• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em có bảo, sẽ lấy anh làm chồng sao?"

Đâu đó có cơn gió mùa đông vừa tạt ngang qua, khiến cơ mặt người đàn ông bị đóng băng ngay lập tức.

Động tác sấy tóc dần chậm lại rồi dừng hẳn, ánh mắt chùng xuống, ang hầm hầm lên tiếng:

"Quyết định không lấy?"

"Đùa thôi mà, anh làm gì căng vậy!" Tiêu Kì Nhiên phì cười.

Sau đó, vỗ vào tay đang cầm máy sấy của người đàn ông, hồn nhiên ra lệnh:

"Sấy tiếp đi, nhanh cho khô để em còn về phòng chuẩn bị bài vở nữa. Phải học lại cho kịp thi tốt nghiệp, chứ bỏ dở mấy tháng nay rồi."

Bị trêu, dẫu không hề vui, nhưng Hắc Nhật Đông vẫn tiếp tục sự ân cần, chu đáo của mình, tiếp tục hoạt động.

"Cưới xong, là vừa vặn ngay lúc thi tốt nghiệp. Anh sẽ sắp xếp cho em, không cần thi cũng đạt được bằng loại giỏi."

Và đó là cách anh ta cưng chiều vợ mình.

"Dù là vợ anh, thì em vẫn muốn có lối sống bình thường như bao người. Càng không muốn dựa vào thế lực nhà chồng làm bàn đạp để vươn lên. Cái em muốn là bản thân tự nổ lực đến khi nào đạt được thành công thì thôi. Chỉ cần anh luôn bên cạnh, sẵn sàng nắm tay em đứng dậy mỗi khi không may vấp ngã là đủ lắm rồi."

Có vẻ như Tiêu Kì Nhiên của anh, nay đã trưởng thành hơn nhiều so với trước đây. Cô chín chắn và sống có mục tiêu trong tương lai.

Nói đi nói lại, cuối cùng vẫn là anh bị theo lối mòn như cũ. Lúc nào cũng muốn sắp xếp những điều tốt đẹp nhất cho cô gái của mình, thành ra quen.

Phải thay đổi, kiên quyết thay đổi.



"Anh tôn trọng em! Em cứ làm việc mình muốn, phía sau sẽ luôn luôn là anh."

[...]

Sang ngày hôm sau, Hắc Nhật Đông đã đưa sổ hộ khẩu của Vân gia cho Tiêu Kì Nhiên. Đó là thứ anh đã đặc biệt chuẩn bị từ rất lâu để dành cho cô, nhưng mãi đến hiện tại mới có cơ hội trao tay.

Tuy chuyện nhà họ Vân đã xảy ra khá lâu, nhưng với quyền lực của Hắc Nhật Đông, thì chút việc nhỏ nhặt ấy, căn bản không thành vấn đề.

Lúc nhận được quyển sổ, Tiêu Kì Nhiên vô cùng xúc động. Đến khi, anh đưa cô đến cục dân chính hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn, nỗi buồn ấy đã được niềm vui thay thế.

Sau đó, anh lại đưa cô đến Hắc gia. Đây cũng là bước thông báo cuối cùng trước thềm hôn lễ.

Lần gặp mặt này, Hắc Nhật Đông anh chính là người nắm quyền lực nhất nhà. Vì hiện tại, Hắc Nhật Hỏa đã chuyển nhượng toàn quyền thừa kế cho anh.

Trong bàn ăn tối nay, không có bà Kim Min, chỉ có Bích Ngọc, vợ của Hắc Nhật Mộc lúc còn đương thời.

"Con vẫn cương quyết muốn cưới Tiêu Kì Nhiên làm vợ thật sao Đông?"

"Vâng! Tiệc cưới được tổ chức vào chủ nhật tuần sau, tại bãi biển A trong khung giờ 18 giờ. Hôm đó, ba mẹ cứ có mặt là được, những thứ khác không cần phải lo." Hắc Nhật Đông quả quyết đưa ra câu trả lời.

Bà Trần Linh cũng biết, cục diện đã không thể thay đổi. Nên lúc này, đành giương mắt nhìn sang chồng mình, xin ý kiến.

"Ý anh thế nào?"

"Cứ theo ý tiểu Đông đi. Dù sao Hắc gia bây giờ cũng còn mỗi mình nó, nhưng có chuyện này ba phải nói trước cho hai đứa biết." Ông Hắc nhìn qua hai người trẻ, rồi nghiêm nghị nói tiếp:



"Cưới xong, trong vòng một năm, hai đứa phải sinh được cháu đích tôn cho dòng họ. Nếu là con gái, thì sang năm phải sinh tiếp. Tóm lại, trong thời hạn ba năm, phải có con trai. Nếu không được, thì tiểu Đông buộc phải cưới thêm vợ lẻ."

Nghe xong yêu cầu của ba mình, Hắc Nhật Đông vẫn bình thản cười nhạt. Anh gấp cho cô gái bên cạnh một miếng thịt, mới từ tốn cất lời:

"Ba không nên đưa ra yêu cầu, như vậy là đang làm khó bọn con rồi."

"Ba cũng chỉ nghĩ cho đại cuộc sau này. Vả lại, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Như ba đây, cùng lúc có hai người vợ, nhưng tình cảm vẫn san sẻ đồng đều, quan trọng là người phụ nữ của mình phải hiểu chuyện, biết lo nghĩ cho chồng, mới xứng đáng làm vợ.

Đúng không, Nhiên Nhiên?"

Hắc Nhật Hỏa chuyển tầm nhìn sắc bén sang Tiêu Kì Nhiên, khiến cô căng thẳng tới mức tay cầm đũa thoáng run.

Nhận ra điều đó, Hắc Nhật Đông đã nhanh chóng nắm tay cô. Anh định sẽ dứt khoát lên tiếng làm rõ vấn đề ngay từ đầu, nhưng Tiêu Kì Nhiên đã nhanh hơn một nhịp.

"Dạ đúng ạ! Con sẽ cố gắng hoàn thành mong muốn của mọi người."

"Tốt lắm! Ba chờ tin vui từ hai đứa." Hắc Nhật Hỏa mỉm cười hài lòng.

Riêng mỗi Hắc Nhật Đông cau mày không vui. Anh vẫn định tiếp tục tranh biện, nhưng lúc này Bích Ngọc chợt lên tiếng:

"Chú ba! Cảm ơn chú đã tạo điều kiện cho tôi đến tập đoàn làm việc. Tôi biết, là chú đã nói với ba để mẹ con tôi được tiếp tục ở lại đây. Thật tình, tôi cũng không biết phải cảm tạ chú thế nào nữa. Nhật Mộc anh ấy..."

"Thôi được rồi! Chẳng qua tôi không muốn liên lụy người không liên quan. Vả lại cho chị ở đây, để mai sau còn thay vợ tôi quán xuyến mọi việc, tránh trường hợp ba mẹ lại bắt vợ tôi về đây làm dâu."

Quả nhiên mọi sự sắp đặt của Hắc Nhật Đông đều có lý do. Chỉ với mấy câu của anh, đã khiến Bích Ngọc thôi cảm kích.

Suy cho cùng, vợ anh ta vẫn là trên hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK