Vài ngày sau, khi sức khỏe của Tiêu Kì Nhiên ổn định hơn, cô lại tiếp tục đến công ty làm việc. Mặc dù, ẩn sâu bên trong là tâm trạng vẫn chưa được tốt, nhưng cô chọn cách lạc quan mà sống.
Cho tới khi, nhận được điện thoại của mẹ chồng. Bà ấy gọi cô đến Hắc gia, còn dặn rằng không được để Hắc Nhật Đông biết chuyện.
Không cần nghĩ nhiều, Tiêu Kì Nhiên cũng đoán được cuộc gặp mặt này gồm có những nội dung gì. Nên trước khi bước vào phòng khách, đối mặt với hai vị trưởng bối của chồng, cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý.
“Thưa ba, mẹ! Con mới tới!” Cô cúi đầu, lễ phép chào hỏi.
“Ngồi đi! Ba có chuyện muốn nói.” Ông Hắc nghiêm giọng lên tiếng.
Thường thì những chuyện nhỏ trong gia đình, Hắc Nhật Hỏa sẽ ít khi can thiệp vào. Hôm nay, ông lại chủ động tìm cô thế này, e là không phải vấn đề đơn giản.
Tiêu Kì Nhiên dè dặt ngồi xuống ghế.
Bà Trần Linh liền hỏi:
“Cô không nói với Nhật Đông, tôi gọi cô tới đây đó chứ?”
“Vâng! Anh ấy không biết con gặp ba mẹ đâu ạ, hai người cứ an tâm.”
Để nhanh chóng vào vấn đề trọng tâm, ông Hắc đã lên tiếng:
“Chắc con cũng đoán được ba gọi con đến, vì chuyện gì rồi nhỉ?”
Đương nhiên cô biết thời hạn ba năm đã hết, cũng hiểu rõ điều từng hứa trước khi cưới đến nay vẫn chưa thực hiện được.
Ngày đó, cô đâu nghĩ rằng sẽ có lúc này. Cô chỉ nghĩ, việc sinh con cho người mình yêu dù đang ở độ tuổi thanh xuân vẫn không có gì phải tiếc nuối cả. Và cô cũng chưa từng đắn đo, chẳng qua duyên số chưa cho cô được làm mẹ, mặc dù ba năm qua luôn cố gắng.
“Ba mẹ không bắt con ly hôn, nhưng con buộc phải chấp nhận cưới thêm vợ lẻ cho tiểu Đông, để hoàn thành trọng trách sinh con nối dõi tông đường. Sở dĩ, gọi con tới là để báo trước một tiếng, xem như nể chút tình nghĩa. Mặc khác, đến lúc xảy ra tình thế đã rồi, con cũng không quá sốc.”
Những gì ông Hắc nói, Tiêu Kì Nhiên chỉ biết cúi đầu lắng nghe. Đôi bàn tay không ngừng cọ xát, vì đấu tranh trong suy nghĩ.
“Nói như vậy, ba mẹ đã có kế hoạch chu toàn cả rồi sao?”
“Ừm! Để tiểu Đông chấp nhận chuyện này, hoàn toàn không có một phần trăm hy vọng nào hết. Cho nên, buộc phải dùng bẫy. Mà bẫy này, là bẫy tình.” Bà Linh cố tình nhấn mạnh câu cuối.
Bàn tay cô cũng bất giác siết chặt. Cảm giác hiện tại ở cổ họng cứ như có thứ gì đó chắn ngang, nghẹn ngào tới mức thật khó khăn cất lời.
Cuối cùng, giọt nước mắt yếu đuối vẫn rơi nhanh khỏi bờ mi. Cô ngẩng mặt lên nhìn hai vị trưởng bối, chỉ biết ngậm ngùi hỏi:
“Ba mẹ có thể cho con xin thêm một ít thời gian nữa, được không? Con sẽ cố gắng hết sức, để đem đến tin vui cho gia đình mình.”
