Tiếng lá vàng rơi xào xạc trong đêm vắng. Ở thời khắc dường như vạn vật đều chìm vào giấc mộng đẹp, ấy vậy mà trên con phố nhỏ lại dồn dập vang lên âm thanh truy đuổi.
Những bước chân vội vã vô tình giẫm nát lá vàng. Sau lưng một bé gái tám tuổi là hai người đàn ông dữ tợn đang đuổi theo, như thể muốn cướp đi mạng sống của thiên thần nhỏ tuổi ấy.
Khi khoảng cách chỉ còn một đoạn ngắn, tưởng chừng hy vọng sống sót sẽ chẳng còn tồn tại. Thì chính lúc đó, cô bé tình cờ va vào một chàng trai lịch lãm.
Cú va chạm mạnh, khiến cô bé mất trọng lực nên ngã ra đất, mà lúc đó hai người phía sau đã đuổi tới. Trước tình huống nghìn cân treo sợi tóc, người đàn ông đối diện lại là hy vọng cuối cùng đang bừng cháy trong lòng cô bé.
Lập tức đứng dậy, chạy vòng ra phía sau người đàn ông. Bàn tay trắng trẻo nắm lấy vạt áo, gương mặt sợ sệt, khẩn thiết cất lời:
"Anh ơi, cứu em với! Bọn họ muốn bắt em..."
Với chất giọng run rẩy, non nớt ấy, làm sao có thể khiến người ta không mềm lòng. Huống chi thấy trẻ con bị bắt nạt, đương nhiên phải ra tay tương trợ.
Anh vỗ nhẹ lên bàn tay cô bé, khẽ trầm giọng trấn an: "Đừng sợ!"
Bấy giờ, hai tên kia đã chạy tới. Một trong số hai gã bắt đầu rầm rú lên:
"Thằng kia, biết điều thì giao con bé đó ra đây ngay."
Thấy đối phương ngông cuồng, chàng trai trẻ chỉ nhếch nhẹ khóe môi một cái. Anh dùng ánh mắt trào phúng nhìn bọn chúng, khinh bỉ thốt một câu:
"Không thì sao?"
"Thì chết chứ sao." Nói xong, hai tên đó lập tức xông lên.
Hai đánh một, thật chẳng vẻ vang chút nào. Thế nhưng bọn chúng vô cùng hăng hái, tự tin sẽ đánh gục đối phương trong nháy mắt. Nhưng phàm là kẻ kiêu căng ngạo mạn, sẽ bị vả mặt rất nhanh.
Và chính xác là như thế, chỉ cần vài cú đánh, đấm, đạp của chàng trai đã khiến hai tên kia đau đớn, nằm quằn quại trên mặt đường.
Đánh xong, không quên phủi tay cho sạch sẽ. Rồi anh mới quay lại chỗ cô bé, vừa ngồi xổm xuống định hỏi thăm, thì một trong hai tên kia lại cầm dao lao tới.
"Anh ơi, cẩn thận..."
Sau lời nhắc nhở trong hoảng sợ của cô bé, người đàn ông lập tức đứng dậy, xoay người tung một cú đạp thật mạnh vào gã ta, thêm vài đòn tấn công mạnh mẽ và dứt khoát, anh thành công khiến con dao kia trở thành vũ khí sát hại chính chủ nhân của nó.
Thấy người anh em đi cùng đã chết, tên còn lại liền co chân bỏ chạy.
Lúc đó, cô bé vì quá khiếp sợ với cảnh tượng máu me kia nên đã lấy tay che mặt lại, cả cơ thể bé nhỏ không ngừng run lên.
Đến khi chàng trai lần nữa tới gần, anh chạm nhẹ vào bờ vai bé bổng ấy, rồi khẽ nói:
"Không sao nữa rồi, em bỏ tay ra đi."
Nghe vậy, cô bé mới từ từ bỏ tay ra khỏi mặt. Nhưng vì bản năng tò mò vẫn vô tình liếc mắt nhìn qua thi thể đẫm máu cách đó không xa, lần nữa khiến cô hoảng sợ.
Lần này cô bé không bịt mắt nữa, mà trực tiếp lao tới nép vào người anh, vùi mặt trong hõm vai nam tính, vô tình cảm nhận được mùi hương thật đặc biệt.
"Anh ơi, bọn họ đã giết ba mẹ em... Em sợ lắm! huhu..."
Giữa sự thanh tĩnh trong đêm, tiếng khóc với tiếng nấc cứ thay phiên nhau vang vọng. Nước mắt trong nỗi đau cùng sợ hãi vẫn vô thức làm ướt đẫm hõm vai người đàn ông.
Có lẽ, trong ký ức của cô bé trước đó đều là những mảng hình ảnh khủng khiếp nhất, là nỗi sợ khó thể tả bằng lời.
Anh chẳng biết làm gì cả, chỉ biết vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ nhắn, vỗ về. Lúc định hỏi thăm, thì phát hiện cô bé ấy, căn bản đã lịm đi tự đời nào.
