"Nhiên Nhiên..."
Âm giọng trầm ấm vô cùng quen thuộc ấy, khiến Tiêu Kì Nhiên chợt thấy xao động. Cô quay lại nhìn người đàn ông phía sau, mà khung cảnh này còn có thêm rất nhiều người khác đang trầm trồ.
Ngô Đình ở bên cạnh, lại chẳng lấy làm lạ khi chạm mặt Hắc Nhật Đông tại đây. Vì vốn dĩ công ty M.O.C, cũng là một nhánh của tập đoàn Hắc thị, do Hắc Nhật Mộc điều hành.
Trước mặt cô gái, là ánh mắt yêu thương đong đầy nhung nhớ của người đàn ông. Nhưng cũng chính lúc đó, Tiêu Kì Nhiên lại là kẻ lạnh lùng hất tay anh ra.
"Anh là ai?"
Câu hỏi kèm cách nhìn xa lạ của Tiêu Kì Nhiên khiến Hắc Nhật Đông lập tức chau mày. Để giúp cô, Ngô Đình đã chủ động lên tiếng:
"Anh ta là Hắc Nhật Đông, em quên rồi sao?"
Dù được khơi gợi, nhưng Tiêu Kì Nhiên vẫn dùng đôi mắt vô cảm nhìn người đàn ông ấy. Trong đầu, đại não đang không ngừng lục lọi ký ức, xem có tồn tại một đoạn nào liên quan tới anh không.
Nhưng tệ thật, càng nghĩ đầu cô càng đau. Trước mắt dần xuất hiện ảo giác, bên tai vang vọng rất nhiều âm thanh giọng nói dồn dập.
Tiêu Kì Nhiên bất giác lùi về sau, sắc mặt dần dà chuyển sang hoảng loạn. Không chỉ khách khứa xung quanh, mà phóng viên còn vây quanh để chụp ảnh. Họ nhìn cô và bắt đầu bàn tán, xầm xì to nhỏ.
"Giết hắn ta đi! Chính hắn đã sát hại ba mẹ cô, hắn sẽ giam giữ cô cả đời như một con rối."
"Ra tay đi, cầm dao đâm thẳng vào ngực hắn, Hắc Nhật Đông."
Cô nghe thấy ai đó đang xúi giục mình, ai đó bắt ép cô giết người. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng tất cả mọi thứ đều mờ ảo, quay cuồng. Cô thấy có rất nhiều người cầm dao tiến về phía mình, họ rất dữ tợn, họ muốn giết cô.
Nhưng thực tế, người ở trước mặt là Hắc Nhật Đông. Anh đang vô cùng lo lắng cho cô.
"Nhiên Nhiên! Em sao vậy?" Anh tiến tới, đưa tay muốn chạm vào cô gái.
Tiêu Kì Nhiên lại liên tục lùi về sau, mãi cho tới khi va vào bàn thức ăn gần đó, tình cờ bàn tay chạm được con dao trên bàn. Ngay lập tức biến nó thành vũ khí trên tay cô và mũi dao hướng thẳng về phía Hắc Nhật Đông.
Cục diện dần trở nên hỗn loạn, toàn bộ mọi người sợ sệt tránh ra xa Tiêu Kì Nhiên, cả Ngô Đình và Ngô Khinh Cơ cũng không thấy bóng dáng đâu. Chỉ có duy nhất Hắc Nhật Đông vẫn đang cố gắng tiến từng bước đến gần cô hơn.
"Nhiên Nhiên, là anh đây mà! Em bình tĩnh đi."
"Đừng tới gần tôi, tránh ra đi... Tránh ra." Cô quơ dao loạn xạ.
Mà lúc này, vệ sĩ của Hắc Nhật Đông đã xuất hiện khi thấy anh gặp nguy hiểm. Họ xông tới, định che chở thì bị anh ra hiệu ngăn cản.
"Bảo vệ em ấy." Anh trầm giọng ra lệnh.
Nhận được mệnh lệnh, đám vệ sĩ liền hoang mang nhìn nhau.
Họ vừa nghe cái gì vậy chứ? Hắc Nhật Đông bảo họ bảo vệ Tiêu Kì Nhiên, cô gái đang có khuynh hướng làm hại anh ta. Giờ tất cả chỉ biết đứng đó, lúng túng như gà mắc tóc.
Cũng đúng giây phút này, Tiêu Kì Nhiên bất ngờ cầm dao lao tới. Một cú xuống tay dứt khoát, mũi dao sắc bén lập tức đâm thẳng vào ngực người đàn ông.
Hiện trường hỗn loạn nhanh chóng, tất cả mọi người bắt đầu nháo nhào tìm đường lui. Mà Tiêu Kì Nhiên cũng bị dọa sợ, hai chân không ngừng lùi về sau, rồi ôm đầu khi cơn đau ập tới dữ dội.