“Nếu ba năm qua làm được, thì cô đâu có ở đây xin xỏ như giờ. Mà nếu có tin vui, chắc gì đã là con trai. Thay vì ngồi chờ, cứ trực tiếp để chúng tôi tìm người phụ nữ khác thay cô làm tròn trách nhiệm không tốt hơn sao? Vả lại, tôi cũng không muốn cháu nội của mình sở hữu dòng máu thấp kém trong xã hội này, từ người sinh ra nó. Cô hiểu chưa?”
So về mặt khẩu nghiệp, chắc Trần Linh xứng đáng được sướng tên đầu tiên. Bởi mỗi một câu bà thốt ra, đều cay độc, luôn làm tổn thương người khác.
Mà phận làm dâu như Tiêu Kì Nhiên làm sao dám cãi? Vì bà, là mẹ của chồng mình. Người đàn ông đã hy sinh rất nhiều vì cô. Nên dù ủy khuất thế nào, cũng đành nhẫn nhịn.
“Con hiểu!”
Cô ngoan ngoãn thỏa hiệp, bà Linh lại cao giọng tiếp lời:
“Chúng tôi thông báo trước với cô, là đã tôn trọng lắm rồi. Vì vậy, tôi hy vọng cô biết điều, dám hứa thì dám chịu. Đừng để gia đình tôi bất hòa. Đôi khi, yêu cũng nên hy sinh một chút vì người mình yêu, chứ đừng ích kỷ quá, kẻo có ngày mất hết tất cả.”
…----------------…
Màn đêm như chiếm lấy linh hồn của người phụ nữ…
Tiêu Kì Nhiên nhớ tới những gì ba mẹ chồng mình đã nói, còn có thêm góc khuất nào đó đang giấu sâu trong lòng, cả hai thứ cùng dồn nén vào nhau, tạo nên một luồng cảm xúc thật tệ trong cô.
Đứng một mình ngoài ban công, những cơn gió mùa thu nhẹ nhàng tạt qua, khiến tấm thân mảnh mai chợt lạnh, thế mà cô chẳng hề xao động.
Đôi đồng tử trĩu nặng muộn sầu dõi về hướng xa xăm, mịt mùng phía trước. Hiện tại, cô cũng mông lung như màn đêm đen dày đặc ấy. Chẳng biết, rồi lối đi nào sẽ mang đến niềm vui cho ngày mai?
Cô quạnh giữa khoảng không hiu hắt, chợt có hơi ấm từ vòng tay ai đó vừa truyền tới từ phía sau. Tiêu Kì Nhiên không hề kinh ngạc khi bị ai đó động chạm, bởi chỉ cần cảm nhận hơi thở của đối phương thôi, cô cũng biết là ai.
Người đàn ông đưa mặt tiến tới gần vùng cổ trắng ngần của cô gái, vừa tận hưởng hương thơm quyến luyến, vừa từ tốn cất lời:
“Nói đi, bảo bối đang có tâm sự gì?”
“Đang mãi nghĩ, không biết tối nay, anh có “thịt” em hay không thôi!” Cô hơi cười.
Và để không làm anh nghi ngờ, Tiêu Kì Nhiên đã đối đáp trong tâm thế bình thản nhất, thậm chí còn pha chút điệu bộ tinh nghịch, hồn nhiên như mọi ngày.
Sau đó, cô được người đàn ông xoay lại, thay đổi tư thế mặt đối mặt. Anh ôm eo cô, miệng cười tà mị, ánh mắt ma mị, nhẹ nhàng hỏi:
“Chỉ cần bảo bối gật đầu, anh liền sẵn sàng phục vụ.”
“Chứ không phải bị bỏ đói cả tuần, đến mức sắp phát rồ, nên được ngỏ ý là liền chộp lấy cơ hội ngay hả?” Tiêu Kì Nhiên cười nói.