Cẩn thận xem xét một chút, anh mới biết cô bé đang bị sốt, mà còn sốt rất cao. Giữa đêm không bóng người, anh lại ôm một đứa bé gái tên họ chưa rõ, giờ gặp cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này lại chẳng biết làm sao.
Trong cơn mê man, giọng nói cô bé vẫn thều thào bên tai anh...
"Anh ơi, em sợ... Họ muốn giết em..."
"Ba mẹ, đừng bỏ con một mình... Đừng mà..."
- ---------------
"Ba mẹ... Đừng đi, đừng bỏ con...Đừng mà..."
Tiêu Kì Nhiên bàng hoàng giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng vẫn thường xuyên gặp phải suốt mười năm vừa qua.
Lúc này, nghe thấy giọng nói hoảng hốt vừa thốt lên cách đấy không lâu của cô gái, mà người ở phòng bên đã vội vàng chạy qua.
Thấy cô ngồi trên giường, mồ hôi nhễ nhại với gương mặt vẫn còn đó nỗi sợ, người đàn ông lập tức tiến tới.
Tiêu Kì Nhiên vẫn như bao lần. Vừa gặp anh, đã liền ôm lấy, vùi khuôn mặt đáng thương vào hõm vai như ngày đầu tiên gặp gỡ.
"Lại gặp ác mộng à?" Giọng điệu nam tính âm trầm vang lên.
Cô gái khẽ gật đầu, vòng tay ôm anh lại siết vào hơn một chút.
Mấy năm qua, cứ cách lâu lâu cô lại mơ thấy cảnh tượng trong đêm đó. Đêm sinh nhật tám tuổi đầy máu me, gây ám ảnh, kích động thần kinh đến nổi mất đi một phần ký ức.
Sâu trong tâm trí cô, chỉ tồn tại khoảnh khắc ba mẹ mình bị sát hại, thời khắc bản thân chạy bạt mạng giữa đêm để bảo toàn mạng sống, cho tới khi gặp được chàng thiếu niên năm ấy. Sau đó, theo anh đến thành phố xa lạ này, bắt đầu cuộc sống mới...
Mới đó mà đã mười năm. Mười năm trong một giấc mơ dai dẵng, khiến nhiều lần cô mất ngủ cả đêm.
"Không sao rồi, đừng sợ nữa!" Âm giọng của người đàn ông vô cùng trìu mến và nhẹ nhàng.
Mãi một lúc sau mới dỗ được cô gái.
Rời khỏi cơ thể anh, Tiêu Kì Nhiên lau hết nước mắt, nghẹn ngào thốt lên câu:
"Đêm nay, chú ngủ lại đây với Nhiên Nhiên nhé?"
Những bước chân vội vã vô tình giẫm nát lá vàng. Sau lưng một bé gái tám tuổi là hai người đàn ông dữ tợn đang đuổi theo, như thể muốn cướp đi mạng sống của thiên thần nhỏ tuổi ấy.
Khi khoảng cách chỉ còn một đoạn ngắn, tưởng chừng hy vọng sống sót sẽ chẳng còn tồn tại. Thì chính lúc đó, cô bé tình cờ va vào một chàng trai lịch lãm.
Cú va chạm mạnh, khiến cô bé mất trọng lực nên ngã ra đất, mà lúc đó hai người phía sau đã đuổi tới. Trước tình huống nghìn cân treo sợi tóc, người đàn ông đối diện lại là hy vọng cuối cùng đang bừng cháy trong lòng cô bé.
Lập tức đứng dậy, chạy vòng ra phía sau người đàn ông. Bàn tay trắng trẻo nắm lấy vạt áo, gương mặt sợ sệt, khẩn thiết cất lời:
"Anh ơi, cứu em với! Bọn họ muốn bắt em..."
Với chất giọng run rẩy, non nớt ấy, làm sao có thể khiến người ta không mềm lòng. Huống chi thấy trẻ con bị bắt nạt, đương nhiên phải ra tay tương trợ.
Anh vỗ nhẹ lên bàn tay cô bé, khẽ trầm giọng trấn an: "Đừng sợ!"
Bấy giờ, hai tên kia đã chạy tới. Một trong số hai gã bắt đầu rầm rú lên:
"Thằng kia, biết điều thì giao con bé đó ra đây ngay."
Thấy đối phương ngông cuồng, chàng trai trẻ chỉ nhếch nhẹ khóe môi một cái. Anh dùng ánh mắt trào phúng nhìn bọn chúng, khinh bỉ thốt một câu:
"Không thì sao?"
"Thì chết chứ sao." Nói xong, hai tên đó lập tức xông lên.
Hai đánh một, thật chẳng vẻ vang chút nào. Thế nhưng bọn chúng vô cùng hăng hái, tự tin sẽ đánh gục đối phương trong nháy mắt. Nhưng phàm là kẻ kiêu căng ngạo mạn, sẽ bị vả mặt rất nhanh.
Và chính xác là như thế, chỉ cần vài cú đánh, đấm, đạp của chàng trai đã khiến hai tên kia đau đớn, nằm quằn quại trên mặt đường.
