Ba người Trường Quang, Vạn Khiêm, Lan Hạ bẻ ngô miệt mài như có lửa dí vào đít. Trường Thanh thong thả cõng về. Hàng xóm láng giềng đều chỉ chỏ, không hiểu vì lý do gì mà mấy anh em nhà này chăm chỉ như vậy. 6 mẫu ngô nhanh chóng được bẻ xong, Trường Thanh để mấy người kia làm nốt, cô đi lên thị trấn một chuyến.
Khi trở về, cô mang theo một cái lọ sứ xanh, hoa văn đẹp mê ly to bằng cánh tay phụ nữ, lót bông cẩn thận để trong hộp gỗ sơn son thiếp vàng. Thế nhưng cô tuyệt không đề cập gì tới chuyện đã hứa giúp Lan Bảo.
Việc đồng áng xong xuôi, cái lạnh mùa đông tràn tới. Ngô được xử lý xong, phần nhỏ phơi khô tách hạt để nghiền bột, phần lớn rốc áo, phơi nguyên bắp, cất vào kho ăn dần. Thấy cô không nhắc chuyện Lan Bảo, Lan Hạ nóng ruột, thấp thỏm không yên.
Sáng sớm một ngày giữa tháng 11, Trường Thanh vào bếp ăn cháo xong, nói với Trường Quang:
- Em định đi lên huyện Tâm Đại một chuyến, anh và Vạn Khiêm phải đi cùng. Có thể đi qua đêm. Lát ăn xong qua nhà mẹ đẻ của chị dâu một chuyến, nhờ cha Lan Hạ chiều tối cho Lan Bảo qua nhà mình ở cùng Lan Hạ một đêm. Đàn bà con gái ở nhà một mình không được.
- Lên huyện Tâm Đại làm gì?
Trường Quang lập tức hỏi. Trường Thanh cười nhạt:
- Có việc. Không thể không đi. Không cần chuẩn bị gì cả, mang theo một bộ quần áo thôi.
Sau đó đứng lên về phòng, không nói để ai kịp thắc mắc.
Ba người còn lại ngồi trong bếp lẩm bẩm suy đoán chuyến đi lên huyện này liên quan đến Lan Bảo, có khi Trường Thanh nhờ người nào đó giúp đỡ. Họ vội ăn cho xong, chuẩn bị gọn nhẹ như cô nói.
Trường Thanh về phòng, thao tác một chút với cái hộp đựng lọ sứ, bỏ hộp vào gùi rồi ra ngoài chờ.
Bốn người rồng rắn kéo nhau sang thôn Chấn Hằng.
Trên đường, Trường Thanh còn ghé qua hàng vịt quay, mua nửa con, gói vào giấy dầu để trong gùi, bên cạnh cái hộp gỗ. cô nhấc hộp gỗ lên, mở ra kiểm tra chiếc lọ bên trong, nhìn một cái liền đóng lại, bỏ vào gùi.
Trường Quang, Lan Hạ và Vạn Khiêm chưa bao giờ trông thấy lọ sứ nào đẹp như vậy, mắt chữ a mồm chữ o bấm nhau chắc mẩn phen này Trường Thanh lên huyện Tâm Đại nhờ nhân vật lớn nào đó giúp Lan Bảo rồi.
Cô không nói chuyện, không ai dám hỏi gì.
Nhà họ Lan ở thôn Chấn Hằng thuộc dạng nghèo. Nhà tranh vách đất bốn gian thông thường. Khi họ tới nơi, Lan Thuấn – cha Lan Hạ và Lan Bảo đang sửa lại mái nhà chuẩn bị cho mùa đông. Hai đứa con vợ lẽ béo ú phe phẩy ngồi ở đầu hè tách hạt ngô. Mụ vợ lúi húi ngoài vườn nhổ cỏ rau, thấy họ tới cũng lon ton chạy vào.
Trường Quang chào hỏi:
- Cha vợ, Lan Bảo, đang sửa nhà sao?
Lan Thuấn khi không say rượu cũng chẳng đến nỗi nào, tươi cười trèo xuống:
- Sang sửa lại mái kẻo mùa đông tuyết rơi nhiều. Con rể, mấy đứa kéo nhau đi đâu vậy? Vào nhà uống miếng nước đã.
