, rõ là gần nhau, nhưng lại bị chối bỏ, bị đối xử phũ phàng, là như này đây sao?
Hắc Nhật Đông không cần trả lời, thì người phụ nữ vừa được nhắc tới đã tung tăng từ trong nhà đi ra, hăng hái tiến về phía xe ô tô sang trọng.
Thấy Lưu Diệp đi ra, người đàn ông liền bỏ mặc Tiêu Kì Nhiên còn ở trong xe. Anh bước xuống, chào đón cô gái ấy bằng hành động ôm eo vô cùng thân mật.
Tất cả, đều được in vào đôi đồng tử đen lấy của cô gái. Cảm giác bức bối, khó chịu lập tức vây lấy, thúc giục cô phải nhanh chóng xuất hiện trước mặt hai người họ.
"Đây là bạn gái mới của tôi. Em quen mà, phải không?" Hắc Nhật Đông nhướng mày, ánh mắt vô tư nhìn cô, trên môi còn để lộ nụ cười đắc ý.
Quen! Tất nhiên là quen, bởi vì Tiêu Kì Nhiên đã nhớ hết mọi chuyện rồi. Người phụ nữ kia chính là cô gái được mẹ anh chọn làm dâu, cũng từng là em gái hồi thời niên thiếu của Hắc Nhật Đông, nếu ở khoảng thời gian cách đây vài tháng, thì chắc chắn Lưu Diệp chẳng có cửa được đặt chân vào lãnh địa này.
Nhưng nay thời thế thay đổi, không những người được vào, mà còn được gia chủ thân thiết chào đón, ngược lại là Tiêu Kì Nhiên cô như trở thành người ngoài.
"Sao vậy? Mới ngồi tù có mấy ngày, mà quên tôi luôn rồi hả? À, tôi quên mất rằng đến người ở bên cạnh cô mười năm, một tay chăm sóc nâng niu từ hồi bé, cô còn quên nữa mà. Công nhận, cô não cá vàng thật đấy." Lưu Diệp khinh bỉ mỉa mai.
Họ, người hành động, người hùa bằng lời, kết quả vẫn là thành công khiến Tiêu Kì Nhiên tức giận, hậm hực bỏ vào nhà, nhưng đâu ai biết cô vừa đi, vừa rưng rưng nước mắt.
Khi người đã đi khuất bóng, bàn tay người đàn ông lập tức thu về. Anh quay đầu nhìn theo bóng lưng cô gái, đến khi hoàn toàn mất khỏi tầm nhìn, mới đưa ánh mắt sắc bén nhìn sang người bên cạnh, lạnh lùng cất tiếng:
"Nói hay lắm. Nhưng nên nói thôi, đừng làm gì cả. Ngoan ngoãn một chút, thì viên kẹo trong miệng mới có vị ngọt, hiểu chứ?"
"Hiểu!" Lưu Diệp cúi đầu, đáp khẽ, thái độ hiểu chuyện khiến đối phương hài lòng.
Hắc Nhật Đông đút tay vào túi quần, ung dung cất bước hiên ngang đi vào nhà. Để lại người phụ nữ ai oán nhìn theo, nhưng cũng chẳng thể làm được gì, dù cho có ấm ức, tức giận thế nào.
Hiện tại, không riêng Hắc Nhật Đông thay đổi cách đối xử với Tiêu Kì Nhiên, mà cả Lưu Diệp cũng không còn dáng vẻ ve vãn, câu dẫn người đàn ông ấy một cách kiêu kỳ, ngạo mạn như trước nữa.
Tiểu thư Lưu bây giờ, đã biến thành chân sai vặt không công của Hắc Nhật Đông. Nói về nguyên nhân, cũng là gieo nhân nào gặt quả nấy, họa mình gây nên tự phải gánh. Ai bảo, để "ác ma" nắm được thóp, thì buộc chịu.
[...]
Ánh chiều tà vụt tắt, màn đêm vây lấy và Tiêu Kì Nhiên vẫn đang loay hoay trong bếp chuẩn bị cơm tối.
