Trường Thanh tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ.
Ôi… cái thứ rượu thuốc rẻ tiền cặn bã… Thề lần sau không uống ở quán cóc ghẻ đó nữa.
Trường Thanh đưa tay đỡ cái đầu đau rần rật của mình, từ từ ngồi dậy rồi trố mắt.
Đây là đâu?
Cô đang ở trong một căn phòng xây bằng gạch theo kiểu cũ, nằm trên giường lò, đắp chăn bông cũ. Dưới đất kê một tấm ván, bên trên có một thiếu niên đang cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ cũ nát ngủ, trông rất khổ sở. Bởi vì tấm ván ngắn, duỗi chân không được mới sinh ra tư thế kia.
Căn phòng có một cái bàn nhỏ hình tròn bằng gỗ, đóng thô lậu cùng ba chiếc ghế đẩu. Sát tường kê một chiếc tủ gỗ, cánh đã sắp sút ra đến nơi. Ngoài ra chẳng còn gì.
Trường Thanh thấy đầu ong lên một cái, những ký ức của ai đó tràn ra trong tâm trí cô như thác đổ. Cái gì thế này? Cô trợn trắng mắt, ngã vật xuống giường ngất xỉu.
Trường Thanh là nhân viên phòng kế hoạch của công ty đa quốc gia Trung Thiên ở Cộng hòa nhân dân Trung Đô. Hôm qua cô đi uống rượu cùng đồng nghiệp, vui quá nên uống hơi nhiều, say khướt phải nhờ đồng nghiệp chở về nhà. Nửa đêm, cô nóng quá mò dậy đi tắm rồi vào ngủ tiếp. Tỉnh dậy thấy mình đang ở trong căn phòng nát này.
Trường Thanh mở mắt nhìn mái ngói mạng nhện chăng chút đỉnh, đơ người tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, khóe miệng giật giật.
- Em tỉnh rồi?
Thiếu niên nằm trên ván gỗ đã dậy, chăn và ván gỗ không thấy đâu. Cậu rón rén đứng bên giường, tay bưng một bát nước. Ôi, đứa nhỏ đáng thương.
Trường Thanh ngồi dậy, nhìn quần áo vải thô cũ kỹ theo kiểu cổ, miếng vá chằng vá đụp trên người Vạn Khiêm, lại nhìn khuôn mặt gầy gò, xanh xao vàng vọt, hai bàn tay khẳng khiu trơ xương, mái tóc cột đuôi ngựa dài đến lưng xơ rối, nội tâm phun tào.
Cô đưa tay đón lấy bát nước, uống một hơi hết sạch.
Vạn Khiêm ngạc nhiên, tròn mắt nhìn. Trường Thanh biết bình thường nguyên chủ sẽ lờ đi không thèm để mắt tới cậu, nếu không phải vì tiếc cái chén bằng sứ cũ mẻ, nguyên chủ đã sớm hất văng từ lâu.
Đứa nhỏ đáng thương.
Trường Thanh đặt bát lại tay cậu, không nói gì, xuống giường, xỏ giày vải, ra khỏi phòng nhìn ngôi nhà mà trong ký ức của nguyên chủ vốn vô cùng quen thuộc.
Bảy gian nhà gạch cũ kỹ thô lậu xây kề nhau, kề với bếp và sân giếng. Cả nhà đã dậy ăn uống rồi ra đồng.
Cô ra giếng múc nước rửa mặt. Ghét bỏ cột lại mớ tóc dài của nguyên chủ thành một búi. Soi bóng mình trong chậu.
Nguyên chủ cũng tên là Trường Thanh, là con thứ hai trong nhà.
Cô xuyên không rồi. Xuyên tới dị thế. Đất nước này gọi là Hỗ Bang quốc, nằm ở phía bắc. Vốn kiến thức của nguyên chủ không đủ phác thảo vị trí địa lý để thỏa mãn sự tò mò của cô. Chỉ có điều nơi này là cổ đại. Cổ đại nghen.
Cổ đại nghĩa là gì?
Trường Thanh nhìn bóng người thiếu phụ 23 tuổi trong chậu, muốn đứng thẳng há miệng gầm lên một tiếng thật to: trời ơi.
Cổ đại nghĩa là không ti vi, không điện thoại, không casino, không quán hát karaoke, không rạp chiếu phim, không khu vui chơi giải trí…
Cổ đại là ruộng đồng, mẹ bãi, núi non, làng mạc…
Cổ đại là tảo hôn nghe mấy chế. Tảo hôn.
