Thằng ranh con kia chưa kịp về nhà, chạy tới đây trước, hẳn là giờ mang thương tích về mách cha mẹ đi. Há miệng mắc quai. Học không chịu học đàng hoàng, còn nhờ người dò la sòng bạc. Khá lắm. Để xem cô trị hai thằng ranh con này như thế nào. Khôn ngoan thì đừng để cha mẹ sang đây chửi. Nếu xúi họ sang, Trường Thanh hôm nay quậy lên tận trường cho hai thằng kia nghỉ học ở nhà luôn. Cá chết lưới rách. Muốn ra sao thì ra.
Cô tức tối uống liền hai bát nước.
Vạn Khiêm đứng bên cạnh, không dám ho he gì.
Trường Thanh đứng lên đuổi Vạn Khiêm ra ngoài, đi qua đi lại trong phòng nghĩ biện pháp.
Quá trưa, khi Vạn Khiêm nấu cơm xong cũng không thấy cha mẹ cô đánh tới cửa. Trường Thanh vào bếp ăn cơm lại không thấy Trường Quang đâu cả. Cô hỏi Vạn Khiêm:
- Anh cả đâu?
Vạn Khiêm lí nhí:
- Anh cả đang trong phòng. Chị dâu vừa về, mắt mũi đỏ hoe, lập tức vào phòng nằm khóc. Chắc ở nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện gì rồi.
Trường Thanh nhướm mày:
- Nhà mẹ đẻ?
- Còn có thể là chỗ nào chứ? Hôm nay chị ấy về bên đó lấy số đo cho Lan Bảo còn gì.
Trường Thanh lắc đầu:
- Ý em là sao anh biết chắc cCô xảy ra chuyện ở nhà mẹ đẻ? Lỡ đi trên đường bị người ta móc mỉa thì sao?
Vạn Khiêm chọc chọc đũa vào cơm, lẩm bẩm:
- Em có biết nhà chị ấy như thế nào không?
- Nói xem.
Nguyên chủ có biết sơ sơ nhưng Trường Thanh muốn nghe từ miệng Vạn Khiêm.
Vạn Khiêm lập tức đặt bát đũa xuống:
- Mẹ của Lan Hạ đang mang thai Lan Bảo thì cha chị ấy lằng nhằng với mẹ kế bây giờ. Đứa thứ ba nhà đó bằng tuổi Lan Bảo. Sinh Lan Bảo vài năm, mẹ Lan Hạ bị chồng dẫn vợ bé về nhà quậy cho tức chết. Vừa đủ 49 ngày, mụ kia lập tức đem con vào cửa. Cha Lan Hạ uống nhiều rượu cũng là do mụ ấy thả phanh, không can ngăn gì. Hiện giờ lão nát rượu rồi. Con mụ kia đẻ hai đứa con trai, một 14, một 11, nuôi cho béo ú như lợn trong khi chị em Lan Hạ gầy trơ. Nhà thì nghèo, con trai mụ lúc nào cũng được giấu giếm cho ăn thịt. Mụ còn động tí là đánh mắng Lan Bảo. Lan Bảo ở nhà đó chẳng sung sướng gì nhưng mà chưa đủ tuổi thành thân, không phân gia nổi. Có đợt mụ còn định bán Lan Bảo đi làm người ở. Cũng may nó gầy quá, người ta không nhận.
Trường Thanh nghe xong chỉ nhíu mày hai cái. Người nhà khó xử lý chứ người ngoài thì đơn giản. Chỉ cần Lan Hạ mở miệng nhờ, cô sẽ lập tức đưa được Lan Bảo ra khỏi cái nhà đó, không những thế còn được chia ruộng đất. Cô hất hàm với Vạn Khiêm:
- Ăn cơm đi. Chuyện nhà anh chị ấy, nói với mình thì biết, không nói thì giả vờ không biết.
- Được.
Vạn Khiêm cầm bát lên ăn, chốc chốc lại liếc Trường Thanh thăm dò.
Chẳng ích gì đâu. Mặt cô lạnh tanh, không biểu cảm mặc dù trong đầu đang sôi sùng sục sắp xếp kế hoạch vả mặt nhà họ Lan. Đối phó với người nông thôn cổ đại tương đối đơn giản. Họ thật thà, ít ra ngoài, không hiểu mánh khóe lọc lõi như cô.
Lan Hạ bỏ cơm trưa, Trường Quang cũng ở trong phòng cùng, không ra ăn.
Chiều tối, Lan Hạ mắt sưng húp như quả nhót, dậy nấu cơm. Trường Thanh ngồi ngoài hiên, tiện mồm hỏi một câu:
- Chị dâu, làm sao vậy?
Chưa dứt miệng, Lan Hạ đã ô ô khóc lên, khiến cô sững sờ cả người. Trường Quang từ trong phòng, nghe thấy vội vã phi ra, đỡ Lan Hạ vào trong bếp như sợ người khác biết chuyện. Vạn Khiêm nhận phần nấu cơm. Trường Thanh vào bếp ngồi. Lan Hạ khóc hu hu, nấc lên từng hồi không nói được. Trường Quang nói thay:
- Chị dâu về nhà lấy số để may áo cho Lan Bảo phát hiện thằng bé bị đánh bằng roi mây chằng chịt khắp lưng. Bị cha đánh lúc say rượu. Trói vào cột, cởi áo ra đánh.
Lan Hạ lại càng khóc thảm thiết. Trường Quang xót vợ, năn nỉ Trường Thanh:
- Cô hai, cô nhiều chủ ý như vậy, nghĩ cách giúp thằng bé được không?
- Được. – Trường Thanh gật đầu. – Bẻ ngô xong sang đó một chuyến.