- Chào chú ạ. - Trường Thanh chào, tay ôm bụng. - Mọi người vào nhà nói chuyện đi, cháu đi nhà xí một tí. Sáng ăn gì không biết, giờ lẩm nhẩm đau bụng.
Lan Thuấn cười sang sảng:
- Được được… Nhà xí bên kia. Vào đi…
Trường Thanh đẩy lưng Lan Bảo ra hiệu cho thằng bé vào cùng. Lan Hạ nhìn thấy, kéo tay Lan Bảo. Người lớn lục tục vào nhà hết, khách sáo nói chuyện, rót nước uống, chỉ còn hai đứa con vợ lẽ ngồi ngoài hiên.
Trường Thanh để gùi xuống, đặt bên hiên. Nhìn nhìn lại nhấc lên đặt sang chỗ bằng phẳng. Ngắm nghía một lát lại cẩn thận dịch, cho chiếc gùi tựa vào góc tường. Thấy không thể đổ được mới yên tâm chạy về phía nhà xí.
Cô cũng không đi nhà xí thật mà chạy khuất bóng, tìm chỗ nấp để rình hai thằng heo ú kia. Lúc hạ gùi cô đã kéo giấy dầu hở ra, mùi vịt quay thơm lừng theo đó thoang thoảng trong không khí.
Chẳng cần cô phải chờ lâu, hai thằng ranh con thì thầm chỉ trỏ, nhìn ngó không thấy người liền mò tới chỗ chiếc gùi, móc vụng vịt quay. Lúc mua, Trường Thanh đã bảo ông chủ chặt miếng ra. Hai con heo kia ăn vụng một miếng, chạy về chỗ ngồi nhai. Mắt thấy cô chưa quay lại, chúng tiếp tục mò đến bên gùi ăn vụng.
Lúc này cô mới xông ra hét to:
- Hai đứa kia, chúng mày làm gì thế?
Hai thằng ranh con hoảng hồn bỏ chạy về chỗ ngồi. Chiếc gùi đã bị cô làm tròn đế, không để cẩn thận không đứng vững. Hiện tại bọn chúng bỏ chạy, gùi lập tức đổ nghiêng. Trường Thanh chạy vào sân gào lên:
- Hai thằng ôn con. Ai cho chúng mày móc trộm gùi của tao. Ôi làng nước ơi ra đây mà xem… Gùi của người ta để yên lành có đứa móc trộm… Ối làng ơi…
Khi trở về, cô mang theo một cái lọ sứ xanh, hoa văn đẹp mê ly to bằng cánh tay phụ nữ, lót bông cẩn thận để trong hộp gỗ sơn son thiếp vàng. Thế nhưng cô tuyệt không đề cập gì tới chuyện đã hứa giúp Lan Bảo.
Việc đồng áng xong xuôi, cái lạnh mùa đông tràn tới. Ngô được xử lý xong, phần nhỏ phơi khô tách hạt để nghiền bột, phần lớn rốc áo, phơi nguyên bắp, cất vào kho ăn dần. Thấy cô không nhắc chuyện Lan Bảo, Lan Hạ nóng ruột, thấp thỏm không yên.
Sáng sớm một ngày giữa tháng 11, Trường Thanh vào bếp ăn cháo xong, nói với Trường Quang:
- Em định đi lên huyện Tâm Đại một chuyến, anh và Vạn Khiêm phải đi cùng. Có thể đi qua đêm. Lát ăn xong qua nhà mẹ đẻ của chị dâu một chuyến, nhờ cha Lan Hạ chiều tối cho Lan Bảo qua nhà mình ở cùng Lan Hạ một đêm. Đàn bà con gái ở nhà một mình không được.
- Lên huyện Tâm Đại làm gì?
Trường Quang lập tức hỏi. Trường Thanh cười nhạt:
- Có việc. Không thể không đi. Không cần chuẩn bị gì cả, mang theo một bộ quần áo thôi.
Sau đó đứng lên về phòng, không nói để ai kịp thắc mắc.
Ba người còn lại ngồi trong bếp lẩm bẩm suy đoán chuyến đi lên huyện này liên quan đến Lan Bảo, có khi Trường Thanh nhờ người nào đó giúp đỡ. Họ vội ăn cho xong, chuẩn bị gọn nhẹ như cô nói.
Trường Thanh về phòng, thao tác một chút với cái hộp đựng lọ sứ, bỏ hộp vào gùi rồi ra ngoài chờ.
Bốn người rồng rắn kéo nhau sang thôn Chấn Hằng.
Trên đường, Trường Thanh còn ghé qua hàng vịt quay, mua nửa con, gói vào giấy dầu để trong gùi, bên cạnh cái hộp gỗ. cô nhấc hộp gỗ lên, mở ra kiểm tra chiếc lọ bên trong, nhìn một cái liền đóng lại, bỏ vào gùi.
Trường Quang, Lan Hạ và Vạn Khiêm chưa bao giờ trông thấy lọ sứ nào đẹp như vậy, mắt chữ a mồm chữ o bấm nhau chắc mẩn phen này Trường Thanh lên huyện Tâm Đại nhờ nhân vật lớn nào đó giúp Lan Bảo rồi.
Cô không nói chuyện, không ai dám hỏi gì.
Nhà họ Lan ở thôn Chấn Hằng thuộc dạng nghèo. Nhà tranh vách đất bốn gian thông thường. Khi họ tới nơi, Lan Thuấn – cha Lan Hạ và Lan Bảo đang sửa lại mái nhà chuẩn bị cho mùa đông. Hai đứa con vợ lẽ béo ú phe phẩy ngồi ở đầu hè tách hạt ngô. Mụ vợ lúi húi ngoài vườn nhổ cỏ rau, thấy họ tới cũng lon ton chạy vào.
Trường Quang chào hỏi:
- Cha vợ, Lan Bảo, đang sửa nhà sao?
Lan Thuấn khi không say rượu cũng chẳng đến nỗi nào, tươi cười trèo xuống:
- Sang sửa lại mái kẻo mùa đông tuyết rơi nhiều. Con rể, mấy đứa kéo nhau đi đâu vậy? Vào nhà uống miếng nước đã.
- Chào chú ạ. - Trường Thanh chào, tay ôm bụng. - Mọi người vào nhà nói chuyện đi, cháu đi nhà xí một tí. Sáng ăn gì không biết, giờ lẩm nhẩm đau bụng.
Lan Thuấn cười sang sảng:
- Được được… Nhà xí bên kia. Vào đi…
Trường Thanh đẩy lưng Lan Bảo ra hiệu cho thằng bé vào cùng. Lan Hạ nhìn thấy, kéo tay Lan Bảo. Người lớn lục tục vào nhà hết, khách sáo nói chuyện, rót nước uống, chỉ còn hai đứa con vợ lẽ ngồi ngoài hiên.
Trường Thanh để gùi xuống, đặt bên hiên. Nhìn nhìn lại nhấc lên đặt sang chỗ bằng phẳng. Ngắm nghía một lát lại cẩn thận dịch, cho chiếc gùi tựa vào góc tường. Thấy không thể đổ được mới yên tâm chạy về phía nhà xí.
Cô cũng không đi nhà xí thật mà chạy khuất bóng, tìm chỗ nấp để rình hai thằng heo ú kia. Lúc hạ gùi cô đã kéo giấy dầu hở ra, mùi vịt quay thơm lừng theo đó thoang thoảng trong không khí.
Chẳng cần cô phải chờ lâu, hai thằng ranh con thì thầm chỉ trỏ, nhìn ngó không thấy người liền mò tới chỗ chiếc gùi, móc vụng vịt quay. Lúc mua, Trường Thanh đã bảo ông chủ chặt miếng ra. Hai con heo kia ăn vụng một miếng, chạy về chỗ ngồi nhai. Mắt thấy cô chưa quay lại, chúng tiếp tục mò đến bên gùi ăn vụng.
Lúc này cô mới xông ra hét to:
- Hai đứa kia, chúng mày làm gì thế?
Hai thằng ranh con hoảng hồn bỏ chạy về chỗ ngồi. Chiếc gùi đã bị cô làm tròn đế, không để cẩn thận không đứng vững. Hiện tại bọn chúng bỏ chạy, gùi lập tức đổ nghiêng. Trường Thanh chạy vào sân gào lên:
- Hai thằng ôn con. Ai cho chúng mày móc trộm gùi của tao. Ôi làng nước ơi ra đây mà xem… Gùi của người ta để yên lành có đứa móc trộm… Ối làng ơi…