Cô ở Trung Đô hai mươi tám cái xuân xanh mới có hai mối tình vắt vai, còn chưa yêu đủ, chưa muốn kết hôn. Xuyên tới nơi này không xuyên vào hoa hoa tiểu thư, vương tôn quý tộc, đế vương chym phích, nhiếp chính vương tàn bạo như chúng bạn anh em, lại xuyên vào một phụ nhân có chồng.
Mà chồng này cũng thật là…
Trường Thanh cun cút đi vào căn bếp cũ nát có hai cái bàn gỗ bát tiên nát cũ, ngồi xuống như mọi ngày, chờ Vạn Khiêm múc đồ ăn cho.
Nguyên chủ đúng là cái loại ngáo husky, nước buổi sáng Vạn Khiêm rót thì tỏ thái độ không thèm uống. Cơm ngày ba bữa chỉ ngồi chờ cậu lấy cho ăn, nhất quyết không động tay.
Hãm!
Vạn Khiêm rón rén múc cho cô một bát cháo trong veo lèo tèo vài hạt gạo đặt cạnh một cái rổ con đựng hai miếng bánh bột ngô vàng lờ nhờ. Trường Thanh nhìn mà muốn ói.
Cô húp nửa bát cháo, cầm một miếng bánh, bỏ lại một câu:
- Ăn nốt đi rồi ra đồng kẻo mẹ mắng.
Vạn Khiêm ngớ ra, không trả lời. Trường Thanh đi thẳng về phòng nhai bánh bột ngô khô khốc, nhạt nhẽo, đần người.
Gia phả của gia đình này như sau.
Cha nguyên chủ tên là Trường Kha người thôn Chấn Đinh, lấy Mục Hành là người cùng thôn sinh được sáu người con.
Trên nguyên chủ có anh cả Trường Quang, 25 tuổi, vợ là Lan Hạ 18 tuổi mới cưới hai tháng trước.
Dưới nguyên chủ có em gái thứ ba Trường Nhạc, 20 tuổi, vừa béo vừa xấu vừa lười, ế chồng.
Em thứ tư Trường Tuấn, 18 tuổi đang đi học ở trường trên Huyện, sang năm sẽ thi Khởi.
Em thứ năm Trường Căn 15 tuổi, cũng đang đi học nhưng chưa qua được sơ tuyển của trường để đi thi, phải học thêm 2 năm nữa.
Em gái út Trường Nhu 13 tuổi.
Ôi… cái thứ rượu thuốc rẻ tiền cặn bã… Thề lần sau không uống ở quán cóc ghẻ đó nữa.
Trường Thanh đưa tay đỡ cái đầu đau rần rật của mình, từ từ ngồi dậy rồi trố mắt.
Đây là đâu?
Cô đang ở trong một căn phòng xây bằng gạch theo kiểu cũ, nằm trên giường lò, đắp chăn bông cũ. Dưới đất kê một tấm ván, bên trên có một thiếu niên đang cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ cũ nát ngủ, trông rất khổ sở. Bởi vì tấm ván ngắn, duỗi chân không được mới sinh ra tư thế kia.
Căn phòng có một cái bàn nhỏ hình tròn bằng gỗ, đóng thô lậu cùng ba chiếc ghế đẩu. Sát tường kê một chiếc tủ gỗ, cánh đã sắp sút ra đến nơi. Ngoài ra chẳng còn gì.
Trường Thanh thấy đầu ong lên một cái, những ký ức của ai đó tràn ra trong tâm trí cô như thác đổ. Cái gì thế này? Cô trợn trắng mắt, ngã vật xuống giường ngất xỉu.
Trường Thanh là nhân viên phòng kế hoạch của công ty đa quốc gia Trung Thiên ở Cộng hòa nhân dân Trung Đô. Hôm qua cô đi uống rượu cùng đồng nghiệp, vui quá nên uống hơi nhiều, say khướt phải nhờ đồng nghiệp chở về nhà. Nửa đêm, cô nóng quá mò dậy đi tắm rồi vào ngủ tiếp. Tỉnh dậy thấy mình đang ở trong căn phòng nát này.
Trường Thanh mở mắt nhìn mái ngói mạng nhện chăng chút đỉnh, đơ người tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, khóe miệng giật giật.
- Em tỉnh rồi?
Thiếu niên nằm trên ván gỗ đã dậy, chăn và ván gỗ không thấy đâu. Cậu rón rén đứng bên giường, tay bưng một bát nước. Ôi, đứa nhỏ đáng thương.
Trường Thanh ngồi dậy, nhìn quần áo vải thô cũ kỹ theo kiểu cổ, miếng vá chằng vá đụp trên người Vạn Khiêm, lại nhìn khuôn mặt gầy gò, xanh xao vàng vọt, hai bàn tay khẳng khiu trơ xương, mái tóc cột đuôi ngựa dài đến lưng xơ rối, nội tâm phun tào.
