Sự xuất hiện của Ngô Đình chỉ khiến Tiêu Kì Nhiên vô cùng bất ngờ, riêng Tân Tử thì không.
"Ngô Đình, sao anh biết em ở đây mà đến vậy?" Cô vừa lau nước mắt, vừa hỏi.
Trông anh ấy, dường như có điều vô cùng khó nói. Miễn cưỡng lắm mới hé được nụ cười gượng gạo trên môi, rồi bước tới kéo ghế ngồi gần giường bệnh.
Đắn đo mãi một lúc, mới ngập ngừng lên tiếng:
"Anh đến, để nói với em một sự thật."
Nghe xong câu nói, cộng thêm thái độ của người thanh niên, nơi lồng ngực cô gái chợt vang vọng tiếng tim đập thình thịch, là điềm báo cho sự hồi hộp đang vây lấy thâm tâm cô gái.
"Là sự thật gì vậy? Có liên quan tới cái chết của ba mẹ em hay anh Đông không?"
Ngô Đình nặng nề gật đầu.
"Có liên quan tới ba mẹ em."
"Vậy anh nói đi, có phải hung thủ sát hại ba mẹ em hoàn toàn không phải Hắc Nhật Đông?" Tiêu Kì Nhiên đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Lần nữa Ngô Đình phải gật đầu xác nhận. Thực tình lúc đó, Tiêu Kì Nhiên như vừa sa chân rơi xuống vực thẩm sâu không thấy đáy, cái thời khắc tội lỗi lớn lao đánh thức linh hồn, thật tệ.
Cuối cùng, vẫn là do cô không chịu tin anh. Chính cô gián tiếp hại chết người mình yêu, chỉ vì những câu nói xảo trá của người khác.
Tiêu Kì Nhiên, sao cô có thể ngu ngốc đến thế chứ?
"Kẻ thủ ác không phải Hắc Nhật Đông, mà là Hắc Nhật Mộc, con trai cả của Hắc gia. Chính hắn ta đã bắt tay với Ngô Khinh Cơ bày ra mọi chuyện, để đạt được mục đích riêng."
"Đây là hồ sơ vụ kiện mười năm trước, người bị kiện vốn là Hắc Nhật Mộc. Anh tìm thấy nó trong phòng Ngô Khinh Cơ, nên lén lút mang tới đây đưa cho em."
Đưa bàn tay run run nhận lấy tệp tài liệu từ tay Ngô Đình, tầm nhìn của người thiếu nữ đã nhòe đi vì nước mắt bao phủ. Cô không cần đọc kỹ, chỉ cần không nhìn thấy tên Hắc Nhật Đông trên đó cũng đủ hiểu được mọi chuyện thực hư thế nào.
"Tại sao? Tại sao các người lại đối xử tàn ác với chúng tôi như vậy chứ?" Cô mất hết bình tĩnh, kích động đánh đấm liên tục vào người Ngô Đình.
Thử hỏi còn gì đau khổ hơn, khi bản thân bị lừa gạt đã đành, còn để người khác có cơ hội lợi dụng, khiến người mình yêu mất mạng.
Giờ đây, cô có khóc lóc hay kêu gào, thì người đàn ông ấy cũng không còn tồn tại nữa...
Ngô Đình chỉ biết xót xa ôm lấy cô gái trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành để cảm xúc dịu đi.
"Nhiên Nhiên, anh xin lỗi!"
Suy cho cùng, Ngô Đình vẫn đáng thương hơn đáng trách. Bởi chính cậu cũng là một con cờ quan trọng trong tay bọn họ.
Họ lợi dụng Ngô Đình tiếp cận Tiêu Kì Nhiên, khiến Hắc Nhật Đông phải ghen tuông dẫn đến xung đột giữa cả hai. Sau đó, đẩy họ rời xa nhau để dễ dàng tiến triển bước ngoặc thứ hai.
Đang đà xúc động, Tiêu Kì Nhiên bất ngờ đẩy Ngô Đình ra, cô trân trân ánh mắt uất giận nhìn đối phương, mà gặng hỏi:
"Anh cũng là một phe với bọn họ đó thôi, sao phải ở đây giả nhân giả nghĩa làm gì chứ? Chính anh đã bảo rằng Ngô Khinh Cơ bị Nhật Đông hãm hại, cũng anh là người đưa cho tôi lọ thuốc đó. Cút đi, cút đi cho tôi."
"Nhiên Nhiên, em nghe anh giải thích đã. Ngay từ đầu, anh cũng nghĩ Hắc Nhật Đông là người xấu, anh lo lắng cho em nên mới nghe theo sắp xếp của Ngô Khinh Cơ. Nào ngờ, chính anh ta mới là kẻ xấu xa thâm độc, anh biết mình sai, nên cố gắng sửa sai bằng cách tìm hiểu sự thật để nói cho em biết." Ngô Đình vội vã giải thích.
Nhưng điều đó cũng vô ích thôi, vì sâu thẩm trong thâm tâm cô đã hoàn toàn tuyệt vọng. Biết được sự thật thì sao? Cũng chỉ khiến bản thân đau lòng hơn, lồng ngực quặn thắt từng cơn vì trái tim cuộn trào cơn nhói.