Vệ sĩ vây quanh Hắc Nhật Đông vì lo ngại cho vết thương trên ngực anh. Không chỉ vệ sĩ, mà thuộc hạ luôn ẩn thân đi theo ngầm bảo vệ người đàn ông ấy cũng khẩn trương có mặt.
Họ vây thành một vòng tròn, lúc trưởng nhóm định xử lý Tiêu Kì Nhiên, thì Hắc Nhật Đông liền lên tiếng:
"Đưa cô ấy trở về, một sợi tóc cũng không được làm mất." Anh mặc kệ vết thương đang chảy máu, cũng chỉ nhất quyết lo lắng cho cô gái.
Mặc dù rất không hiểu Hắc Nhật Đông đang nghĩ gì mà lại hành xử như vậy, nhưng thuộc hạ của anh vẫn không dám làm trái ý.
Họ nhanh chóng đưa Tiêu Kì Nhiên ra về, Hắc Nhật Đông cũng nối bước theo sau. Anh chỉ để một người của mình ở lại giải quyết chuyện phóng viên đã lấy tin.
Từ đầu cho tới khi Tiêu Kì Nhiên cùng Hắc Nhật Đông rời đi, vẫn chưa thấy chủ bữa tiệc xuất hiện, cũng không có bất cứ một nhân viên an ninh nào ra mặt lúc xảy ra rắc rối.
Ngô Đình và Ngô Khinh Cơ càng giống như đã bóc hơi khỏi đó từ rất lâu và cũng chẳng có ai chú ý tới họ.
Trong suy nghĩ của rất nhiều người, họ cho rằng Tiêu Kì Nhiên là một nhân vật nào đó có liên quan mật thiết với Nhị thiếu của Hắc gia.
Vì yêu, mà nảy sinh thù hận, hay vì một nguyên nhân nào khác?
...----------------...
Một loạt mười chiếc BMW đổ vào khuôn viên biệt thự Sun (mặt trời). Tất cả đều là thuộc hạ của Hắc Nhật Đông.
Lúc đó, Tiêu Kì Nhiên ở trong xe đã ngất xỉu, anh thì bị thương chưa rõ nặng nhẹ, nhưng vẫn dửng dưng bế cô ra khỏi xe. Mỗi một bước chân đều vững chắc và nhanh chóng tiến thẳng lên phòng.
Trước đó là tất thảy ánh mắt khó hiểu của rất nhiều người dõi theo.
Sở dĩ Hắc Nhật Đông không đến bệnh viện là vì anh đã cho người liên hệ với bác sĩ riêng tới tận nhà thăm khám. Lúc thấy anh về, họ đã khẩn trương nối bước ngay phía sau. Và tiến hành trọng trách của một y bác sĩ ngay khi có thể.
Dù phải may lại vết thương, nhưng Hắc Nhật Đông vẫn chọn ở ngay trong phòng cùng Tiêu Kì Nhiên. Anh không muốn bỏ lỡ bất cứ một cơ hội nào để được nhìn thấy cô ấy.
Cũng không phải anh chủ quan sức khỏe bản thân, mà là sớm biết vết thương của mình không nghiêm trọng.
"Cũng may vết đâm không quá sâu, không gây tổn thương bên trong. Hiện tại vết rách đã được may xong, cậu nhớ tránh nước và uống thuốc đúng giờ, tránh vận động mạnh, để vết thương nhanh lành." Nam bác sĩ cẩn thận căn dặn tỉ mỉ.
Sau đó thu dọn đồ dùng, rồi cúi đầu, lui bước rời đi.
Lúc này, ánh mắt người đàn ông vẫn dán chặt về phía bác sĩ đang thăm khám tình trạng của Tiêu Kì Nhiên.
Chờ thêm một chút, bác sĩ cũng quay lại nhìn anh, từ tốn thông báo:
"Kết quả kiểm tra cho thấy không có gì bất thường. Cũng không có dấu hiệu từng dùng chất kích thích, hiện tượng ngất xỉu có thể do dây thần kinh bị căng thẳng quá mức. Nếu muốn biết chính xác tình trạng của cô ấy, thì phải đến bệnh viện kiểm tra kĩ hơn."
Nghe xong, Hắc Nhật Đông cũng nhẹ lòng đôi phần.
Anh phất tay ra hiệu cho bác sĩ ra ngoài. Sau đó, tự chủ động đến gần người con gái ấy, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay.
"Nhiên Nhiên! Em có biết, tôi đã nhớ em đến nhường nào không?"
Nơi đôi mắt yêu thương sâu không thấy đáy, anh chỉ dành cho cô, có cả câu nói thâm tình...