Đánh xong, không quên phủi tay cho sạch sẽ. Rồi anh mới quay lại chỗ cô bé, vừa ngồi xổm xuống định hỏi thăm, thì một trong hai tên kia lại cầm dao lao tới.
"Anh ơi, cẩn thận..."
Sau lời nhắc nhở trong hoảng sợ của cô bé, người đàn ông lập tức đứng dậy, xoay người tung một cú đạp thật mạnh vào gã ta, thêm vài đòn tấn công mạnh mẽ và dứt khoát, anh thành công khiến con dao kia trở thành vũ khí sát hại chính chủ nhân của nó.
Thấy người anh em đi cùng đã chết, tên còn lại liền co chân bỏ chạy.
Lúc đó, cô bé vì quá khiếp sợ với cảnh tượng máu me kia nên đã lấy tay che mặt lại, cả cơ thể bé nhỏ không ngừng run lên.
Đến khi chàng trai lần nữa tới gần, anh chạm nhẹ vào bờ vai bé bổng ấy, rồi khẽ nói:
"Không sao nữa rồi, em bỏ tay ra đi."
Nghe vậy, cô bé mới từ từ bỏ tay ra khỏi mặt. Nhưng vì bản năng tò mò vẫn vô tình liếc mắt nhìn qua thi thể đẫm máu cách đó không xa, lần nữa khiến cô hoảng sợ.
Lần này cô bé không bịt mắt nữa, mà trực tiếp lao tới nép vào người anh, vùi mặt trong hõm vai nam tính, vô tình cảm nhận được mùi hương thật đặc biệt.
"Anh ơi, bọn họ đã giết ba mẹ em... Em sợ lắm! huhu..."
Giữa sự thanh tĩnh trong đêm, tiếng khóc với tiếng nấc cứ thay phiên nhau vang vọng. Nước mắt trong nỗi đau cùng sợ hãi vẫn vô thức làm ướt đẫm hõm vai người đàn ông.
Có lẽ, trong ký ức của cô bé trước đó đều là những mảng hình ảnh khủng khiếp nhất, là nỗi sợ khó thể tả bằng lời.
Anh chẳng biết làm gì cả, chỉ biết vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ nhắn, vỗ về. Lúc định hỏi thăm, thì phát hiện cô bé ấy, căn bản đã lịm đi tự đời nào.
Cẩn thận xem xét một chút, anh mới biết cô bé đang bị sốt, mà còn sốt rất cao. Giữa đêm không bóng người, anh lại ôm một đứa bé gái tên họ chưa rõ, giờ gặp cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này lại chẳng biết làm sao.
Trong cơn mê man, giọng nói cô bé vẫn thều thào bên tai anh...
"Anh ơi, em sợ... Họ muốn giết em..."
"Ba mẹ, đừng bỏ con một mình... Đừng mà..."
- ---------------
"Ba mẹ... Đừng đi, đừng bỏ con...Đừng mà..."
Tiêu Kì Nhiên bàng hoàng giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng vẫn thường xuyên gặp phải suốt mười năm vừa qua.
Lúc này, nghe thấy giọng nói hoảng hốt vừa thốt lên cách đấy không lâu của cô gái, mà người ở phòng bên đã vội vàng chạy qua.
Thấy cô ngồi trên giường, mồ hôi nhễ nhại với gương mặt vẫn còn đó nỗi sợ, người đàn ông lập tức tiến tới.
Tiêu Kì Nhiên vẫn như bao lần. Vừa gặp anh, đã liền ôm lấy, vùi khuôn mặt đáng thương vào hõm vai như ngày đầu tiên gặp gỡ.
"Lại gặp ác mộng à?" Giọng điệu nam tính âm trầm vang lên.
Cô gái khẽ gật đầu, vòng tay ôm anh lại siết vào hơn một chút.
Mấy năm qua, cứ cách lâu lâu cô lại mơ thấy cảnh tượng trong đêm đó. Đêm sinh nhật tám tuổi đầy máu me, gây ám ảnh, kích động thần kinh đến nổi mất đi một phần ký ức.
Sâu trong tâm trí cô, chỉ tồn tại khoảnh khắc ba mẹ mình bị sát hại, thời khắc bản thân chạy bạt mạng giữa đêm để bảo toàn mạng sống, cho tới khi gặp được chàng thiếu niên năm ấy. Sau đó, theo anh đến thành phố xa lạ này, bắt đầu cuộc sống mới...
Mới đó mà đã mười năm. Mười năm trong một giấc mơ dai dẵng, khiến nhiều lần cô mất ngủ cả đêm.
"Không sao rồi, đừng sợ nữa!" Âm giọng của người đàn ông vô cùng trìu mến và nhẹ nhàng.
Mãi một lúc sau mới dỗ được cô gái.
Rời khỏi cơ thể anh, Tiêu Kì Nhiên lau hết nước mắt, nghẹn ngào thốt lên câu:
"Đêm nay, chú ngủ lại đây với Nhiên Nhiên nhé?"