Một đứa ngu ngốc như cô, mới là kẻ đáng chết đi.
"Cậu bỏ qua một chi tiết rồi." Tân Tử bất ngờ điềm đạm lên tiếng.
Tiêu Kì Nhiên lẫn Ngô Đình đều bị thu hút nhanh chóng. Họ nhìn qua người đàn ông ấy, chờ đợi câu nói tiếp theo.
"Còn vụ tai nạn của Tiêu Kì Nhiên, căn bản không phải do Hắc Nhật Đông gây ra, nhằm mục đích giết người diệt khẩu như lời Ngô Khinh Cơ đã nói, mà chính hắn ta mới là kẻ lái xe gây ra tai nạn. Vừa ăn cướp vừa la làng, đúng là tiểu nhân bỉ ổi." Tân Tử tiếp lời, mà ánh mắt hừng hừng thịnh nộ cùng khinh bỉ.
Riêng chuyện đó, quả thực đến Ngô Đình cũng không biết.
"Đêm đó, Ngô Khinh Cơ đưa Nhiên Nhiên về trong tình trạng hôn mê, thương tích đầy người. Tôi hỏi, sao không đưa cô ấy đến bệnh viện, thì hắn biện lý do sợ Hắc Nhật Đông tìm gặp. Nào ngờ, là vì âm mưu thao túng tâm lý cô ấy sau này.
Vậy lý do, lúc chạm mặt Hắc Nhật Đông, Nhiên Nhiên bất ngờ mất kiểm soát là vì..."
"Vì loại thuốc các người cho cô ấy uống trước khi tới bữa tiệc, sinh ra ảo giác. Đáng nói hơn, là số thuốc mượn danh điều trị bệnh suốt bốn tháng kể từ ngày Tiêu Kì Nhiên tỉnh lại, đều là thuốc kích thích dây thần kinh, cản trở quá trình hồi phục trí nhớ. Nhờ vậy, các người mới dễ dàng thao túng cô ấy như một con rối."
Rốt cuộc Tân Tử là ai? Vì những gì anh vừa nói, đến người trong cuộc như Ngô Đình còn không biết.
Anh bảo vệ Tiêu Kì Nhiên, là nhận lệnh từ ai?
Đúng lúc sự thật đang được phơi bày, thì cửa phòng lần nữa được ai đó mở ra.
Sự xuất hiện của bà Trần Linh và Lưu Diệp lập tức khiến Tân Tử phải đứng dậy, Tiêu Kì Nhiên càng không khỏi ngỡ ngàng.
"Bác gái..."
Chát...
"Ngô Đình, sao anh biết em ở đây mà đến vậy?" Cô vừa lau nước mắt, vừa hỏi.
Trông anh ấy, dường như có điều vô cùng khó nói. Miễn cưỡng lắm mới hé được nụ cười gượng gạo trên môi, rồi bước tới kéo ghế ngồi gần giường bệnh.
Đắn đo mãi một lúc, mới ngập ngừng lên tiếng:
"Anh đến, để nói với em một sự thật."
Nghe xong câu nói, cộng thêm thái độ của người thanh niên, nơi lồng ngực cô gái chợt vang vọng tiếng tim đập thình thịch, là điềm báo cho sự hồi hộp đang vây lấy thâm tâm cô gái.
"Là sự thật gì vậy? Có liên quan tới cái chết của ba mẹ em hay anh Đông không?"
Ngô Đình nặng nề gật đầu.
"Có liên quan tới ba mẹ em."
"Vậy anh nói đi, có phải hung thủ sát hại ba mẹ em hoàn toàn không phải Hắc Nhật Đông?" Tiêu Kì Nhiên đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Lần nữa Ngô Đình phải gật đầu xác nhận. Thực tình lúc đó, Tiêu Kì Nhiên như vừa sa chân rơi xuống vực thẩm sâu không thấy đáy, cái thời khắc tội lỗi lớn lao đánh thức linh hồn, thật tệ.
Cuối cùng, vẫn là do cô không chịu tin anh. Chính cô gián tiếp hại chết người mình yêu, chỉ vì những câu nói xảo trá của người khác.
Tiêu Kì Nhiên, sao cô có thể ngu ngốc đến thế chứ?
"Kẻ thủ ác không phải Hắc Nhật Đông, mà là Hắc Nhật Mộc, con trai cả của Hắc gia. Chính hắn ta đã bắt tay với Ngô Khinh Cơ bày ra mọi chuyện, để đạt được mục đích riêng."
"Đây là hồ sơ vụ kiện mười năm trước, người bị kiện vốn là Hắc Nhật Mộc. Anh tìm thấy nó trong phòng Ngô Khinh Cơ, nên lén lút mang tới đây đưa cho em."
Đưa bàn tay run run nhận lấy tệp tài liệu từ tay Ngô Đình, tầm nhìn của người thiếu nữ đã nhòe đi vì nước mắt bao phủ. Cô không cần đọc kỹ, chỉ cần không nhìn thấy tên Hắc Nhật Đông trên đó cũng đủ hiểu được mọi chuyện thực hư thế nào.
"Tại sao? Tại sao các người lại đối xử tàn ác với chúng tôi như vậy chứ?" Cô mất hết bình tĩnh, kích động đánh đấm liên tục vào người Ngô Đình.
Thử hỏi còn gì đau khổ hơn, khi bản thân bị lừa gạt đã đành, còn để người khác có cơ hội lợi dụng, khiến người mình yêu mất mạng.
Giờ đây, cô có khóc lóc hay kêu gào, thì người đàn ông ấy cũng không còn tồn tại nữa...
Ngô Đình chỉ biết xót xa ôm lấy cô gái trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành để cảm xúc dịu đi.
"Nhiên Nhiên, anh xin lỗi!"
Suy cho cùng, Ngô Đình vẫn đáng thương hơn đáng trách. Bởi chính cậu cũng là một con cờ quan trọng trong tay bọn họ.
Họ lợi dụng Ngô Đình tiếp cận Tiêu Kì Nhiên, khiến Hắc Nhật Đông phải ghen tuông dẫn đến xung đột giữa cả hai. Sau đó, đẩy họ rời xa nhau để dễ dàng tiến triển bước ngoặc thứ hai.
Đang đà xúc động, Tiêu Kì Nhiên bất ngờ đẩy Ngô Đình ra, cô trân trân ánh mắt uất giận nhìn đối phương, mà gặng hỏi:
"Anh cũng là một phe với bọn họ đó thôi, sao phải ở đây giả nhân giả nghĩa làm gì chứ? Chính anh đã bảo rằng Ngô Khinh Cơ bị Nhật Đông hãm hại, cũng anh là người đưa cho tôi lọ thuốc đó. Cút đi, cút đi cho tôi."
"Nhiên Nhiên, em nghe anh giải thích đã. Ngay từ đầu, anh cũng nghĩ Hắc Nhật Đông là người xấu, anh lo lắng cho em nên mới nghe theo sắp xếp của Ngô Khinh Cơ. Nào ngờ, chính anh ta mới là kẻ xấu xa thâm độc, anh biết mình sai, nên cố gắng sửa sai bằng cách tìm hiểu sự thật để nói cho em biết." Ngô Đình vội vã giải thích.
Nhưng điều đó cũng vô ích thôi, vì sâu thẩm trong thâm tâm cô đã hoàn toàn tuyệt vọng. Biết được sự thật thì sao? Cũng chỉ khiến bản thân đau lòng hơn, lồng ngực quặn thắt từng cơn vì trái tim cuộn trào cơn nhói.
Một đứa ngu ngốc như cô, mới là kẻ đáng chết đi.
"Cậu bỏ qua một chi tiết rồi." Tân Tử bất ngờ điềm đạm lên tiếng.
Tiêu Kì Nhiên lẫn Ngô Đình đều bị thu hút nhanh chóng. Họ nhìn qua người đàn ông ấy, chờ đợi câu nói tiếp theo.
"Còn vụ tai nạn của Tiêu Kì Nhiên, căn bản không phải do Hắc Nhật Đông gây ra, nhằm mục đích giết người diệt khẩu như lời Ngô Khinh Cơ đã nói, mà chính hắn ta mới là kẻ lái xe gây ra tai nạn. Vừa ăn cướp vừa la làng, đúng là tiểu nhân bỉ ổi." Tân Tử tiếp lời, mà ánh mắt hừng hừng thịnh nộ cùng khinh bỉ.
Riêng chuyện đó, quả thực đến Ngô Đình cũng không biết.
"Đêm đó, Ngô Khinh Cơ đưa Nhiên Nhiên về trong tình trạng hôn mê, thương tích đầy người. Tôi hỏi, sao không đưa cô ấy đến bệnh viện, thì hắn biện lý do sợ Hắc Nhật Đông tìm gặp. Nào ngờ, là vì âm mưu thao túng tâm lý cô ấy sau này.
Vậy lý do, lúc chạm mặt Hắc Nhật Đông, Nhiên Nhiên bất ngờ mất kiểm soát là vì..."
"Vì loại thuốc các người cho cô ấy uống trước khi tới bữa tiệc, sinh ra ảo giác. Đáng nói hơn, là số thuốc mượn danh điều trị bệnh suốt bốn tháng kể từ ngày Tiêu Kì Nhiên tỉnh lại, đều là thuốc kích thích dây thần kinh, cản trở quá trình hồi phục trí nhớ. Nhờ vậy, các người mới dễ dàng thao túng cô ấy như một con rối."
Rốt cuộc Tân Tử là ai? Vì những gì anh vừa nói, đến người trong cuộc như Ngô Đình còn không biết.
Anh bảo vệ Tiêu Kì Nhiên, là nhận lệnh từ ai?
Đúng lúc sự thật đang được phơi bày, thì cửa phòng lần nữa được ai đó mở ra.
Sự xuất hiện của bà Trần Linh và Lưu Diệp lập tức khiến Tân Tử phải đứng dậy, Tiêu Kì Nhiên càng không khỏi ngỡ ngàng.
"Bác gái..."
Chát...