• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôi nhà mà Hắc Nhật Đông nói đến, chính là căn biệt thự Sun của mình. Nơi đã gắn bó với Tiêu Kì Nhiên mười năm thật trọn vẹn bên anh.

Thật ra, cô đã rất lấy làm lạ kể từ khi bước ra khỏi cửa phòng bệnh. Nếu là tù nhân, đáng lẽ phải có người canh chừng nghiêm ngặt, nhưng lúc đó Hắc Nhật Đông rất ung dung đưa cô cùng rời đi, mà không hề bị bất cứ ai ngăn cản.

Mãi đến khi xe ô tô dừng trong khuôn viên nhà quen thuộc, Tiêu Kì Nhiên mới bẽn lẽn bày tỏ thắc mắc:

"Sao anh đưa em về đây được vậy? Có phải anh đã trao đổi điều gì đó với phía cảnh sát, nên họ mới cho phép em cùng anh? Họ...không làm khó anh đó chứ?"

Nghe xong hàng loạt câu hỏi của cô gái, Hắc Nhật Đông lại không tránh khỏi biểu cảm buồn cười.

Anh quay qua nhìn cô, bình thản đáp:

"Chẳng qua tôi không thể để phía thứ ba cướp mất "con nợ" của mình thôi. Chứ em đâu có đáng giá để tôi phải bất chấp tất cả."



Màn đáp trả của người đàn ông, lập tức khơi dậy sự ngượng nghịu trong lòng cô gái.

Hắc Nhật Đông của bây giờ khác rồi, người trở về từ cõi chết, nói chuyện cũng bạc bẽo hơn xưa. Trong lòng anh, Tiêu Kì Nhiên căn bản không còn là cô công chúa bé bổng thuở nào nữa rồi.

Thấy cô xụ mặt, thế mà anh lại càng hả hê. Đợi tới lúc hắng giọng xong, mới chịu chủ động nghiêm túc nói rõ:

"Thân là người bị hại, tôi đã ra tòa án minh oan cho em. Giải thích rằng, tất cả chỉ là một kế hoạch để bắt Hắc Nhật Mộc cùng Ngô Khinh Cơ đưa ra ánh sáng, trả thù thay cho ba mẹ em."

Khơi lại câu chuyện vốn dĩ từ bắt đầu đến kết thúc, đều là đau thương, khiến Tiêu Kì Nhiên càng buồn.

Cô cúi mặt, khẽ hỏi:

"Anh biết hết mọi chuyện từ khi nào?"

"Từ lúc em bảo rằng, tôi là hung thủ sát hại ba mẹ em. Cộng thêm hành vi bất thường của em, nên tôi bắt đầu nghi ngờ và cho người điều tra." Hắc Nhật Đông thoải mái đối đáp.

"Chắc Ngô Đình là đối tượng đầu tiên anh tìm tới, đúng không?"

"Không. Tôi bắt đầu từ Hắc Nhật Mộc."

"Tại sao lại là anh ta?" Tiêu Kì Nhiên quay qua nhìn anh, hơi nhíu mày vì không hiểu.



"Vì tiệc ở công ty M.O.C vốn là do anh ta mở. Em và Ngô Đình đều không phải dân kinh doanh, nhưng có thể đặt chân vào đó, chứng tỏ có người chống lưng, thậm chí có thể che giấu em ngay trong thành phố này, thì kẻ đó ắt hẳn phải có quyền lực tầm cỡ tôi. Nghi ngờ kẻ cầm đầu là Hắc Nhật Mộc, quả không sai.

Sau khi cài người vào lấy được camera cửa ra vào ở bữa tiệc, tôi mới biết em tay trong tay xuất hiện cùng Ngô Khinh Cơ." Hắc Nhật Đông nhếch môi.

Trong đôi mắt có tia trào phúng cùng một chút bất mãn, nhưng không nói thành lời.

Im lặng vài phút, Tiêu Kì Nhiên lại nhỏ giọng hỏi:

"Sau đó thì sao?"

"Tất nhiên tôi phải chuyển hướng điều tra qua Ngô Khinh Cơ và người đầu tiên tôi nhắm tới, không ai khác ngoài Ngô Đình. Từ chỗ cậu ta, tôi biết được mối quan hệ phức tạp đằng sau anh em bọn họ. Ngô Khinh Cơ là con vợ lớn, Ngô Đình con vợ bé, nhưng mẹ con cậu ta bất hạnh hơn mẹ con tôi. Ngô Mân qua đời vào ba năm trước, Ngô gia do Ngô Khinh Cơ gánh gác, vì vậy mà mọi việc lớn nhỏ đều do hắn quyết định, kể cả phí sinh hoạt của mẹ con họ. Mẹ Ngô Đình mắc bệnh thận, mỗi tháng đều phải chi một số tiền lớn để chạy thận giữ mạng, để có tiền lo cho mẹ, cậu ta buộc phải nghe theo sắp đặt của Ngô Khinh Cơ.

Nếu hắn lợi dụng điểm yếu đó để sai khiến Ngô Đình, thì tôi cũng có thể làm điều tương tự. Có điều, tôi hơi ác hơn một chút, khoảng thời gian qua bắt mẹ con họ xa nhau, mãi cho tới khi kế hoạch hoàn thành mới để họ gặp lại."

Người đàn ông vô cùng thong thả thuật lại âm mưu của mình, bằng vẻ mặt đắc chí, khiến Tiêu Kì Nhiên lại lắng đọng chẳng biết nên nói gì, mãi một lúc mới buông lời tán thưởng:

"Anh giỏi thật! Không những thao túng được đồng đội của kẻ thù, bắt họ làm việc cho mình, mà còn dạy cho em lĩnh ngộ được một bài học lớn, giúp em trả thù cho ba mẹ. Còn em, chẳng làm được tích sự gì hết, còn gây họa cho anh..."

"Em chỉ làm tôi đau lòng thôi, chứ họa thì không có." Hắc Nhật Đông điềm đạm đáp ngay khi Tiêu Kì Nhiên vừa nói hết câu.

Cô nàng lần nữa chìm vào ngại ngùng, tự thẹn với lòng. Chỉ biết cúi mặt trốn tránh.

Biết cô buồn, vậy mà Hắc Nhật Đông vẫn tuyệt nhiên bình thản. Trong ánh mắt chẳng có chút quan tâm nào, lại còn thờ ơ ra lệnh:

"Thôi được rồi, mau xuống xe đi. Em còn phải chuẩn bị cơm tối cho tôi tiếp khách đấy."

Nghe vậy, Tiêu Kì Nhiên liền ngẩng mặt lên nhìn anh, dè dặt hỏi:

"Là khách nào vậy? Em có quen không?"

"Bạn gái mới của tôi và cũng có quen với em." Hắc Nhật Đông hồn nhiên đáp, trên môi còn cười.

Lúc đó, Tiêu Kì Nhiên chợt cảm thấy đau lòng. Nét mặt không thể giấu đi sự buồn bã, nhưng vẫn cố chấp gặng hỏi:

"Là tiểu thư nhà họ Lưu, tên Lưu Diệp, đúng không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK