• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thì đằng nào cũng phải đi làm, nên em makeup sẵn cho tiện.”

Ngồi trong phòng làm việc, nhưng câu nói trước đó của Tiêu Kì Nhiên cứ lẩn quẩn trong đầu Hắc Nhật Đông.

Anh cảm thấy có gì đó sai sai, không ổn đâu đấy…

Đang trầm ngâm, thì chuông điện thoại vang lên, nên anh liền cầm máy. Và sự bình thản trên gương mặt chỉ kéo dài đến khi nhìn thấy người gọi đến là Diêu Mạt Li.

Không chần chừ, anh vội vàng thao tác nghe.

“Đã xảy ra chuyện gì?”



Ba mươi phút sau,…

Người đàn ông ấy đã có mặt tại phòng bệnh với vợ mình. Vì cuộc gọi trước đó của Diêu Mạt Li chính là để thông báo, Tiêu Kì Nhiên nhập viện.

Vừa gặp, anh đã lao tới với nét mặt lo lắng sốt vó, vội vàng nắm tay cô, khẩn trương thăm hỏi:

“Vợ bị sao? Hiện giờ thế nào rồi?”

“Không sao không sao! Chỉ là tới kỳ sinh lý, rồi bị hành thôi à. Chồng đừng lo lắng ha! Nào, mau giãn cơ mặt ra coi, cứ nhăn nhó mãi là nhanh già lắm.”

Tiêu Kì Nhiên trông có vẻ vô cùng bình ổn, không chỉ khỏe khoắn ngồi trên giường, mà còn áp hai tay lên má Hắc Nhật Đông, nũng nịu cưng nựng, nhằm xoa dịu nỗi lo trong lòng anh.

“Kỳ sinh lý? Anh nhớ còn hơn một tuần nữa mới tới mà? Em có nói dối anh chuyện gì không đó?”

Người đàn ông tỏ vẻ nghi ngờ, vừa nói xong, liền nhìn qua Diêu Mạt Li, nghiêm nghị gặng hỏi:

“Diêu Mạt Li, bác sĩ nói vợ tôi bị gì?”

“Bác sĩ cũng nói y như lời Thiếu phu nhân vừa nói với ngài.” Diêu Mạt Li gượng gạo cười, đâu đó trên nét mặt có chút hồi hộp, nhưng Hắc Nhật Đông đã không phát hiện.



“Thật ra kỳ sinh lý đâu có kiên cố trong một ngày nhất định nào đâu. Có lần em bị trễ cả tháng, làm hại cứ tưởng em mang thai rồi, nhưng không phải, anh quên hả? Lần này, thì tới sớm hơn một tuần. Chẳng qua tại em ngồi lâu lại đau bụng nhiều, mà cứ cố gượng nên thành ra mất sức. Giờ ổn rồi, bác sĩ nói em có thể về ngay luôn. Chồng yên tâm đi, đừng có cau mày nữa, trông xấu chết đi được.” Tiêu Kì Nhiên phụng phịu giải thích.

Bấy giờ, Hắc Nhật Đông mới chịu thả lỏng cơ mặt lẫn tâm trạng.

Anh dịu dàng xoa đầu cô vợ bảo bối của mình, rồi nhẹ nhàng ôm vào lòng, tuyệt đối nâng niu.

“Vợ anh chịu khổ rồi.”

“Thế chồng có muốn vợ hết khổ không?” Tiêu Kì Nhiên vươn mặt lên nhìn anh, tinh nghịch hỏi.

“Tất nhiên là có.” Hắc Nhật Đông đáp ngay, mà không cần phải suy nghĩ.

“Thế bây giờ chồng đưa em về nhà, rồi dành trọn cả ngày hôm nay cho em đi. Có chồng bên cạnh, là tự động hết khổ ngay.” Cô nàng láu lỉnh đòi hỏi.