Trường Quang và Lan Hạ đơ người, không ngờ cô đồng ý nhanh thế. Trường Thanh đứng lên đi ra ngoài.
Đánh con đẻ bằng roi mây sao? Cũng đủ ác độc. Vậy đừng trách cô nặng tay.
Cô tức tối uống liền hai bát nước.
Vạn Khiêm đứng bên cạnh, không dám ho he gì.
Trường Thanh đứng lên đuổi Vạn Khiêm ra ngoài, đi qua đi lại trong phòng nghĩ biện pháp.
Quá trưa, khi Vạn Khiêm nấu cơm xong cũng không thấy cha mẹ cô đánh tới cửa. Trường Thanh vào bếp ăn cơm lại không thấy Trường Quang đâu cả. Cô hỏi Vạn Khiêm:
- Anh cả đâu?
Vạn Khiêm lí nhí:
- Anh cả đang trong phòng. Chị dâu vừa về, mắt mũi đỏ hoe, lập tức vào phòng nằm khóc. Chắc ở nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện gì rồi.
Trường Thanh nhướm mày:
- Nhà mẹ đẻ?
- Còn có thể là chỗ nào chứ? Hôm nay chị ấy về bên đó lấy số đo cho Lan Bảo còn gì.
Trường Thanh lắc đầu:
- Ý em là sao anh biết chắc cCô xảy ra chuyện ở nhà mẹ đẻ? Lỡ đi trên đường bị người ta móc mỉa thì sao?
Vạn Khiêm chọc chọc đũa vào cơm, lẩm bẩm:
- Em có biết nhà chị ấy như thế nào không?
- Nói xem.
Nguyên chủ có biết sơ sơ nhưng Trường Thanh muốn nghe từ miệng Vạn Khiêm.
Vạn Khiêm lập tức đặt bát đũa xuống:
- Mẹ của Lan Hạ đang mang thai Lan Bảo thì cha chị ấy lằng nhằng với mẹ kế bây giờ. Đứa thứ ba nhà đó bằng tuổi Lan Bảo. Sinh Lan Bảo vài năm, mẹ Lan Hạ bị chồng dẫn vợ bé về nhà quậy cho tức chết. Vừa đủ 49 ngày, mụ kia lập tức đem con vào cửa. Cha Lan Hạ uống nhiều rượu cũng là do mụ ấy thả phanh, không can ngăn gì. Hiện giờ lão nát rượu rồi. Con mụ kia đẻ hai đứa con trai, một 14, một 11, nuôi cho béo ú như lợn trong khi chị em Lan Hạ gầy trơ. Nhà thì nghèo, con trai mụ lúc nào cũng được giấu giếm cho ăn thịt. Mụ còn động tí là đánh mắng Lan Bảo. Lan Bảo ở nhà đó chẳng sung sướng gì nhưng mà chưa đủ tuổi thành thân, không phân gia nổi. Có đợt mụ còn định bán Lan Bảo đi làm người ở. Cũng may nó gầy quá, người ta không nhận.
Trường Thanh nghe xong chỉ nhíu mày hai cái. Người nhà khó xử lý chứ người ngoài thì đơn giản. Chỉ cần Lan Hạ mở miệng nhờ, cô sẽ lập tức đưa được Lan Bảo ra khỏi cái nhà đó, không những thế còn được chia ruộng đất. Cô hất hàm với Vạn Khiêm:
- Ăn cơm đi. Chuyện nhà anh chị ấy, nói với mình thì biết, không nói thì giả vờ không biết.
- Được.
Vạn Khiêm cầm bát lên ăn, chốc chốc lại liếc Trường Thanh thăm dò.
Chẳng ích gì đâu. Mặt cô lạnh tanh, không biểu cảm mặc dù trong đầu đang sôi sùng sục sắp xếp kế hoạch vả mặt nhà họ Lan. Đối phó với người nông thôn cổ đại tương đối đơn giản. Họ thật thà, ít ra ngoài, không hiểu mánh khóe lọc lõi như cô.
Lan Hạ bỏ cơm trưa, Trường Quang cũng ở trong phòng cùng, không ra ăn.
Chiều tối, Lan Hạ mắt sưng húp như quả nhót, dậy nấu cơm. Trường Thanh ngồi ngoài hiên, tiện mồm hỏi một câu:
- Chị dâu, làm sao vậy?
Chưa dứt miệng, Lan Hạ đã ô ô khóc lên, khiến cô sững sờ cả người. Trường Quang từ trong phòng, nghe thấy vội vã phi ra, đỡ Lan Hạ vào trong bếp như sợ người khác biết chuyện. Vạn Khiêm nhận phần nấu cơm. Trường Thanh vào bếp ngồi. Lan Hạ khóc hu hu, nấc lên từng hồi không nói được. Trường Quang nói thay:
- Chị dâu về nhà lấy số để may áo cho Lan Bảo phát hiện thằng bé bị đánh bằng roi mây chằng chịt khắp lưng. Bị cha đánh lúc say rượu. Trói vào cột, cởi áo ra đánh.
Lan Hạ lại càng khóc thảm thiết. Trường Quang xót vợ, năn nỉ Trường Thanh:
- Cô hai, cô nhiều chủ ý như vậy, nghĩ cách giúp thằng bé được không?
- Được. – Trường Thanh gật đầu. – Bẻ ngô xong sang đó một chuyến.
Trường Quang và Lan Hạ đơ người, không ngờ cô đồng ý nhanh thế. Trường Thanh đứng lên đi ra ngoài.
Đánh con đẻ bằng roi mây sao? Cũng đủ ác độc. Vậy đừng trách cô nặng tay.