Vạn Khiêm về nhà lập tức vác cuốc chạy ra ruộng. Trường Thanh thay khóa nhà kho và hai cái khóa phòng tây. Cô bỏ ngân phiếu vào hộp gỗ, cậy một viên gạch dưới gầm tủ lên, đào lỗ bỏ hộp xuống, đậy lại như cũ. Làm xong mở cửa đi ra ngoài thì thấy Trường Nhạc đang nhòm nhòm ở cổng.
Trường Thanh quát:
- Nhìn cái gì? Ai bảo mày tới?
- Là em tự đến. – Trường Nhạc dúm cả người lại trước ánh mắt hung dữ của cô. – Em đi ngang qua, đến nhìn xem mọi người sống thế nào.
- Còn thế nào được nữa? Ngày ba bữa cháo loãng, sắp đói chết tao rồi. Mẹ không bảo mày mang trứng gà đến cho tao à?
Trường Nhạc nhăn mặt chua chát nói:
- Trứng gà? Chị nghĩ hay nhỉ. Trường Tuấn trở về mẹ đã mang hết trứng gà đi bán lấy tiền cho nó rồi. Còn mấy quả trứng mới, mẹ gói cho nó mang lên trường ăn với Trường Căn. Bảo là học hành tốn sức, cố gắng để đỗ đạt. Sang năm nó mà đỗ, thuế nhà mình được miễn, em cũng có hi vọng có người hỏi cưới.
Trường Thanh nôn oẹ trong lòng, mặt vẫn lạnh như tiền:
- Mày xem lại mày đi. Mặt mũi xấu như ma, người béo như lợn, chỉ ăn với nằm suốt ngày, lười nhớt thây, chó nó lấy. Ngồi đó mà mơ tưởng hão huyền. Nhà nào rước mày về đúng là vô phúc.
- Chị… chị…
Trường Nhạc tức giận chỉ vào mặt cô nhưng không biết phải mắng gì, mắt đỏ hoe quay ngoắt người bỏ đi. Con hãm tài.
Trường Thanh phè phỡn lượn quanh sân, đi chán thì ngồi, ngồi chán vào nhà nằm nghĩ cách trị Trường Nhạc. Nghĩ chán lại thôi. Dù Trường Nhạc tính cách xấu xa chẳng ra gì, mồm mép chua ngoa, ham ăn, hám lợi nhưng vẫn là em gái nguyên chủ. Nếu ngoan ngoãn một chút, an phận biết điều, cô cũng không tính toán với nó. Nếu cứ nhòm ngó đặt điều, chọc ngoáy linh tinh, cô chẳng ngại phẩy tay đuổi muỗi.
Cô lượn lờ ăn chơi nhảy múa đến ngày mùa thì chẳng còn chỗ chơi. Ngày mùa con bạc cũng phải ra đồng gặt lúa với gia đình. Trường Thanh ngủ đến bảnh mắt, mặt trời chiếu tận mông mới dậy, lạch cạch ăn cơm sáng cả nhà chừa cho, ra sân duỗi người phơi nắng một lát thì mò vào bếp nấu cơm trưa.
Bình thường cơm nước cô không phải động tay nhưng hiện tại Trường Quang, Vạn Khiêm, Lan Hạ đều đã ra đồng làm việc, cô không nấu thì ai nấu?
Trường Thanh ghét bỏ nhìn gian bếp cũ kỹ. Xuyên tới cũng gần một tháng đây là lần đầu cô phải vào bếp. Hôm qua đồng ý với anh cả, hôm nay cô đang hối hận muốn chết đây.
Trường Thanh lấy gạo bỏ vào nồi, chổng mông nhóm lửa.
Lửa chẳng thấy đâu, khói bay nghi ngút như cháy nhà, cô ho sặc sụa.
Giãy giụa nửa tiếng đồng hồ, vận dụng hết tất cả trí thông minh của người hiện đại cộng với đủ mọi tiểu xảo mới nhóm được lửa lên. Trường Thanh thở dài, mang rau ra giếng múc nước rửa. Mới rửa được hai nước đang múc chậu nữa thì một tiếng thé kinh hoàng vang lên khiến cô giật nảy mình đánh rơi gầu xuống giếng:
- Ối giời ơi…
Bà dì nhà bên cạnh đang nấu cơm, thấy khói từ nhà cô bốc lên liền chạy sang, chỉ vào bếp la. Trường Thanh nhìn vào trong bếp thấy lửa cháy bừng bừng. Cô ngớ người.
Bà dì kia la toáng lên:
- Cháy rồi, cháy rồi…
Sau đó xồng xộc chạy vào bếp.
Lửa từ lò bắt ra đống phoi bào để bên cạnh, lan sang đống củi mà cô bày bừa lung tung.
- Còn đứng ngây ra đó, múc nước mau… Cháy cháy, bớ người ta, cháy rồi…
Trường Thanh nhìn cái gầu vừa tuột tay rơi xuống giếng, nhăn mặt.
Đã thế…
Cô chạy vào phòng, lôi chăn bông ghẻ cũ rách mà mình đã chướng mắt từ lâu ra, dội chậu nước rửa rau vào cái chăn, ôm luôn vào bếp.
Bà dì hàng xóm đang khều khều gạt gạt, luống cuống vì lửa bắt lên đống củi lớn chất trong bếp, cháy bừng bừng. Trường Thanh dứt khoát hất cái chăn bông ướt, trùm lên trên. Lửa tắt lịm, khói bốc lên mù mịt.
- Ôi giời ơi là giời ơi… Sao mày lấy chăn ra dập lửa hả con…
Bả vớ đâu được cái chổi, muốn dùng nó dập lửa, sẵn tiện phang luôn vào chân cô. Khói nhiều quá bả há mồm cho lớn vào, ho sặc sụa bỏ chạy ra ngoài. Mấy bà thím ở nhà nấu cơm, nghe hô hoán, lại thấy khói bốc lên mù mịt, kéo nhau chạy sang xem. Bà dì kia chạy ra sân chỉ chỏ mách tội:
- Con hai nhà này nấu cơm, đốt cả bếp. Các bà xem, nó còn lấy chăn dập lửa nữa chứ. Mùa đông sắp đến rồi, chẳng phải sẽ chết rét hay sao…
- Đốt bếp, vô dụng như vậy…
- Lấy chăn dập lửa á? Sao không múc nước. Trời ơi, chăn bông bao nhiêu tiền chứ?
- Phí quá đi. Cái con ngốc…
Trường Thanh quát:
- Nhìn cái gì? Ai bảo mày tới?
- Là em tự đến. – Trường Nhạc dúm cả người lại trước ánh mắt hung dữ của cô. – Em đi ngang qua, đến nhìn xem mọi người sống thế nào.
- Còn thế nào được nữa? Ngày ba bữa cháo loãng, sắp đói chết tao rồi. Mẹ không bảo mày mang trứng gà đến cho tao à?
Trường Nhạc nhăn mặt chua chát nói:
- Trứng gà? Chị nghĩ hay nhỉ. Trường Tuấn trở về mẹ đã mang hết trứng gà đi bán lấy tiền cho nó rồi. Còn mấy quả trứng mới, mẹ gói cho nó mang lên trường ăn với Trường Căn. Bảo là học hành tốn sức, cố gắng để đỗ đạt. Sang năm nó mà đỗ, thuế nhà mình được miễn, em cũng có hi vọng có người hỏi cưới.
Trường Thanh nôn oẹ trong lòng, mặt vẫn lạnh như tiền:
- Mày xem lại mày đi. Mặt mũi xấu như ma, người béo như lợn, chỉ ăn với nằm suốt ngày, lười nhớt thây, chó nó lấy. Ngồi đó mà mơ tưởng hão huyền. Nhà nào rước mày về đúng là vô phúc.
- Chị… chị…
Trường Nhạc tức giận chỉ vào mặt cô nhưng không biết phải mắng gì, mắt đỏ hoe quay ngoắt người bỏ đi. Con hãm tài.
Trường Thanh phè phỡn lượn quanh sân, đi chán thì ngồi, ngồi chán vào nhà nằm nghĩ cách trị Trường Nhạc. Nghĩ chán lại thôi. Dù Trường Nhạc tính cách xấu xa chẳng ra gì, mồm mép chua ngoa, ham ăn, hám lợi nhưng vẫn là em gái nguyên chủ. Nếu ngoan ngoãn một chút, an phận biết điều, cô cũng không tính toán với nó. Nếu cứ nhòm ngó đặt điều, chọc ngoáy linh tinh, cô chẳng ngại phẩy tay đuổi muỗi.
Cô lượn lờ ăn chơi nhảy múa đến ngày mùa thì chẳng còn chỗ chơi. Ngày mùa con bạc cũng phải ra đồng gặt lúa với gia đình. Trường Thanh ngủ đến bảnh mắt, mặt trời chiếu tận mông mới dậy, lạch cạch ăn cơm sáng cả nhà chừa cho, ra sân duỗi người phơi nắng một lát thì mò vào bếp nấu cơm trưa.
Bình thường cơm nước cô không phải động tay nhưng hiện tại Trường Quang, Vạn Khiêm, Lan Hạ đều đã ra đồng làm việc, cô không nấu thì ai nấu?
Trường Thanh ghét bỏ nhìn gian bếp cũ kỹ. Xuyên tới cũng gần một tháng đây là lần đầu cô phải vào bếp. Hôm qua đồng ý với anh cả, hôm nay cô đang hối hận muốn chết đây.
Trường Thanh lấy gạo bỏ vào nồi, chổng mông nhóm lửa.
Lửa chẳng thấy đâu, khói bay nghi ngút như cháy nhà, cô ho sặc sụa.
Giãy giụa nửa tiếng đồng hồ, vận dụng hết tất cả trí thông minh của người hiện đại cộng với đủ mọi tiểu xảo mới nhóm được lửa lên. Trường Thanh thở dài, mang rau ra giếng múc nước rửa. Mới rửa được hai nước đang múc chậu nữa thì một tiếng thé kinh hoàng vang lên khiến cô giật nảy mình đánh rơi gầu xuống giếng:
- Ối giời ơi…
Bà dì nhà bên cạnh đang nấu cơm, thấy khói từ nhà cô bốc lên liền chạy sang, chỉ vào bếp la. Trường Thanh nhìn vào trong bếp thấy lửa cháy bừng bừng. Cô ngớ người.
Bà dì kia la toáng lên:
- Cháy rồi, cháy rồi…
Sau đó xồng xộc chạy vào bếp.
Lửa từ lò bắt ra đống phoi bào để bên cạnh, lan sang đống củi mà cô bày bừa lung tung.
- Còn đứng ngây ra đó, múc nước mau… Cháy cháy, bớ người ta, cháy rồi…
Trường Thanh nhìn cái gầu vừa tuột tay rơi xuống giếng, nhăn mặt.
Đã thế…
Cô chạy vào phòng, lôi chăn bông ghẻ cũ rách mà mình đã chướng mắt từ lâu ra, dội chậu nước rửa rau vào cái chăn, ôm luôn vào bếp.
Bà dì hàng xóm đang khều khều gạt gạt, luống cuống vì lửa bắt lên đống củi lớn chất trong bếp, cháy bừng bừng. Trường Thanh dứt khoát hất cái chăn bông ướt, trùm lên trên. Lửa tắt lịm, khói bốc lên mù mịt.
- Ôi giời ơi là giời ơi… Sao mày lấy chăn ra dập lửa hả con…
Bả vớ đâu được cái chổi, muốn dùng nó dập lửa, sẵn tiện phang luôn vào chân cô. Khói nhiều quá bả há mồm cho lớn vào, ho sặc sụa bỏ chạy ra ngoài. Mấy bà thím ở nhà nấu cơm, nghe hô hoán, lại thấy khói bốc lên mù mịt, kéo nhau chạy sang xem. Bà dì kia chạy ra sân chỉ chỏ mách tội:
- Con hai nhà này nấu cơm, đốt cả bếp. Các bà xem, nó còn lấy chăn dập lửa nữa chứ. Mùa đông sắp đến rồi, chẳng phải sẽ chết rét hay sao…
- Đốt bếp, vô dụng như vậy…
- Lấy chăn dập lửa á? Sao không múc nước. Trời ơi, chăn bông bao nhiêu tiền chứ?
- Phí quá đi. Cái con ngốc…