Tối mịt cô mới mò về, trước tiên phi vào phòng cất bánh bao, sau đó đi về phía bếp.
Đúng như cô dự đoán, bếp tối om, lạnh ngắt nhưng gian chính sáng đèn. Cô la lên:
- Người đâu cả rồi, sao không cơm nước gì thế này?
- Ôi giời ơi là giời ơi...
Mục Hành từ trong nhà phi ra, cầm cái chổi vung lên vụt cật lực vào người cô. Trường Thanh bị đau, gào lên:
- Mẹ, mẹ đánh chết con à?
- Tao đánh chết mày đấy... thứ phá gia, nghiệp chướng...
Chổi đánh xuống không hề mẹ tay. Trường Quang chạy từ trong nhà ra giữ lấy mẹ, ngăn cản:
- Mẹ đừng đánh, từ từ nói.
- Buông ra, hôm nay tao phải đánh chết con bất hiếu này.
Mục Hành vùng vẫy, vung loạn xạ. Trường Quang giữ chặt bà, Trường Thanh gào lên:
- Mẹ bệnh à? Sao tự nhiên đánh con?
- Mày còn dám hỏi. Nói đi, có phải mày nợ sòng bạc trên thị trấn không? Người ta tìm tới tận nhà thông gia đòi kia kìa. Mai kia là tìm tới cửa nhà này thôi... Có phải không?
Trường Thanh làm bộ làm tịch chột dạ:
- À... chuyện đó...
- Ôi giời ơi là giời ơi...
Mục Hành buông chổi, ngồi thụp xuống đất kêu khóc om xòm:
- Sao số tôi lại khổ thế này? Sinh ra một đứa nghiệp chướng ăn không ngồi rồi. Không kiếm được tiền thì thôi đi lại còn vay nợ đánh bạc... Có ai khổ như tôi không giời ơi là giời...
- Ngồi đó mà khóc, muốn cả làng nghe thấy hay sao? Vào nhà nói.
Trường Kha ngồi trong nhà gầm lên. Mục Hành đang khóc cũng phải giật thót mình nín bặt, đứng lên hậm hực đi vào nhà. Trường Quang lủi thủi theo phía sau.
Trường Thanh mỉm cười, nhâng nhâng nháo nháo đi vào gian chính.
Bên trong chặt kín người. Trường Kha, Mục Hành ngồi trên ghế. Vợ chồng Trường Quang vác ghế đẩu ngồi ở góc phòng. Trường Tuấn cũng đã về, đang ngồi cạnh Trường Kha, nó mặc trường bào trắng, đội khăn xếp ra vẻ thư sinh đọc sách. Nhìn thấy Trường Thanh chỉ lạnh lùng hếch cằm lên, không thèm chào. Vạn Khiêm một mình đứng trong góc. Hai đứa em gái chắc ở trong phòng, không dám thò mặt ra.
- Cha. – Trường Thanh gật đầu.
Trường Kha đập tay xuống bàn:
- Nói đi. Nợ sòng bạc bao nhiêu tiền.
- Không nhiều lắm.
Trường Thanh nhâng nháo lẩm bẩm. Mục Hành đấm ngực bùm bụp gào lên:
- Không nhiều? Nhiêu đó mà không nhiều? Nhà này đào đâu ra bạc cho mày phung phí như vậy?
- Con nợ, con sẽ tự trả...
Trường Thanh nói chưa hết câu Mục Hành đã lồng lộn lên:
- Mày có tài cán gì? Tối ngày chỉ biết chơi bời nhảy nhót, đánh bạc nợ tiền. Tiền ở đâu mà trả. Phân gia, lập tức phân gia rồi ra khỏi nhà cho tao...
Trường Thanh nghĩ mình nghe nhầm. Cô kêu lên:
- Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?
- Tao nói phân gia. Nhà này không có chỗ chứa chấp thứ phá gia như mày.