Thật ra, cô đã nhìn thấu tâm tư chồng mình từ lâu, nên mới dám trêu ghẹo như thế. Mà cô nói cũng không sai, nên anh chỉ biết cười cười qua loa lấy lệ, rồi liền âu yếm cô hơn.
“Đúng là anh đói tới sắp phát rồ rồi. Nếu em thương anh, thì tối nay cho anh ít xôi thịt đi!”
“Cũng được! Nhưng anh phải đồng ý với em một điều kiện.”
Rất nhanh, một giao dịch đã được thực hiện từ ý định của Tiêu Kì Nhiên.
Hắc Nhật Đông cũng có hơi chau mày, nghi ngờ một chút, nhưng vẫn tiếp tục chủ đề.
“Vợ nói thử xem, là điều kiện gì?”
“Em muốn về viếng mộ Vân gia.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, để anh sắp xếp thời gian đi cùng em.” Hắc Nhật Đông vui vẻ đồng ý ngay lập tức.
Nhưng Tiêu Kì Nhiên lại lắc đầu.
“Anh bận nhiều việc như vậy, vẫn nên ở lại đây. Để chị Mạt Li đi với em được rồi.”
“Em định đi mấy ngày?” Người đàn ông bắt đầu nghiêm nghị.
“Đường đi khá xa, nên vừa đi vừa về chắc mất khoảng hai ngày, tính cả thời gian cho em nghỉ ngơi nữa.”
“Vậy để anh đi cùng em, chứ hai ngày lâu quá.”
“Em xem lịch trình của anh rồi, hôm đó có hẹn với ba mẹ về nhà dùng cơm đấy. Anh mà đi với em là ba mẹ không vui, họ không vui lại nổi giận chuyện chúng ta chưa có con, thì không hay đâu. Vậy nên, chồng phải ở nhà chiều lòng ba mẹ, sẵn tiện nói giúp em vài câu.”
“Nhưng…”
“Quyết định vậy đi! Anh mà nhưng nữa, là đêm nay tiếp tục ngủ chay.”
Vừa nói, Tiêu Kì Nhiên vừa quả quyết nắm tay, kéo Hắc Nhật Đông vào phòng.
Cho tới khi, nhận được điện thoại của mẹ chồng. Bà ấy gọi cô đến Hắc gia, còn dặn rằng không được để Hắc Nhật Đông biết chuyện.
Không cần nghĩ nhiều, Tiêu Kì Nhiên cũng đoán được cuộc gặp mặt này gồm có những nội dung gì. Nên trước khi bước vào phòng khách, đối mặt với hai vị trưởng bối của chồng, cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý.
“Thưa ba, mẹ! Con mới tới!” Cô cúi đầu, lễ phép chào hỏi.
“Ngồi đi! Ba có chuyện muốn nói.” Ông Hắc nghiêm giọng lên tiếng.
Thường thì những chuyện nhỏ trong gia đình, Hắc Nhật Hỏa sẽ ít khi can thiệp vào. Hôm nay, ông lại chủ động tìm cô thế này, e là không phải vấn đề đơn giản.
Tiêu Kì Nhiên dè dặt ngồi xuống ghế.
Bà Trần Linh liền hỏi:
“Cô không nói với Nhật Đông, tôi gọi cô tới đây đó chứ?”
“Vâng! Anh ấy không biết con gặp ba mẹ đâu ạ, hai người cứ an tâm.”
Để nhanh chóng vào vấn đề trọng tâm, ông Hắc đã lên tiếng:
“Chắc con cũng đoán được ba gọi con đến, vì chuyện gì rồi nhỉ?”
Đương nhiên cô biết thời hạn ba năm đã hết, cũng hiểu rõ điều từng hứa trước khi cưới đến nay vẫn chưa thực hiện được.
Ngày đó, cô đâu nghĩ rằng sẽ có lúc này. Cô chỉ nghĩ, việc sinh con cho người mình yêu dù đang ở độ tuổi thanh xuân vẫn không có gì phải tiếc nuối cả. Và cô cũng chưa từng đắn đo, chẳng qua duyên số chưa cho cô được làm mẹ, mặc dù ba năm qua luôn cố gắng.
