Trời chưa sáng rõ Trường Thanh đã thức dậy. Cô ngủ không nhiều. Cổ đại không có điện, đi ngủ từ khoảng 8 – 9 giờ tối, ngủ nướng được mới là heo.
Cô không phải heo.
Vạn Khiêm hôm qua ngủ sát bên ngoài, hiện tại chui vào lòng cô, bị cô ôm cứng. Vẻ mặt cậu rất an ổn, không nheo nheo nhăn nhó như sáng hôm qua nằm trên ván gỗ. Có thể vì ấm và được ăn ngon, Vạn Khiêm ngủ rất say, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô khe khẽ rút cánh tay bị gối, đang hơi tê tê ra, nằm dịch vào trong một chút.
Đột nhiên thức giấc có thấy mình đang ôm trai, giật hết cả nảy.
Cô có thể coi Vạn Khiêm là em trai nhỏ mà đối đãi. Vạn Khiêm ngoan ngoãn cam chịu, bị nguyên chủ sai bảo như con ở, bị mẹ mắng cũng không bao giờ cãi lại. Đến em chồng Trường Nhạc béo ú kia cũng hất hàm sai sử, đùn việc. Một đứa trẻ chăm ngoan thế này xứng đáng được đối xử tốt hơn.
Nhưng mà mẹ nguyên chủ keo kiệt ăn vào tận xương tủy, chẳng có đâu mà đối xử tốt. Không thể trách bà được, nhà nông vất vả, ai không tiết kiệm, tiếc tiền.
Bên ngoài vang lên một tiếng ba nhỏ như tiếng mẹ cô mở cửa phòng. Vạn Khiêm lập tức mở choàng mắt, vùng dậy khỏi giường. Cậu xỏ giày khoác áo, chạy ngay ra ngoài:
- Mẹ… mẹ dậy rồi ạ.
- Sao giờ này mới thức? Nhà không thừa cơm nuôi đứa ngủ nướng.
Trường Thanh chuyên ngủ nướng giật giật khóe miệng, ngồi dậy.
Không chỉ cô đâu, còn có Trường Nhạc không khua đít chảo không bao giờ dậy sớm. Tiếng soàn soạt quét sân vang lên bên ngoài. Mẹ cô gầm gào:
- Để đó vợ thằng cả quét. Còn không mau múc nước cho tao rửa mặt.
- Vâng.
Tiếng quét ngừng, Vạn Đồng chạy ra sân giếng múc nước. Trường Thanh xuống giường. Mẹ cô vừa rửa mặt vừa nhiếc:
- Sáng bảnh mắt rồi còn không dậy, ngủ trương xác lên cơm sáng để ai nấu đây? Còn định quét sân cái gì, vào nấu cơm.
Đây là nói Lan Hạ. Cuối cùng khi cô lò dò ra đến cửa vẫn là Vạn Khiêm múc nước cho cô rửa mặt, tự mình rửa xong lại đi quét sân. Trường Thanh nhìn cửa phòng Trường Nhạc và Trường Nhu vẫn đóng im ỉm, khẽ thở dài.
Con gái là con, con dâu con rể là của nợ. Đã phải thức khuya dậy sớm làm việc không công, ăn uống kham khổ còn suốt ngày nghe chửi mắng. Mẹ là mẹ nguyên chủ, hiện tại cũng là mẹ cô, cô không tiện nói nhưng mà… Cư xử như vậy cũng quá cổ đại đi.
Mà đây là cổ đại còn gì.
Trường Thanh đi về phía phòng của cha mẹ, túm lấy tay Mục Hành kì kèo:
- Mẹ, cho con chút tiền đi. Tối qua mẹ lấy sạch…
Chưa nói xong đã ăn một cú đập đau điếng vào tay:
- Tiền, tiền nào…
Cha cô đang ngồi uống nước chè trong phòng, trợn mắt nhìn lên:
- Tiền nào?
- Cha, hôm qua mẹ lấy hết tiền của con. 200 đồng đó.
Mục Hành thấy Trường Kha trừng mắt nhìn thì vội vã xua tay:
- Ông đừng nghe nói nói bừa. Con nhỏ phá gia chi nữ này làm gì có nhiều tiền thế.