Đầu Trường Thanh nổ uỳnh một phát. Cô hoảng hốt nhìn sang Trường Kha. Ông cúi đầu không nói chuyện, sắc mặc nhăn nhúm giận giữ vô cùng khó coi.
Trường Thanh trong lòng gào thét, ngoài mặt sững sờ. Phân gia? Muốn đuổi cô ra khỏi nhà?
Cha mẹ nguyên chủ, hiện tại là cha mẹ cô, muốn tống khứ cô đi?
Cô dàn cảnh vụ này chỉ muốn chặn bớt sự đục khoét của hai cái tàu há mồm đọc sách kia, không phải muốn ra khỏi nhà. Nguyên chủ chưa bao giờ muốn bị phân ra ngoài, cô cũng vậy.
Trường Thanh sốc mất một lúc, hết nhìn từ cha lại nhìn sang mẹ. Sự hốt hoảng của cô khiến không khí trong phòng trầm xuống. Trường Thanh hít thở không thông, mất một lúc mới hoàn hồn:
- Cha, mẹ, hai người muốn đuổi con đi? Vì 10 lượng bạc mà muốn tống con ra khỏi nhà?
- 10 lượng? Không phải 10 lượng, mày nợ người ta 50 lượng. 50 lượng là bao nhiêu tiền chứ? Ôi trời ơi là trời ơi.
Mục Hành tru tréo lên. Trường Thanh nhìn bà:
- Mẹ, tiền con nợ, con sẽ trả. Con cũng không cần mẹ trả cho con. Con nợ, người ta đòi cũng là đòi con, không đòi đến mẹ và người nhà. Cần gì tuyệt tình như vậy?
- Không đòi đến người nhà? – Trường Tuấn cất giọng trịch thượng chất vấn. – Chị hai, chị nói hay quá nhỉ. Chị có biết vì sao vay 10 lượng mà hiện tại đã trở thành 50 lượng không? Bởi vì chị ký giấy vay nợ lãi. Hôm nay 50 lượng, tháng sau, tháng sau nữa sẽ là bao nhiêu? Không trả hết gốc và lãi, lãi mẹ lại đẻ lãi con. Rất nhanh, món tiền đó sẽ lên tới 100 lượng.
Nói đến đây Trường Tuấn dừng lại.
Mẹ cô lại tru tréo ầm ĩ, ngồi phệt xuống đất mà khóc lóc.
Trường Tuấn cay nghiệt nhìn cô:
- Trên thị trấn nghe nói có vụ nợ không trả được bị chủ sòng bạc cho tay chân tới bắt em trai em gái ruột, bán đi trả nợ. Bán nô lệ chỉ được 20 lượng bạc một người, bán cả nhà mình làm nô lệ mới trả hết nợ cho chị.
- Không được, lập tức phân gia.
Trường Kha không nghe nổi nữa, đập bàn gầm lên, mặt đỏ tía tai nhìn Trường Thanh như nhìn kẻ thù sát phụ. Mục Hành đang khóc lập tức im bặt hùa theo:
- Đúng vậy, lập tức phân gia.
Trường Thanh ngây ngốc nhìn hai người họ hồi lâu mới hồi thần, sắc mặt sa sầm:
- Muốn đuổi con đi không dễ như vậy đâu. Con không bị gả ra ngoài, bố mẹ cưới Vạn Khiêm về làm rể nhà này, hai vợ chồng con được tính phần như nam đinh. Muốn phân con ra phải phân cả anh cả, phải chia đều ruộng đất, nếu không con tuyệt đối không đi.
Cha mẹ cô trợn mắt nhìn nhau.
Phân Trường Quang ra là mất hai lao động chính trong nhà, việc sẽ đổ dồn lên đầu vợ chồng Trường Kha và hai đứa con gái, quá thiệt thòi.
Trường Tuấn cũng nghĩ như vậy, im lặng nhìn xuống đất. Trường Thanh gật gù:
- Cha, mẹ, hai người cứ suy nghĩ cho kỹ. Con về phòng.
Cô hùng hổ đi ra ngoài, hất đầu với Vạn Khiêm. Cậu vội vã chạy theo phía sau.
