"Tôi thích gì, anh biết chắc tới vậy sao?" Tiêu Kì Nhiên thông minh, biết đánh lạc hướng câu chuyện.
Hắc Nhật Đông cũng không phải ngốc, mà không biết tâm tư của cô thế nào. Chẳng qua anh không muốn xoáy sâu vào vấn đề có khả năng bùng nổ tranh chấp, nên rất thoải mái phối hợp cùng cô.
Anh cười, rồi đáp:
"Từ khi em tám tuổi, bất cứ mỗi một món đồ trên người em, đều do chính tay tôi chọn lựa. Lẽ nào cái gì em thích, món nào em ghét, tôi còn không biết? Cả tên của em, tôi cũng là người đặt. Tiêu Kì Nhiên, em thật sự quên hết những gì liên quan tới tôi trong suốt mười năm qua rồi ư?"
Nhờ những gì Hắc Nhật Đông nói, Tiêu Kì Nhiên mới hiểu tại sao khi ở cùng Ngô Đình, cậu ta gọi cô là Nhiên Nhiên, còn khi gặp Ngô Khinh Cơ, hắn lại gọi cô là Vân Phi Yến. Hai cái tên này đều gắn liền với cuộc đời cô, mỗi một tên là một giai đoạn vui buồn lẫn lộn.
Còn ký ức về mười năm qua, đó không phải là khoảng thời gian cô bị người đàn ông này giam cầm như một con ngốc sao?
Đối phương im lặng, Hắc Nhật Đông lại không đủ kiên nhẫn đợi chờ. Cơn ghen trong thâm tâm thôi thúc hành động và sự nóng giận khiến anh lập tức vung tay xé rách chiếc váy cô đang mặc trên người.
Lúc này, Tiêu Kì Nhiên mới thất kinh hồn vía. Lập tức quơ tay, đạp chân chống trả kịch liệt, nhưng dù Hắc Nhật Đông có bị thương sẵn, thì một cô gái mười tám tuổi như cô, căn bản không thể đấu lại người đàn ông ba mươi tuổi.
Chẳng mấy chốc, cô lại bị anh túm chặt hai cổ tay giơ lên khỏi đầu, ấn mạnh xuống nệm.
Cuộc vật lộn chớp nhoáng khiến gương mặt cô gái lấm tấm xuất hiện mồ hôi, Hắc Nhật Đông cũng thế. Nhưng tất cả, mới chỉ là màn mở đầu trong đêm nay.
Cơ thể thiếu nữ khi không còn quần áo che chắn, cứ vậy phô trương ngay tầm mắt sâu hun hút. Vòng một phập phồng theo nhịp thở hồi hộp, Tiêu Kì Nhiên lúc đó chỉ có thể ai oán nhìn người đàn ông, lạnh lùng thốt lên câu nói:
"Giết tôi đi, anh sẽ không cần phải lo sợ nữa."
Hắc Nhật Đông nghe xong, trực tiếp bật cười một cách nhạt nhẽo và khó tin.
Sao Tiêu Kì Nhiên có thể đề nghị anh giết chết cô cơ chứ? Trong khi, cô là một nửa mạng sống của anh mà.
Tự mình chặt đứt nửa cái mạng, chuyện đó thật hoang đường.
"Em điên à? Em mà chết, tôi mới sợ hơn đấy." Âm giọng trầm thấp, mang theo thật nhiều ẩn ý bên trong, mà có lẽ nhất thời Tiêu Kì Nhiên sẽ không thể hiểu được những gì anh vừa nói.
Chính thời điểm này cô chỉ nghĩ, từ giờ trở đi, việc sống chết của bản thân sẽ phụ thuộc vào người đàn ông ấy.
Tiêu Kì Nhiên cho rằng Ngô Khinh Cơ nói đúng.
Hắc Nhật Đông quả thực là một ác quỷ và cô chỉ nhớ những gì hắn nói, mà không hề nhận ra chính mình đã quên đi một đoạn ký ức vô cùng quan trọng.
Ngay lúc này, cô trơ mắt nhìn anh ta cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, rồi dứt khoát ném phăng nó đi.
Cô thấy cơ bụng sáu múi và một vòm ngực cực kỳ săn chắc đang hiện ngay trong tầm mắt, nhưng mọi sự chú ý nhanh chóng va vào vết thương phía trên ngực trái đối phương.
Đó là vết thương do cô gây ra. Vậy nên, việc gánh lấy hậu quả là điều hiển nhiên. Nhưng dựa vào đâu, mà cô phải cam tâm chấp nhận?
Nghĩ vậy, Tiêu Kì Nhiên càng quyết tâm rời khỏi căn phòng này, tránh càng xa Hắc Nhật Đông càng tốt.
Nhưng thấy cô cương quyết muốn bỏ đi, thì anh càng tức giận.
Tiêu Kì Nhiên căn bản chưa kịp chạy, đã bị đối phương ấn trở xuống giường. Mà lúc này, quần áo trên người anh đều không còn, tệ hơn khi cơn ghen tuông dần trở nên mù quáng.
Anh trừng mắt nhìn cô, gằng giọng hỏi:
"Em vẫn muốn đi tìm thằng khốn đó?"
"Phải! Tôi không muốn ở bên cạnh một kẻ tàn bạo như anh. Ở đó, tôi được tôn trọng chứ không phải cam chịu như lúc ở đây, anh nghe rõ chưa?"
Khi hai ngọn núi lửa cùng lúc bùng nổ, hậu quả sẽ thật khó lường.
Những gì Tiêu Kì Nhiên vừa nói, lại giống như cơn gió đưa đẩy ngọn lửa trong lòng người đàn ông thêm lớn mạnh.
Anh không cam tâm và thứ anh muốn là chiếm hữu.
Đồng nghĩa với việc, một lần nữa Tiêu Kì Nhiên bị nuốt chửng vành môi. Đó không còn là nụ hôn nhẹ nhàng, mà chính xác là vùi dập, là tham lam cưỡng đoạt.
Cô càng vùng vẫy, anh càng cuồng nhiệt. Mặc cho đối phương cào cáu, đấm đánh liên tục làm động vết thương, thì anh cũng không hề dừng lại.
Vết son môi lấm lem nhòe cùng vệt máu, nơi khóe mi có những giọt nước mắt sinh lý đã vô thức tuôn trào trong bất lực.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
4. [Ngôn Tình] Trêu Chọc
=====================================
Khi đôi môi được buông tha, vùng nhạy cảm bên dưới lại là mục tiêu tiếp đến được người đàn ông nhắm tới.
Hắc Nhật Đông lui xuống, Tiêu Kì Nhiên cố gắng nhích người lên định ngồi dậy, thì anh ta lại kiên định túm chân cô, kéo trở xuống. Cuộc giằng co trên giường lại bắt đầu.
Suy cho cùng, sức lực nữ nhi vẫn thua xa trai tráng. Khi người đàn ông dang rộng được đôi chân thiếu nữ, cũng là lúc nơi tư mật nhạy cảm bị vật thể nam tính kiêu căng xâm lấn.
"Ah~..."
Hắc Nhật Đông cũng không phải ngốc, mà không biết tâm tư của cô thế nào. Chẳng qua anh không muốn xoáy sâu vào vấn đề có khả năng bùng nổ tranh chấp, nên rất thoải mái phối hợp cùng cô.
Anh cười, rồi đáp:
"Từ khi em tám tuổi, bất cứ mỗi một món đồ trên người em, đều do chính tay tôi chọn lựa. Lẽ nào cái gì em thích, món nào em ghét, tôi còn không biết? Cả tên của em, tôi cũng là người đặt. Tiêu Kì Nhiên, em thật sự quên hết những gì liên quan tới tôi trong suốt mười năm qua rồi ư?"
Nhờ những gì Hắc Nhật Đông nói, Tiêu Kì Nhiên mới hiểu tại sao khi ở cùng Ngô Đình, cậu ta gọi cô là Nhiên Nhiên, còn khi gặp Ngô Khinh Cơ, hắn lại gọi cô là Vân Phi Yến. Hai cái tên này đều gắn liền với cuộc đời cô, mỗi một tên là một giai đoạn vui buồn lẫn lộn.
Còn ký ức về mười năm qua, đó không phải là khoảng thời gian cô bị người đàn ông này giam cầm như một con ngốc sao?
Đối phương im lặng, Hắc Nhật Đông lại không đủ kiên nhẫn đợi chờ. Cơn ghen trong thâm tâm thôi thúc hành động và sự nóng giận khiến anh lập tức vung tay xé rách chiếc váy cô đang mặc trên người.
Lúc này, Tiêu Kì Nhiên mới thất kinh hồn vía. Lập tức quơ tay, đạp chân chống trả kịch liệt, nhưng dù Hắc Nhật Đông có bị thương sẵn, thì một cô gái mười tám tuổi như cô, căn bản không thể đấu lại người đàn ông ba mươi tuổi.
Chẳng mấy chốc, cô lại bị anh túm chặt hai cổ tay giơ lên khỏi đầu, ấn mạnh xuống nệm.
Cuộc vật lộn chớp nhoáng khiến gương mặt cô gái lấm tấm xuất hiện mồ hôi, Hắc Nhật Đông cũng thế. Nhưng tất cả, mới chỉ là màn mở đầu trong đêm nay.
Cơ thể thiếu nữ khi không còn quần áo che chắn, cứ vậy phô trương ngay tầm mắt sâu hun hút. Vòng một phập phồng theo nhịp thở hồi hộp, Tiêu Kì Nhiên lúc đó chỉ có thể ai oán nhìn người đàn ông, lạnh lùng thốt lên câu nói:
"Giết tôi đi, anh sẽ không cần phải lo sợ nữa."
Hắc Nhật Đông nghe xong, trực tiếp bật cười một cách nhạt nhẽo và khó tin.
Sao Tiêu Kì Nhiên có thể đề nghị anh giết chết cô cơ chứ? Trong khi, cô là một nửa mạng sống của anh mà.
Tự mình chặt đứt nửa cái mạng, chuyện đó thật hoang đường.
"Em điên à? Em mà chết, tôi mới sợ hơn đấy." Âm giọng trầm thấp, mang theo thật nhiều ẩn ý bên trong, mà có lẽ nhất thời Tiêu Kì Nhiên sẽ không thể hiểu được những gì anh vừa nói.
Chính thời điểm này cô chỉ nghĩ, từ giờ trở đi, việc sống chết của bản thân sẽ phụ thuộc vào người đàn ông ấy.
Tiêu Kì Nhiên cho rằng Ngô Khinh Cơ nói đúng.
Hắc Nhật Đông quả thực là một ác quỷ và cô chỉ nhớ những gì hắn nói, mà không hề nhận ra chính mình đã quên đi một đoạn ký ức vô cùng quan trọng.
Ngay lúc này, cô trơ mắt nhìn anh ta cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, rồi dứt khoát ném phăng nó đi.
Cô thấy cơ bụng sáu múi và một vòm ngực cực kỳ săn chắc đang hiện ngay trong tầm mắt, nhưng mọi sự chú ý nhanh chóng va vào vết thương phía trên ngực trái đối phương.
Đó là vết thương do cô gây ra. Vậy nên, việc gánh lấy hậu quả là điều hiển nhiên. Nhưng dựa vào đâu, mà cô phải cam tâm chấp nhận?
Nghĩ vậy, Tiêu Kì Nhiên càng quyết tâm rời khỏi căn phòng này, tránh càng xa Hắc Nhật Đông càng tốt.
Nhưng thấy cô cương quyết muốn bỏ đi, thì anh càng tức giận.
Tiêu Kì Nhiên căn bản chưa kịp chạy, đã bị đối phương ấn trở xuống giường. Mà lúc này, quần áo trên người anh đều không còn, tệ hơn khi cơn ghen tuông dần trở nên mù quáng.
Anh trừng mắt nhìn cô, gằng giọng hỏi:
"Em vẫn muốn đi tìm thằng khốn đó?"
"Phải! Tôi không muốn ở bên cạnh một kẻ tàn bạo như anh. Ở đó, tôi được tôn trọng chứ không phải cam chịu như lúc ở đây, anh nghe rõ chưa?"
Khi hai ngọn núi lửa cùng lúc bùng nổ, hậu quả sẽ thật khó lường.
Những gì Tiêu Kì Nhiên vừa nói, lại giống như cơn gió đưa đẩy ngọn lửa trong lòng người đàn ông thêm lớn mạnh.
Anh không cam tâm và thứ anh muốn là chiếm hữu.
Đồng nghĩa với việc, một lần nữa Tiêu Kì Nhiên bị nuốt chửng vành môi. Đó không còn là nụ hôn nhẹ nhàng, mà chính xác là vùi dập, là tham lam cưỡng đoạt.
Cô càng vùng vẫy, anh càng cuồng nhiệt. Mặc cho đối phương cào cáu, đấm đánh liên tục làm động vết thương, thì anh cũng không hề dừng lại.
Vết son môi lấm lem nhòe cùng vệt máu, nơi khóe mi có những giọt nước mắt sinh lý đã vô thức tuôn trào trong bất lực.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
4. [Ngôn Tình] Trêu Chọc
=====================================
Khi đôi môi được buông tha, vùng nhạy cảm bên dưới lại là mục tiêu tiếp đến được người đàn ông nhắm tới.
Hắc Nhật Đông lui xuống, Tiêu Kì Nhiên cố gắng nhích người lên định ngồi dậy, thì anh ta lại kiên định túm chân cô, kéo trở xuống. Cuộc giằng co trên giường lại bắt đầu.
Suy cho cùng, sức lực nữ nhi vẫn thua xa trai tráng. Khi người đàn ông dang rộng được đôi chân thiếu nữ, cũng là lúc nơi tư mật nhạy cảm bị vật thể nam tính kiêu căng xâm lấn.
"Ah~..."