Bà véo hông Trường Thanh đau điếng người. Bình thường tiền nong thì thụt, chỉ nguyên chủ và mẹ ả biết, Mục Hành móc của ả mấy hôm ả sẽ quay lại xin một ít đi đánh bạc, chưa bao giờ mách cha. Hôm nay Trường Thanh quậy ra sóng gió cho không khí vui vẻ.
- Cha, con nói thật. Hôm qua con may mắn thắng bạc, được 200 đồng, mẹ lột hết rồi.
- Mày lại đi đánh bạc?
Cha cô gầm lên, vơ cục đá chặn điếu cày ném thẳng vào người cô. Trường Thanh lẹ tay nhanh mắt tránh được, gào to:
- Ôi giời ơi, cha ném vỡ đầu con lại phải đi tìm lang trung đấy. Thua bạc bị chửi, bây giờ thắng bạc cũng bị chửi. Hôm qua mẹ đánh, hôm nay cha ném… Sao số tôi lại khổ thế này… Mang tiền về cũng bị chửi ôi làng nước ơi…
Vừa la vừa chạy về phòng.
Cha cô tức quá chỉ tay ra cửa, đỏ mặt tía tai không nói được câu gì, đành phải trừng vợ.
Mục Hành thụt ngay vào buồng tránh bão. Lúc đi ngang qua Vạn Khiêm đang trố mắt cầm chổi đứng trong sân, Trường Thanh nạt to:
- Nhìn cái gì. Thấy vợ bị mắng vui lắm à? Lát ăn xong bưng cơm vào phòng, nghe chưa?
- Được…
Vạn Khiêm cụp mắt xuống, lùi sang một bên tránh đường. Trường Thanh về đến cửa phòng còn gào thêm một hồi chí phèo ăn vạ:
- Đi làm công trên thị trấn 20 đồng 1 ngày, chỗ kia tính ra làm mười ngày mới được, mẹ nỡ lòng nào thu hết không cho con một xu. Từ nay về sau con có tiền liền đem tiêu hết bên ngoài, không mang về nhà chút nào nữa. Dù sao đem về cũng có được ăn được tiêu đâu… Đều thoát ra lối khác hết còn gì.
Nói xong thụt vào phòng, đóng bang cửa lại, leo lên giường nằm giả vờ điên tiết.
Bên ngoài yên ắng hẳn. Mẹ cô không to tiếng xỉa xói Lan Hạ và Vạn Khiêm nữa.
Cô không phải heo.
Vạn Khiêm hôm qua ngủ sát bên ngoài, hiện tại chui vào lòng cô, bị cô ôm cứng. Vẻ mặt cậu rất an ổn, không nheo nheo nhăn nhó như sáng hôm qua nằm trên ván gỗ. Có thể vì ấm và được ăn ngon, Vạn Khiêm ngủ rất say, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô khe khẽ rút cánh tay bị gối, đang hơi tê tê ra, nằm dịch vào trong một chút.
Đột nhiên thức giấc có thấy mình đang ôm trai, giật hết cả nảy.
Cô có thể coi Vạn Khiêm là em trai nhỏ mà đối đãi. Vạn Khiêm ngoan ngoãn cam chịu, bị nguyên chủ sai bảo như con ở, bị mẹ mắng cũng không bao giờ cãi lại. Đến em chồng Trường Nhạc béo ú kia cũng hất hàm sai sử, đùn việc. Một đứa trẻ chăm ngoan thế này xứng đáng được đối xử tốt hơn.
Nhưng mà mẹ nguyên chủ keo kiệt ăn vào tận xương tủy, chẳng có đâu mà đối xử tốt. Không thể trách bà được, nhà nông vất vả, ai không tiết kiệm, tiếc tiền.
Bên ngoài vang lên một tiếng ba nhỏ như tiếng mẹ cô mở cửa phòng. Vạn Khiêm lập tức mở choàng mắt, vùng dậy khỏi giường. Cậu xỏ giày khoác áo, chạy ngay ra ngoài:
- Mẹ… mẹ dậy rồi ạ.
- Sao giờ này mới thức? Nhà không thừa cơm nuôi đứa ngủ nướng.
Trường Thanh chuyên ngủ nướng giật giật khóe miệng, ngồi dậy.
Không chỉ cô đâu, còn có Trường Nhạc không khua đít chảo không bao giờ dậy sớm. Tiếng soàn soạt quét sân vang lên bên ngoài. Mẹ cô gầm gào:
- Để đó vợ thằng cả quét. Còn không mau múc nước cho tao rửa mặt.