Đúng như cô dự đoán, bếp tối om, lạnh ngắt nhưng gian chính sáng đèn. Cô la lên:
- Người đâu cả rồi, sao không cơm nước gì thế này?
- Ôi giời ơi là giời ơi...
Mục Hành từ trong nhà phi ra, cầm cái chổi vung lên vụt cật lực vào người cô. Trường Thanh bị đau, gào lên:
- Mẹ, mẹ đánh chết con à?
- Tao đánh chết mày đấy... thứ phá gia, nghiệp chướng...
Chổi đánh xuống không hề mẹ tay. Trường Quang chạy từ trong nhà ra giữ lấy mẹ, ngăn cản:
- Mẹ đừng đánh, từ từ nói.
- Buông ra, hôm nay tao phải đánh chết con bất hiếu này.
Mục Hành vùng vẫy, vung loạn xạ. Trường Quang giữ chặt bà, Trường Thanh gào lên:
- Mẹ bệnh à? Sao tự nhiên đánh con?
- Mày còn dám hỏi. Nói đi, có phải mày nợ sòng bạc trên thị trấn không? Người ta tìm tới tận nhà thông gia đòi kia kìa. Mai kia là tìm tới cửa nhà này thôi... Có phải không?
Trường Thanh làm bộ làm tịch chột dạ:
- À... chuyện đó...
- Ôi giời ơi là giời ơi...
Mục Hành buông chổi, ngồi thụp xuống đất kêu khóc om xòm:
- Sao số tôi lại khổ thế này? Sinh ra một đứa nghiệp chướng ăn không ngồi rồi. Không kiếm được tiền thì thôi đi lại còn vay nợ đánh bạc... Có ai khổ như tôi không giời ơi là giời...
- Ngồi đó mà khóc, muốn cả làng nghe thấy hay sao? Vào nhà nói.
Trường Kha ngồi trong nhà gầm lên. Mục Hành đang khóc cũng phải giật thót mình nín bặt, đứng lên hậm hực đi vào nhà. Trường Quang lủi thủi theo phía sau.
Trường Thanh mỉm cười, nhâng nhâng nháo nháo đi vào gian chính.
Bên trong chặt kín người. Trường Kha, Mục Hành ngồi trên ghế. Vợ chồng Trường Quang vác ghế đẩu ngồi ở góc phòng. Trường Tuấn cũng đã về, đang ngồi cạnh Trường Kha, nó mặc trường bào trắng, đội khăn xếp ra vẻ thư sinh đọc sách. Nhìn thấy Trường Thanh chỉ lạnh lùng hếch cằm lên, không thèm chào. Vạn Khiêm một mình đứng trong góc. Hai đứa em gái chắc ở trong phòng, không dám thò mặt ra.
- Cha. – Trường Thanh gật đầu.
Trường Kha đập tay xuống bàn:
- Nói đi. Nợ sòng bạc bao nhiêu tiền.
- Không nhiều lắm.
Trường Thanh nhâng nháo lẩm bẩm. Mục Hành đấm ngực bùm bụp gào lên:
- Không nhiều? Nhiêu đó mà không nhiều? Nhà này đào đâu ra bạc cho mày phung phí như vậy?
- Con nợ, con sẽ tự trả...
Trường Thanh nói chưa hết câu Mục Hành đã lồng lộn lên:
- Mày có tài cán gì? Tối ngày chỉ biết chơi bời nhảy nhót, đánh bạc nợ tiền. Tiền ở đâu mà trả. Phân gia, lập tức phân gia rồi ra khỏi nhà cho tao...
Trường Thanh nghĩ mình nghe nhầm. Cô kêu lên:
- Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?
- Tao nói phân gia. Nhà này không có chỗ chứa chấp thứ phá gia như mày.
Đầu Trường Thanh nổ uỳnh một phát. Cô hoảng hốt nhìn sang Trường Kha. Ông cúi đầu không nói chuyện, sắc mặc nhăn nhúm giận giữ vô cùng khó coi.