Cùng lúc đó, một "gia đình" gồm ba người Hắc Nhật Đông, bà Trần Linh và Lưu Diệp đang thảnh thơi ngồi ngoài phòng khách cắn hạt dưa, xem tivi.
Tuy được dì Quế phụ giúp, chỉ dạy cách nấu nướng từ những bước cơ bản, nhưng để có được bàn ăn tươm tất trước giờ cơm, là điều không dễ dàng gì.
"A, đau quá..." Tiêu Kì Nhiên bất giác kêu đau, nét mặt nhăn nhó, ôm lấy ngón tay đang chảy máu.
Dì Quế cũng giật mình, liền chạy qua xem, thì thấy máu trên ngón tay cô đang nhỏ thành giọt xuống sàn nhà.
"Sao lại bất cẩn vậy chứ? Vết đứt chắc là sâu lắm rồi. Cô ngồi xuống ghế đi, để tôi đi lấy bông băng."
Tiêu Kì Nhiên nghe lời ngồi xuống, chỉ một vết đứt khá nhỏ cô lại cảm thấy đau rát vô cùng. Vậy mà không hiểu sao hôm cắt tay tự vẫn, lại chẳng có tí cảm giác nào.
Lẽ nào do tâm trạng ảnh hưởng ư?
Trong khi đó, Hắc Nhật Đông đang ngồi ngoài phòng khách, nhưng vẫn lắng tai, dõi mắt về hướng bếp.
Lúc này, thấy dì Quế lật đật chạy ra lấy hộp y tế, anh đoán ngay có chuyện chẳng lành, nên liền cau mày, khẩn trương đi thẳng vào bếp, trước hai đôi mắt tròn trĩnh của Lưu Diệp và bà Linh.
Khi anh vào tới, dì Quế đã bắt đầu băng bó cho cô. Chỉ có vết máu trên sàn nhà chưa kịp lau đi, nhìn thoạt qua cũng đoán được Tiêu Kì Nhiên đã chảy khá nhiều máu.
Hắc Nhật Đông cau mày, làm mặt lạnh lùng. Tuy tận mắt thấy cô bị thương, nhưng vẫn không tới gần thăm hỏi, quan tâm một lời.
"Lần nào cũng vậy, có mỗi việc nấu ăn cũng làm không xong. Em có thấy mình vô dụng quá không?"
Không thương xót, chứ sao lại còn nói nặng lời như thế? Chỉ mỗi hai câu nói thể hiện sự bất mãn, hơi lớn tiếng của người đàn ông, đã khiến nước mắt trên mi cô gái lã chã rơi xuống.
Cô cúi mặt, tự chịu đựng nỗi đau ngoài da lẫn đau lòng. Khóc, cũng không phải vì mất máu, đau tay, mà khóc vì tủi thân.
Cảm giác lạc lỏng một mình, không còn ai bao bọc, che chở, thật sự tệ quá. Cô đang ước gì được trở về như trước kia, được người mình yêu đối xử thật dịu dàng, cần mẩn.
Bấy giờ, dì Quế khẽ nói:
"Tiểu thư bị thương rồi, chắc không thể nấu tiếp được nữa. Hay thiếu gia cho cô ấy ra ngoài đi, để tôi nấu cho.".
Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng
"Không cần. Tôi sẽ đưa hai người họ ra ngoài ăn. Còn nữa, sau này bảo mọi người trong nhà không được gọi Tiêu Kì Nhiên bằng tiểu thư. Thêm những việc nhỏ nhặt nhất, cứ để cô ấy tự làm. Không cần phải nuông chiều, phục vụ như trước." Hắc Nhật Đông đanh giọng căn dặn.
Nói xong, anh liền quay lưng, bỏ ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng vô tình của người đàn ông bằng đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ, mà lòng cô đau như dao cắt.
Cái cảm giác rõ ràng là yêu, rõ là gần nhau, nhưng lại bị chối bỏ, bị đối xử phũ phàng, là như này đây sao?