Âm giọng trầm ấm vô cùng quen thuộc ấy, khiến Tiêu Kì Nhiên chợt thấy xao động. Cô quay lại nhìn người đàn ông phía sau, mà khung cảnh này còn có thêm rất nhiều người khác đang trầm trồ.
Ngô Đình ở bên cạnh, lại chẳng lấy làm lạ khi chạm mặt Hắc Nhật Đông tại đây. Vì vốn dĩ công ty M.O.C, cũng là một nhánh của tập đoàn Hắc thị, do Hắc Nhật Mộc điều hành.
Trước mặt cô gái, là ánh mắt yêu thương đong đầy nhung nhớ của người đàn ông. Nhưng cũng chính lúc đó, Tiêu Kì Nhiên lại là kẻ lạnh lùng hất tay anh ra.
"Anh là ai?"
Câu hỏi kèm cách nhìn xa lạ của Tiêu Kì Nhiên khiến Hắc Nhật Đông lập tức chau mày. Để giúp cô, Ngô Đình đã chủ động lên tiếng:
"Anh ta là Hắc Nhật Đông, em quên rồi sao?"
Dù được khơi gợi, nhưng Tiêu Kì Nhiên vẫn dùng đôi mắt vô cảm nhìn người đàn ông ấy. Trong đầu, đại não đang không ngừng lục lọi ký ức, xem có tồn tại một đoạn nào liên quan tới anh không.
Nhưng tệ thật, càng nghĩ đầu cô càng đau. Trước mắt dần xuất hiện ảo giác, bên tai vang vọng rất nhiều âm thanh giọng nói dồn dập.
Tiêu Kì Nhiên bất giác lùi về sau, sắc mặt dần dà chuyển sang hoảng loạn. Không chỉ khách khứa xung quanh, mà phóng viên còn vây quanh để chụp ảnh. Họ nhìn cô và bắt đầu bàn tán, xầm xì to nhỏ.
"Giết hắn ta đi! Chính hắn đã sát hại ba mẹ cô, hắn sẽ giam giữ cô cả đời như một con rối."
"Ra tay đi, cầm dao đâm thẳng vào ngực hắn, Hắc Nhật Đông."
Cô nghe thấy ai đó đang xúi giục mình, ai đó bắt ép cô giết người. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng tất cả mọi thứ đều mờ ảo, quay cuồng. Cô thấy có rất nhiều người cầm dao tiến về phía mình, họ rất dữ tợn, họ muốn giết cô.
Nhưng thực tế, người ở trước mặt là Hắc Nhật Đông. Anh đang vô cùng lo lắng cho cô.
"Nhiên Nhiên! Em sao vậy?" Anh tiến tới, đưa tay muốn chạm vào cô gái.
Tiêu Kì Nhiên lại liên tục lùi về sau, mãi cho tới khi va vào bàn thức ăn gần đó, tình cờ bàn tay chạm được con dao trên bàn. Ngay lập tức biến nó thành vũ khí trên tay cô và mũi dao hướng thẳng về phía Hắc Nhật Đông.
Cục diện dần trở nên hỗn loạn, toàn bộ mọi người sợ sệt tránh ra xa Tiêu Kì Nhiên, cả Ngô Đình và Ngô Khinh Cơ cũng không thấy bóng dáng đâu. Chỉ có duy nhất Hắc Nhật Đông vẫn đang cố gắng tiến từng bước đến gần cô hơn.
"Nhiên Nhiên, là anh đây mà! Em bình tĩnh đi."
"Đừng tới gần tôi, tránh ra đi... Tránh ra." Cô quơ dao loạn xạ.
Mà lúc này, vệ sĩ của Hắc Nhật Đông đã xuất hiện khi thấy anh gặp nguy hiểm. Họ xông tới, định che chở thì bị anh ra hiệu ngăn cản.
"Bảo vệ em ấy." Anh trầm giọng ra lệnh.
Nhận được mệnh lệnh, đám vệ sĩ liền hoang mang nhìn nhau.
Họ vừa nghe cái gì vậy chứ? Hắc Nhật Đông bảo họ bảo vệ Tiêu Kì Nhiên, cô gái đang có khuynh hướng làm hại anh ta. Giờ tất cả chỉ biết đứng đó, lúng túng như gà mắc tóc.
Cũng đúng giây phút này, Tiêu Kì Nhiên bất ngờ cầm dao lao tới. Một cú xuống tay dứt khoát, mũi dao sắc bén lập tức đâm thẳng vào ngực người đàn ông.
Hiện trường hỗn loạn nhanh chóng, tất cả mọi người bắt đầu nháo nhào tìm đường lui. Mà Tiêu Kì Nhiên cũng bị dọa sợ, hai chân không ngừng lùi về sau, rồi ôm đầu khi cơn đau ập tới dữ dội.
Vệ sĩ vây quanh Hắc Nhật Đông vì lo ngại cho vết thương trên ngực anh. Không chỉ vệ sĩ, mà thuộc hạ luôn ẩn thân đi theo ngầm bảo vệ người đàn ông ấy cũng khẩn trương có mặt.
Họ vây thành một vòng tròn, lúc trưởng nhóm định xử lý Tiêu Kì Nhiên, thì Hắc Nhật Đông liền lên tiếng:
"Đưa cô ấy trở về, một sợi tóc cũng không được làm mất." Anh mặc kệ vết thương đang chảy máu, cũng chỉ nhất quyết lo lắng cho cô gái.
Mặc dù rất không hiểu Hắc Nhật Đông đang nghĩ gì mà lại hành xử như vậy, nhưng thuộc hạ của anh vẫn không dám làm trái ý.
Họ nhanh chóng đưa Tiêu Kì Nhiên ra về, Hắc Nhật Đông cũng nối bước theo sau. Anh chỉ để một người của mình ở lại giải quyết chuyện phóng viên đã lấy tin.
Từ đầu cho tới khi Tiêu Kì Nhiên cùng Hắc Nhật Đông rời đi, vẫn chưa thấy chủ bữa tiệc xuất hiện, cũng không có bất cứ một nhân viên an ninh nào ra mặt lúc xảy ra rắc rối.
Ngô Đình và Ngô Khinh Cơ càng giống như đã bóc hơi khỏi đó từ rất lâu và cũng chẳng có ai chú ý tới họ.
Trong suy nghĩ của rất nhiều người, họ cho rằng Tiêu Kì Nhiên là một nhân vật nào đó có liên quan mật thiết với Nhị thiếu của Hắc gia.
Vì yêu, mà nảy sinh thù hận, hay vì một nguyên nhân nào khác?
...----------------...
Một loạt mười chiếc BMW đổ vào khuôn viên biệt thự Sun (mặt trời). Tất cả đều là thuộc hạ của Hắc Nhật Đông.
Lúc đó, Tiêu Kì Nhiên ở trong xe đã ngất xỉu, anh thì bị thương chưa rõ nặng nhẹ, nhưng vẫn dửng dưng bế cô ra khỏi xe. Mỗi một bước chân đều vững chắc và nhanh chóng tiến thẳng lên phòng.
Trước đó là tất thảy ánh mắt khó hiểu của rất nhiều người dõi theo.
Sở dĩ Hắc Nhật Đông không đến bệnh viện là vì anh đã cho người liên hệ với bác sĩ riêng tới tận nhà thăm khám. Lúc thấy anh về, họ đã khẩn trương nối bước ngay phía sau. Và tiến hành trọng trách của một y bác sĩ ngay khi có thể.
Dù phải may lại vết thương, nhưng Hắc Nhật Đông vẫn chọn ở ngay trong phòng cùng Tiêu Kì Nhiên. Anh không muốn bỏ lỡ bất cứ một cơ hội nào để được nhìn thấy cô ấy.
Cũng không phải anh chủ quan sức khỏe bản thân, mà là sớm biết vết thương của mình không nghiêm trọng.
"Cũng may vết đâm không quá sâu, không gây tổn thương bên trong. Hiện tại vết rách đã được may xong, cậu nhớ tránh nước và uống thuốc đúng giờ, tránh vận động mạnh, để vết thương nhanh lành." Nam bác sĩ cẩn thận căn dặn tỉ mỉ.
Sau đó thu dọn đồ dùng, rồi cúi đầu, lui bước rời đi.
Lúc này, ánh mắt người đàn ông vẫn dán chặt về phía bác sĩ đang thăm khám tình trạng của Tiêu Kì Nhiên.
Chờ thêm một chút, bác sĩ cũng quay lại nhìn anh, từ tốn thông báo:
"Kết quả kiểm tra cho thấy không có gì bất thường. Cũng không có dấu hiệu từng dùng chất kích thích, hiện tượng ngất xỉu có thể do dây thần kinh bị căng thẳng quá mức. Nếu muốn biết chính xác tình trạng của cô ấy, thì phải đến bệnh viện kiểm tra kĩ hơn."
Nghe xong, Hắc Nhật Đông cũng nhẹ lòng đôi phần.
Anh phất tay ra hiệu cho bác sĩ ra ngoài. Sau đó, tự chủ động đến gần người con gái ấy, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay.
"Nhiên Nhiên! Em có biết, tôi đã nhớ em đến nhường nào không?"
Nơi đôi mắt yêu thương sâu không thấy đáy, anh chỉ dành cho cô, có cả câu nói thâm tình...