Trường Thanh trong lòng gào thét, ngoài mặt sững sờ. Phân gia? Muốn đuổi cô ra khỏi nhà?
Cha mẹ nguyên chủ, hiện tại là cha mẹ cô, muốn tống khứ cô đi?
Cô dàn cảnh vụ này chỉ muốn chặn bớt sự đục khoét của hai cái tàu há mồm đọc sách kia, không phải muốn ra khỏi nhà. Nguyên chủ chưa bao giờ muốn bị phân ra ngoài, cô cũng vậy.
Trường Thanh sốc mất một lúc, hết nhìn từ cha lại nhìn sang mẹ. Sự hốt hoảng của cô khiến không khí trong phòng trầm xuống. Trường Thanh hít thở không thông, mất một lúc mới hoàn hồn:
- Cha, mẹ, hai người muốn đuổi con đi? Vì 10 lượng bạc mà muốn tống con ra khỏi nhà?
- 10 lượng? Không phải 10 lượng, mày nợ người ta 50 lượng. 50 lượng là bao nhiêu tiền chứ? Ôi trời ơi là trời ơi.
Mục Hành tru tréo lên. Trường Thanh nhìn bà:
- Mẹ, tiền con nợ, con sẽ trả. Con cũng không cần mẹ trả cho con. Con nợ, người ta đòi cũng là đòi con, không đòi đến mẹ và người nhà. Cần gì tuyệt tình như vậy?
- Không đòi đến người nhà? – Trường Tuấn cất giọng trịch thượng chất vấn. – Chị hai, chị nói hay quá nhỉ. Chị có biết vì sao vay 10 lượng mà hiện tại đã trở thành 50 lượng không? Bởi vì chị ký giấy vay nợ lãi. Hôm nay 50 lượng, tháng sau, tháng sau nữa sẽ là bao nhiêu? Không trả hết gốc và lãi, lãi mẹ lại đẻ lãi con. Rất nhanh, món tiền đó sẽ lên tới 100 lượng.
Nói đến đây Trường Tuấn dừng lại.
Mẹ cô lại tru tréo ầm ĩ, ngồi phệt xuống đất mà khóc lóc.
Trường Tuấn cay nghiệt nhìn cô:
- Trên thị trấn nghe nói có vụ nợ không trả được bị chủ sòng bạc cho tay chân tới bắt em trai em gái ruột, bán đi trả nợ. Bán nô lệ chỉ được 20 lượng bạc một người, bán cả nhà mình làm nô lệ mới trả hết nợ cho chị.
- Không được, lập tức phân gia.
Trường Kha không nghe nổi nữa, đập bàn gầm lên, mặt đỏ tía tai nhìn Trường Thanh như nhìn kẻ thù sát phụ. Mục Hành đang khóc lập tức im bặt hùa theo:
- Đúng vậy, lập tức phân gia.
Trường Thanh ngây ngốc nhìn hai người họ hồi lâu mới hồi thần, sắc mặt sa sầm:
- Muốn đuổi con đi không dễ như vậy đâu. Con không bị gả ra ngoài, bố mẹ cưới Vạn Khiêm về làm rể nhà này, hai vợ chồng con được tính phần như nam đinh. Muốn phân con ra phải phân cả anh cả, phải chia đều ruộng đất, nếu không con tuyệt đối không đi.
Cha mẹ cô trợn mắt nhìn nhau.
Phân Trường Quang ra là mất hai lao động chính trong nhà, việc sẽ đổ dồn lên đầu vợ chồng Trường Kha và hai đứa con gái, quá thiệt thòi.
Trường Tuấn cũng nghĩ như vậy, im lặng nhìn xuống đất. Trường Thanh gật gù:
- Cha, mẹ, hai người cứ suy nghĩ cho kỹ. Con về phòng.
Cô hùng hổ đi ra ngoài, hất đầu với Vạn Khiêm. Cậu vội vã chạy theo phía sau.