“Ba mẹ không bắt con ly hôn, nhưng con buộc phải chấp nhận cưới thêm vợ lẻ cho tiểu Đông, để hoàn thành trọng trách sinh con nối dõi tông đường. Sở dĩ, gọi con tới là để báo trước một tiếng, xem như nể chút tình nghĩa. Mặc khác, đến lúc xảy ra tình thế đã rồi, con cũng không quá sốc.”
Những gì ông Hắc nói, Tiêu Kì Nhiên chỉ biết cúi đầu lắng nghe. Đôi bàn tay không ngừng cọ xát, vì đấu tranh trong suy nghĩ.
“Nói như vậy, ba mẹ đã có kế hoạch chu toàn cả rồi sao?”
“Ừm! Để tiểu Đông chấp nhận chuyện này, hoàn toàn không có một phần trăm hy vọng nào hết. Cho nên, buộc phải dùng bẫy. Mà bẫy này, là bẫy tình.” Bà Linh cố tình nhấn mạnh câu cuối.
Bàn tay cô cũng bất giác siết chặt. Cảm giác hiện tại ở cổ họng cứ như có thứ gì đó chắn ngang, nghẹn ngào tới mức thật khó khăn cất lời.
Cuối cùng, giọt nước mắt yếu đuối vẫn rơi nhanh khỏi bờ mi. Cô ngẩng mặt lên nhìn hai vị trưởng bối, chỉ biết ngậm ngùi hỏi:
“Ba mẹ có thể cho con xin thêm một ít thời gian nữa, được không? Con sẽ cố gắng hết sức, để đem đến tin vui cho gia đình mình.”
“Nếu ba năm qua làm được, thì cô đâu có ở đây xin xỏ như giờ. Mà nếu có tin vui, chắc gì đã là con trai. Thay vì ngồi chờ, cứ trực tiếp để chúng tôi tìm người phụ nữ khác thay cô làm tròn trách nhiệm không tốt hơn sao? Vả lại, tôi cũng không muốn cháu nội của mình sở hữu dòng máu thấp kém trong xã hội này, từ người sinh ra nó. Cô hiểu chưa?”
So về mặt khẩu nghiệp, chắc Trần Linh xứng đáng được sướng tên đầu tiên. Bởi mỗi một câu bà thốt ra, đều cay độc, luôn làm tổn thương người khác.
Mà phận làm dâu như Tiêu Kì Nhiên làm sao dám cãi? Vì bà, là mẹ của chồng mình. Người đàn ông đã hy sinh rất nhiều vì cô. Nên dù ủy khuất thế nào, cũng đành nhẫn nhịn.
“Con hiểu!”
Cô ngoan ngoãn thỏa hiệp, bà Linh lại cao giọng tiếp lời:
“Chúng tôi thông báo trước với cô, là đã tôn trọng lắm rồi. Vì vậy, tôi hy vọng cô biết điều, dám hứa thì dám chịu. Đừng để gia đình tôi bất hòa. Đôi khi, yêu cũng nên hy sinh một chút vì người mình yêu, chứ đừng ích kỷ quá, kẻo có ngày mất hết tất cả.”
…----------------…
Màn đêm như chiếm lấy linh hồn của người phụ nữ…
Tiêu Kì Nhiên nhớ tới những gì ba mẹ chồng mình đã nói, còn có thêm góc khuất nào đó đang giấu sâu trong lòng, cả hai thứ cùng dồn nén vào nhau, tạo nên một luồng cảm xúc thật tệ trong cô.
Đứng một mình ngoài ban công, những cơn gió mùa thu nhẹ nhàng tạt qua, khiến tấm thân mảnh mai chợt lạnh, thế mà cô chẳng hề xao động.