- Vâng.
Tiếng quét ngừng, Vạn Đồng chạy ra sân giếng múc nước. Trường Thanh xuống giường. Mẹ cô vừa rửa mặt vừa nhiếc:
- Sáng bảnh mắt rồi còn không dậy, ngủ trương xác lên cơm sáng để ai nấu đây? Còn định quét sân cái gì, vào nấu cơm.
Đây là nói Lan Hạ. Cuối cùng khi cô lò dò ra đến cửa vẫn là Vạn Khiêm múc nước cho cô rửa mặt, tự mình rửa xong lại đi quét sân. Trường Thanh nhìn cửa phòng Trường Nhạc và Trường Nhu vẫn đóng im ỉm, khẽ thở dài.
Con gái là con, con dâu con rể là của nợ. Đã phải thức khuya dậy sớm làm việc không công, ăn uống kham khổ còn suốt ngày nghe chửi mắng. Mẹ là mẹ nguyên chủ, hiện tại cũng là mẹ cô, cô không tiện nói nhưng mà… Cư xử như vậy cũng quá cổ đại đi.
Mà đây là cổ đại còn gì.
Trường Thanh đi về phía phòng của cha mẹ, túm lấy tay Mục Hành kì kèo:
- Mẹ, cho con chút tiền đi. Tối qua mẹ lấy sạch…
Chưa nói xong đã ăn một cú đập đau điếng vào tay:
- Tiền, tiền nào…
Cha cô đang ngồi uống nước chè trong phòng, trợn mắt nhìn lên:
- Tiền nào?
- Cha, hôm qua mẹ lấy hết tiền của con. 200 đồng đó.
Mục Hành thấy Trường Kha trừng mắt nhìn thì vội vã xua tay:
- Ông đừng nghe nói nói bừa. Con nhỏ phá gia chi nữ này làm gì có nhiều tiền thế.
Bà véo hông Trường Thanh đau điếng người. Bình thường tiền nong thì thụt, chỉ nguyên chủ và mẹ ả biết, Mục Hành móc của ả mấy hôm ả sẽ quay lại xin một ít đi đánh bạc, chưa bao giờ mách cha. Hôm nay Trường Thanh quậy ra sóng gió cho không khí vui vẻ.
- Cha, con nói thật. Hôm qua con may mắn thắng bạc, được 200 đồng, mẹ lột hết rồi.
- Mày lại đi đánh bạc?
Cha cô gầm lên, vơ cục đá chặn điếu cày ném thẳng vào người cô. Trường Thanh lẹ tay nhanh mắt tránh được, gào to:
- Ôi giời ơi, cha ném vỡ đầu con lại phải đi tìm lang trung đấy. Thua bạc bị chửi, bây giờ thắng bạc cũng bị chửi. Hôm qua mẹ đánh, hôm nay cha ném… Sao số tôi lại khổ thế này… Mang tiền về cũng bị chửi ôi làng nước ơi…
Vừa la vừa chạy về phòng.
Cha cô tức quá chỉ tay ra cửa, đỏ mặt tía tai không nói được câu gì, đành phải trừng vợ.
Mục Hành thụt ngay vào buồng tránh bão. Lúc đi ngang qua Vạn Khiêm đang trố mắt cầm chổi đứng trong sân, Trường Thanh nạt to:
- Nhìn cái gì. Thấy vợ bị mắng vui lắm à? Lát ăn xong bưng cơm vào phòng, nghe chưa?
- Được…
Vạn Khiêm cụp mắt xuống, lùi sang một bên tránh đường. Trường Thanh về đến cửa phòng còn gào thêm một hồi chí phèo ăn vạ:
- Đi làm công trên thị trấn 20 đồng 1 ngày, chỗ kia tính ra làm mười ngày mới được, mẹ nỡ lòng nào thu hết không cho con một xu. Từ nay về sau con có tiền liền đem tiêu hết bên ngoài, không mang về nhà chút nào nữa. Dù sao đem về cũng có được ăn được tiêu đâu… Đều thoát ra lối khác hết còn gì.
Nói xong thụt vào phòng, đóng bang cửa lại, leo lên giường nằm giả vờ điên tiết.
Bên ngoài yên ắng hẳn. Mẹ cô không to tiếng xỉa xói Lan Hạ và Vạn Khiêm nữa.