Hơn 9 giờ tối, Tiêu Kì Nhiên vẫn đang day dứt mãi trong lòng về những chuyện vừa xảy ra với mình trong một ngày hôm nay.
Từng câu, từng chữ Ngô Đình đã nói. Những gì được lĩnh giáo từ Lưu Diệp và bà Trần Linh, khiến cô thao thức không ngừng.
Cô và người đàn ông ấy, từng yêu nhau sao?
Nếu thật sự là yêu, vậy cô đã yêu kẻ thù sát hại ba mẹ mình sao?
Cốc cốc cốc...
Nghĩ đến đó, cô chợt giật mình khi nghe thấy âm thanh gõ cửa phòng. Sau đó, tiến ra mở cửa.
Người bên ngoài là dì Quế, bà ấy gặp và đưa cho cô một chiếc khay có tách trà còn đang nóng.
"Thiếu gia muốn cô mang trà qua cho cậu ấy."
Tiêu Kì Nhiên nhìn chằm chằm vào tách trà nghi ngút khói, bỗng nhiên chợt nhớ đến lọ thuốc của Ngô Đình đã đưa trước đó.
Cô bắt đầu đắn đo suy nghĩ, đồng thời nhận lấy khay trà, rồi nói:
"Tôi sẽ mang qua cho anh ta ngay."
"Ừm!" Dì Quế gật đầu, rồi rời đi.
Sau đó, cô mang trà vào phòng chứ không mang đi ngay.
Đặt chiếc khay lên bàn, nhìn tách trà mà lòng cô vô cùng căng thẳng. Qua vài phút, lại dè dặt lấy lọ thuốc ra, cầm chặt trong tay, cô có thể nghe thấy nhịp tim hoảng loạn của mình dường như muốn nhảy vọt ra ngoài.
"Chỉ khi Hắc Nhật Đông chết, em mới được tự do." Ngô Khinh Cơ từng nói.
"Chuyện em muốn có được tự do, là điều không thể nào. Trừ khi... trừ khi tôi mãi mãi biến mất khỏi thế gian này, nếu không, em đừng hòng chạy thoát. Cái kết của hai anh em họ Ngô kia, là bài học cảnh tỉnh đầu tiên cho em đấy." Hắc Nhật Đông từng lạnh lùng cảnh báo.
Đoạn ký ức tồn tại những câu nói ấy, nhanh chóng ùa tới, khiến Tiêu Kì Nhiên càng thêm căng thẳng tệ hơn là dần chuyển sang cảm giác đau đầu. Để giúp bản thân tỉnh táo hơn, cô vội đặt lọ thuốc lên bàn, rồi khẩn trương đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Không ngờ, đúng lúc đó có một vị khách không mời mà đến. Âm thầm tiến đến vị trí tách trà và lọ thuốc bên cạnh.
[...]
Không lâu sau, Tiêu Kì Nhiên vẫn mang trà sang phòng Hắc Nhật Đông.
Thấy anh đang ngồi bên sofa, cô bước tới và đặt tách trà lên bàn. Người đàn ông liếc mắt nhìn qua, nơi đôi môi thoáng hiện lên nụ cười chứa nhiều ẩn ý.
"Có điều gì muốn nói với tôi không?" Hắc Nhật Đông từ tốn hỏi, đồng thời đưa tay bê lấy tách trà.
Tiêu Kì Nhiên đưa mắt nhìn theo hành động của anh, chỉ âm thầm quan sát chứ không hề có ý định ngăn cản.
Đột nhiên, cô kiên định cất lời:
"Tôi muốn biết sự thật."
"Sự thật gì cơ?" Hắc Nhật Đông hơi cười, cùng lúc nhâm nhi tách trà nhân lúc còn nóng.
"Là anh đã giết ba mẹ tôi?" Tiêu Kì Nhiên vẫn cố chấp hỏi thêm một lần, vì muốn nghe lại câu trả lời từ anh.
Lúc này, Hắc Nhật Đông đã uống một nửa trà trong tách, với vẻ mặt rất chi thưởng thức mùi vị thơm ngon. Anh đợi đến lúc đặt tách xuống, mới thong thả trả lời:
"Nếu tôi là hung thủ, ngày đó đã không vì cứu em mà giết người. Chẳng qua, em quên mất mười năm sống với tôi, em được tôi đối xử thế nào, nên bây giờ mới tra hỏi hết lần này tới lần khác.
Phàm là những chuyện đã được đặt niềm tin, sẽ không bao giờ bị khơi gợi trở lại. Nếu em vốn không tin tôi, hà tất còn hỏi mãi làm gì."
Tiêu Kì Nhiên lắng đọng sau những gì người đàn ông vừa nói.
Cô bắt đầu dao động, Hắc Nhật Đông lại từ tốn nói tiếp:
"Tôi từng nói, tình yêu xuất phát từ trái tim. Có chân thành mới có ngọt ngào, sâu nặng. Đối với một cô gái trẻ người non dạ như em, tôi không chấp nhặt, nhưng tôi biết đau lòng, khi thấy em xem trọng lời nói của người khác hơn tôi. Rồi một ngày nào đó, khi em mất đi mới biết trân trọng, thì cũng muộn rồi."