Đôi đồng tử trĩu nặng muộn sầu dõi về hướng xa xăm, mịt mùng phía trước. Hiện tại, cô cũng mông lung như màn đêm đen dày đặc ấy. Chẳng biết, rồi lối đi nào sẽ mang đến niềm vui cho ngày mai?
Cô quạnh giữa khoảng không hiu hắt, chợt có hơi ấm từ vòng tay ai đó vừa truyền tới từ phía sau. Tiêu Kì Nhiên không hề kinh ngạc khi bị ai đó động chạm, bởi chỉ cần cảm nhận hơi thở của đối phương thôi, cô cũng biết là ai.
Người đàn ông đưa mặt tiến tới gần vùng cổ trắng ngần của cô gái, vừa tận hưởng hương thơm quyến luyến, vừa từ tốn cất lời:
“Nói đi, bảo bối đang có tâm sự gì?”
“Đang mãi nghĩ, không biết tối nay, anh có “thịt” em hay không thôi!” Cô hơi cười.
Và để không làm anh nghi ngờ, Tiêu Kì Nhiên đã đối đáp trong tâm thế bình thản nhất, thậm chí còn pha chút điệu bộ tinh nghịch, hồn nhiên như mọi ngày.
Sau đó, cô được người đàn ông xoay lại, thay đổi tư thế mặt đối mặt. Anh ôm eo cô, miệng cười tà mị, ánh mắt ma mị, nhẹ nhàng hỏi:
“Chỉ cần bảo bối gật đầu, anh liền sẵn sàng phục vụ.”
“Chứ không phải bị bỏ đói cả tuần, đến mức sắp phát rồ, nên được ngỏ ý là liền chộp lấy cơ hội ngay hả?” Tiêu Kì Nhiên cười nói.
Thật ra, cô đã nhìn thấu tâm tư chồng mình từ lâu, nên mới dám trêu ghẹo như thế. Mà cô nói cũng không sai, nên anh chỉ biết cười cười qua loa lấy lệ, rồi liền âu yếm cô hơn.
“Đúng là anh đói tới sắp phát rồ rồi. Nếu em thương anh, thì tối nay cho anh ít xôi thịt đi!”
“Cũng được! Nhưng anh phải đồng ý với em một điều kiện.”
Rất nhanh, một giao dịch đã được thực hiện từ ý định của Tiêu Kì Nhiên.
Hắc Nhật Đông cũng có hơi chau mày, nghi ngờ một chút, nhưng vẫn tiếp tục chủ đề.
“Vợ nói thử xem, là điều kiện gì?”
“Em muốn về viếng mộ Vân gia.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, để anh sắp xếp thời gian đi cùng em.” Hắc Nhật Đông vui vẻ đồng ý ngay lập tức.
Nhưng Tiêu Kì Nhiên lại lắc đầu.
“Anh bận nhiều việc như vậy, vẫn nên ở lại đây. Để chị Mạt Li đi với em được rồi.”
“Em định đi mấy ngày?” Người đàn ông bắt đầu nghiêm nghị.
“Đường đi khá xa, nên vừa đi vừa về chắc mất khoảng hai ngày, tính cả thời gian cho em nghỉ ngơi nữa.”
“Vậy để anh đi cùng em, chứ hai ngày lâu quá.”
“Em xem lịch trình của anh rồi, hôm đó có hẹn với ba mẹ về nhà dùng cơm đấy. Anh mà đi với em là ba mẹ không vui, họ không vui lại nổi giận chuyện chúng ta chưa có con, thì không hay đâu. Vậy nên, chồng phải ở nhà chiều lòng ba mẹ, sẵn tiện nói giúp em vài câu.”
“Nhưng…”
“Quyết định vậy đi! Anh mà nhưng nữa, là đêm nay tiếp tục ngủ chay.”
Vừa nói, Tiêu Kì Nhiên vừa quả quyết nắm tay, kéo Hắc Nhật Đông vào phòng.