Cô đưa tay đón lấy bát nước, uống một hơi hết sạch.
Vạn Khiêm ngạc nhiên, tròn mắt nhìn. Trường Thanh biết bình thường nguyên chủ sẽ lờ đi không thèm để mắt tới cậu, nếu không phải vì tiếc cái chén bằng sứ cũ mẻ, nguyên chủ đã sớm hất văng từ lâu.
Đứa nhỏ đáng thương.
Trường Thanh đặt bát lại tay cậu, không nói gì, xuống giường, xỏ giày vải, ra khỏi phòng nhìn ngôi nhà mà trong ký ức của nguyên chủ vốn vô cùng quen thuộc.
Bảy gian nhà gạch cũ kỹ thô lậu xây kề nhau, kề với bếp và sân giếng. Cả nhà đã dậy ăn uống rồi ra đồng.
Cô ra giếng múc nước rửa mặt. Ghét bỏ cột lại mớ tóc dài của nguyên chủ thành một búi. Soi bóng mình trong chậu.
Nguyên chủ cũng tên là Trường Thanh, là con thứ hai trong nhà.
Cô xuyên không rồi. Xuyên tới dị thế. Đất nước này gọi là Hỗ Bang quốc, nằm ở phía bắc. Vốn kiến thức của nguyên chủ không đủ phác thảo vị trí địa lý để thỏa mãn sự tò mò của cô. Chỉ có điều nơi này là cổ đại. Cổ đại nghen.
Cổ đại nghĩa là gì?
Trường Thanh nhìn bóng người thiếu phụ 23 tuổi trong chậu, muốn đứng thẳng há miệng gầm lên một tiếng thật to: trời ơi.
Cổ đại nghĩa là không ti vi, không điện thoại, không casino, không quán hát karaoke, không rạp chiếu phim, không khu vui chơi giải trí…
Cổ đại là ruộng đồng, mẹ bãi, núi non, làng mạc…
Cổ đại là tảo hôn nghe mấy chế. Tảo hôn.
Cô ở Trung Đô hai mươi tám cái xuân xanh mới có hai mối tình vắt vai, còn chưa yêu đủ, chưa muốn kết hôn. Xuyên tới nơi này không xuyên vào hoa hoa tiểu thư, vương tôn quý tộc, đế vương chym phích, nhiếp chính vương tàn bạo như chúng bạn anh em, lại xuyên vào một phụ nhân có chồng.
Mà chồng này cũng thật là…
Trường Thanh cun cút đi vào căn bếp cũ nát có hai cái bàn gỗ bát tiên nát cũ, ngồi xuống như mọi ngày, chờ Vạn Khiêm múc đồ ăn cho.
Nguyên chủ đúng là cái loại ngáo husky, nước buổi sáng Vạn Khiêm rót thì tỏ thái độ không thèm uống. Cơm ngày ba bữa chỉ ngồi chờ cậu lấy cho ăn, nhất quyết không động tay.
Hãm!
Vạn Khiêm rón rén múc cho cô một bát cháo trong veo lèo tèo vài hạt gạo đặt cạnh một cái rổ con đựng hai miếng bánh bột ngô vàng lờ nhờ. Trường Thanh nhìn mà muốn ói.
Cô húp nửa bát cháo, cầm một miếng bánh, bỏ lại một câu:
- Ăn nốt đi rồi ra đồng kẻo mẹ mắng.
Vạn Khiêm ngớ ra, không trả lời. Trường Thanh đi thẳng về phòng nhai bánh bột ngô khô khốc, nhạt nhẽo, đần người.
Gia phả của gia đình này như sau.
Cha nguyên chủ tên là Trường Kha người thôn Chấn Đinh, lấy Mục Hành là người cùng thôn sinh được sáu người con.
Trên nguyên chủ có anh cả Trường Quang, 25 tuổi, vợ là Lan Hạ 18 tuổi mới cưới hai tháng trước.
Dưới nguyên chủ có em gái thứ ba Trường Nhạc, 20 tuổi, vừa béo vừa xấu vừa lười, ế chồng.
Em thứ tư Trường Tuấn, 18 tuổi đang đi học ở trường trên Huyện, sang năm sẽ thi Khởi.
Em thứ năm Trường Căn 15 tuổi, cũng đang đi học nhưng chưa qua được sơ tuyển của trường để đi thi, phải học thêm 2 năm nữa.
Em gái út Trường Nhu 13 tuổi.