Những câu nói mang thật nhiều nỗi niềm, chứa đựng toàn tâm tư tình cảm ở bên trong của người đàn ông, mà mãi một lúc lâu sau Tiêu Kì Nhiên vẫn chưa thể nghiệm ra hàm ý của nó.
Lúc này, Hắc Nhật Đông đã cảm thấy hô hấp khó khăn, sắc mặt từ hồng hào chuyển sang nhợt nhạt, mọi cử chỉ đều chậm hơn, vì cảm giác đau tim khiến anh khó thở.
Bấy giờ, Tiêu Kì Nhiên mới chỉ nhận ra điều bất thường ở người đàn ông. Thấy anh ôm ngực, khó khăn hít thở, cô càng trở nên hoảng hồn, ánh mắt ngập sắc lo sợ, liền rối rít tiến tới gần anh.
"Hắc Nhật Đông, anh sao vậy?"
Đối mặt với cái chết cận kề, Hắc Nhật Đông vẫn bình thản mỉm cười khi nhìn vào cô gái.
Anh lại thều thào mấy từ:
"Nói thế nào, thì em vẫn muốn tôi chết. Hôm nay, em lớn rồi, cũng biết làm nên đại sự..."
Lời nói kết thúc, giọt nước mắt cũng tràn khỏi khóe mi, người đàn ông dần dần lịm đi cùng sắc mặt tím tái, không còn sức sống.
"Nhật Đông... Hắc Nhật Đông, anh bị sao vậy? Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi Hắc Nhật Đông."
Mọi chuyện không còn đơn giản chỉ là một nỗi sợ bâng quơ vừa xuất hiện, mà nó thành công khiến Tiêu Kì Nhiên hoảng loạn, sợ hãi tột cùng khi thấy người đàn ông không còn sự sống.
Dựa theo trực giác, cô vô thức nhìn xuống tách trà và ngầm hiểu được vấn đề...
Khoảnh khắc kinh khủng này, dường như cô nhận ra đã đánh mất thứ gì đó vô cùng quan trọng. Nước mắt thi nhau rơi xuống, nhòe hết tầm nhìn.
Đưa bàn tay run rẩy áp lên gò má đối phương, cô nghẹn ngào cất giọng:
"Không phải tôi đâu... Nhất định không phải..."
👉Thả like hộ P! 🌹
Từng câu, từng chữ Ngô Đình đã nói. Những gì được lĩnh giáo từ Lưu Diệp và bà Trần Linh, khiến cô thao thức không ngừng.
Cô và người đàn ông ấy, từng yêu nhau sao?
Nếu thật sự là yêu, vậy cô đã yêu kẻ thù sát hại ba mẹ mình sao?
Cốc cốc cốc...
Nghĩ đến đó, cô chợt giật mình khi nghe thấy âm thanh gõ cửa phòng. Sau đó, tiến ra mở cửa.
Người bên ngoài là dì Quế, bà ấy gặp và đưa cho cô một chiếc khay có tách trà còn đang nóng.
"Thiếu gia muốn cô mang trà qua cho cậu ấy."
Tiêu Kì Nhiên nhìn chằm chằm vào tách trà nghi ngút khói, bỗng nhiên chợt nhớ đến lọ thuốc của Ngô Đình đã đưa trước đó.
Cô bắt đầu đắn đo suy nghĩ, đồng thời nhận lấy khay trà, rồi nói:
"Tôi sẽ mang qua cho anh ta ngay."
"Ừm!" Dì Quế gật đầu, rồi rời đi.
Sau đó, cô mang trà vào phòng chứ không mang đi ngay.
Đặt chiếc khay lên bàn, nhìn tách trà mà lòng cô vô cùng căng thẳng. Qua vài phút, lại dè dặt lấy lọ thuốc ra, cầm chặt trong tay, cô có thể nghe thấy nhịp tim hoảng loạn của mình dường như muốn nhảy vọt ra ngoài.
"Chỉ khi Hắc Nhật Đông chết, em mới được tự do." Ngô Khinh Cơ từng nói.
"Chuyện em muốn có được tự do, là điều không thể nào. Trừ khi... trừ khi tôi mãi mãi biến mất khỏi thế gian này, nếu không, em đừng hòng chạy thoát. Cái kết của hai anh em họ Ngô kia, là bài học cảnh tỉnh đầu tiên cho em đấy." Hắc Nhật Đông từng lạnh lùng cảnh báo.
Đoạn ký ức tồn tại những câu nói ấy, nhanh chóng ùa tới, khiến Tiêu Kì Nhiên càng thêm căng thẳng tệ hơn là dần chuyển sang cảm giác đau đầu. Để giúp bản thân tỉnh táo hơn, cô vội đặt lọ thuốc lên bàn, rồi khẩn trương đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Không ngờ, đúng lúc đó có một vị khách không mời mà đến. Âm thầm tiến đến vị trí tách trà và lọ thuốc bên cạnh.
[...]
Không lâu sau, Tiêu Kì Nhiên vẫn mang trà sang phòng Hắc Nhật Đông.
Thấy anh đang ngồi bên sofa, cô bước tới và đặt tách trà lên bàn. Người đàn ông liếc mắt nhìn qua, nơi đôi môi thoáng hiện lên nụ cười chứa nhiều ẩn ý.
"Có điều gì muốn nói với tôi không?" Hắc Nhật Đông từ tốn hỏi, đồng thời đưa tay bê lấy tách trà.
Tiêu Kì Nhiên đưa mắt nhìn theo hành động của anh, chỉ âm thầm quan sát chứ không hề có ý định ngăn cản.
Đột nhiên, cô kiên định cất lời:
"Tôi muốn biết sự thật."
"Sự thật gì cơ?" Hắc Nhật Đông hơi cười, cùng lúc nhâm nhi tách trà nhân lúc còn nóng.
"Là anh đã giết ba mẹ tôi?" Tiêu Kì Nhiên vẫn cố chấp hỏi thêm một lần, vì muốn nghe lại câu trả lời từ anh.
Lúc này, Hắc Nhật Đông đã uống một nửa trà trong tách, với vẻ mặt rất chi thưởng thức mùi vị thơm ngon. Anh đợi đến lúc đặt tách xuống, mới thong thả trả lời:
"Nếu tôi là hung thủ, ngày đó đã không vì cứu em mà giết người. Chẳng qua, em quên mất mười năm sống với tôi, em được tôi đối xử thế nào, nên bây giờ mới tra hỏi hết lần này tới lần khác.
Phàm là những chuyện đã được đặt niềm tin, sẽ không bao giờ bị khơi gợi trở lại. Nếu em vốn không tin tôi, hà tất còn hỏi mãi làm gì."
Tiêu Kì Nhiên lắng đọng sau những gì người đàn ông vừa nói.
Cô bắt đầu dao động, Hắc Nhật Đông lại từ tốn nói tiếp:
"Tôi từng nói, tình yêu xuất phát từ trái tim. Có chân thành mới có ngọt ngào, sâu nặng. Đối với một cô gái trẻ người non dạ như em, tôi không chấp nhặt, nhưng tôi biết đau lòng, khi thấy em xem trọng lời nói của người khác hơn tôi. Rồi một ngày nào đó, khi em mất đi mới biết trân trọng, thì cũng muộn rồi."
Những câu nói mang thật nhiều nỗi niềm, chứa đựng toàn tâm tư tình cảm ở bên trong của người đàn ông, mà mãi một lúc lâu sau Tiêu Kì Nhiên vẫn chưa thể nghiệm ra hàm ý của nó.
Lúc này, Hắc Nhật Đông đã cảm thấy hô hấp khó khăn, sắc mặt từ hồng hào chuyển sang nhợt nhạt, mọi cử chỉ đều chậm hơn, vì cảm giác đau tim khiến anh khó thở.
Bấy giờ, Tiêu Kì Nhiên mới chỉ nhận ra điều bất thường ở người đàn ông. Thấy anh ôm ngực, khó khăn hít thở, cô càng trở nên hoảng hồn, ánh mắt ngập sắc lo sợ, liền rối rít tiến tới gần anh.
"Hắc Nhật Đông, anh sao vậy?"
Đối mặt với cái chết cận kề, Hắc Nhật Đông vẫn bình thản mỉm cười khi nhìn vào cô gái.
Anh lại thều thào mấy từ:
"Nói thế nào, thì em vẫn muốn tôi chết. Hôm nay, em lớn rồi, cũng biết làm nên đại sự..."
Lời nói kết thúc, giọt nước mắt cũng tràn khỏi khóe mi, người đàn ông dần dần lịm đi cùng sắc mặt tím tái, không còn sức sống.
"Nhật Đông... Hắc Nhật Đông, anh bị sao vậy? Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi Hắc Nhật Đông."
Mọi chuyện không còn đơn giản chỉ là một nỗi sợ bâng quơ vừa xuất hiện, mà nó thành công khiến Tiêu Kì Nhiên hoảng loạn, sợ hãi tột cùng khi thấy người đàn ông không còn sự sống.
Dựa theo trực giác, cô vô thức nhìn xuống tách trà và ngầm hiểu được vấn đề...
Khoảnh khắc kinh khủng này, dường như cô nhận ra đã đánh mất thứ gì đó vô cùng quan trọng. Nước mắt thi nhau rơi xuống, nhòe hết tầm nhìn.
Đưa bàn tay run rẩy áp lên gò má đối phương, cô nghẹn ngào cất giọng:
"Không phải tôi đâu... Nhất định không phải..."
👉Thả like hộ P! 🌹