Và với bản năng là một người đàn ông cuồng vợ, chiều vợ không ai bằng, thì đương nhiên Hắc Nhật Đông không hề từ chối.

“Được rồi, anh dành cả đời này cho em!”

…----------------…

Thế là cả ngày hôm đó, Hắc Nhật Đông dành hết toàn bộ thời gian cho bảo bối của mình. Mà Tiêu Kì Nhiên cũng quấn theo anh, không buông một khắc.

Mãi tới tối, lúc cả hai đều yên ấm trên chiếc giường quen thuộc bao năm qua, thì tâm trạng của cô mới lắng xuống.

Ngẫm ngợi một chút, rồi cô khẽ hỏi:

“Chồng thích có con trai hay con gái?”

Hắc Nhật Đông hơi nhíu mày, khi nghe vợ mình bất giác đề cập tới chuyện con cái. Sở dĩ anh thấy bất an, vì từ lâu, chủ đề này đã trở thành một chủ đề tế nhị mà ít khi anh nhắc đến.

Anh sợ cô nghĩ nhiều, cô áp lực chuyện sinh con, nên bấy lâu không dám nhắc. Nay tự cô khơi dậy, mặc dù khá hoang mang, nhưng anh vẫn ôn hòa trả lời:



“Chỉ cần con do em sinh ra, trai hay gái gì, anh cũng thích.”

Một câu trả lời, nghe thôi đã thấy ấm lòng. Tiêu Kì Nhiên còn rưng rưng nước mắt vì xúc động. Sau đó, cô lại khẽ hỏi:

“Vậy nếu, em không chịu sinh con cho anh thì sao?”

“Chẳng sao hết! Thật ra, anh cũng không thích có con lắm đâu. Thêm một người, thêm tình cảm, lúc đó anh lại sợ em thương con, hết thương anh, nên nghĩ kỹ lại thì thấy, chỉ hai chúng ta sống đến già vẫn tốt hơn.” Anh bình thản đối đáp, bình thản ôm vợ âu yếm hơn một chút.

Nói thì nói vậy, chứ sao cô có thể không biết rằng, anh đang dỗ dành mình. Anh sợ cô buồn, nên cố tình nói giảm nói tránh, có khi nói xong còn phải tự an ủi chính mình.

“Ba mẹ sẽ không đồng ý đâu! Vả lại, thời hạn ba năm cũng đã qua rồi, chắc ông bà đang sốt ruột lắm…”

Trong câu nói có buồn sầu, trong đôi mắt có thất vọng cùng áy náy đan xen. Bỗng dưng cô sợ mình sẽ khóc, nên liền vùi mặt vào ngực anh, để âm thầm tiết chế cảm xúc.

Lúc đó, Hắc Nhật Đông không nói gì cả, nhưng đôi lông mày kiếm sắc bén trên gương mặt điển trai đã bất giác nhíu vào. Tâm tư anh, bắt đầu dậy sóng…

“Chồng ơi! Nếu không may, em không thể sinh con được, vậy anh có bỏ rơi em không?”

“Không!” Hắc Nhật Đông thẳng thắn đáp trả rất nhanh, đến một giây suy nghĩ cũng không cần.

“Nếu ai đó là nguồn sống của mình, thì có ai ngu ngốc đến mức tự bỏ rơi chính mình đâu chứ!”

“Sau này, em bớt hỏi những câu vô tri tương tự đó đi. Anh không muốn nghe!”

Âm giọng của người đàn ông trầm thấp, nhưng đủ kiên định chứng tỏ tấm lòng của mình cho đối phương được biết, Tiêu Kì Nhiên cũng không còn lời gì để nói.

Cô chỉ biết được ở bên anh thế này, đã thật sự hạnh phúc!

“Ngủ đi! Đừng nghĩ nhiều, như vậy anh mới thương!”

“Vợ ngoan!” Tay anh vuốt ve dỗ dành.

Lời nói ngọt ngào, làm ấm lòng người nghe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK