Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 59: LẦN ĐẦU GẶP NGHÊ TỬ DƯƠNG

Lăng Ngạo cau mày ánh mắt không tán thành, sắc bén nhìn về phía Trần Tín!

Loại chuyện này không nên đề cập đến trong bầu không khí như vậy. Hơn nữa, bất luận Lăng Nguyễn có thủ đoạn gì đi chăng nữa, anh muốn ăn cưới người nào thì nhất định sẽ có cách để cưới được, không cần phải hỏi bất cứ kẻ nào!

“Do nhà họ Lăng đạt được thỏa thuận mới với nhà họ Mạnh ở Thanh Thành.” Một giọng nói du dương, ấm áp và tràn ngập từ tính vang lên: “Cho nên với tính cách thấy lợi quên nghĩa của Lăng Nguyễn đương nhiên sẽ từ hôn, hơn nữa sẽ cố gắng thúc đẩy cuộc hôn nhân giữa cô Tống và Mạnh Tiểu Long.”

Mọi người lại giương mắt nhìn qua, một người đàn ông từ phía cửa nhà ăn đi tới.

Trong nháy mắt, trái tim của Tống Vĩnh Nhi cũng say.

Đây là một loại cảm giác không có quan hệ với tuổi tác, lại cảm thấy người đàn ông như vậy rất có phong thái tài hoa. Cô thậm chí không dám tưởng tượng lúc trẻ ông khiến người ta điên đảo đến mức nào.

Người đàn ông cầm chiếc áo khoác màu tím trong tay rồi choàng lên vai phu nhân Nghê trước mặt mọi người.

Ông còn khẽ thì thầm sủng nịnh bên tai bà: “Nhà ăn có máy lạnh, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh.”

Phu nhân Nghê mỉm cười, dựa vào trong ngực của chồng mình.

Tống Vĩnh Nhi nhìn, trong lòng mềm mại, ấm áp, cực kỳ hâm mộ!

Nghê Chiến cười khúc khích: “Bây giờ không có người ngoài, tất cả đều ngồi xuống nói chuyện một lát rồi hẵng ăn cơm.”

Nói xong, anh trực tiếp vỗ vai Lăng Ngạo, dẫn đầu đi tới ngồi xuống ghế sô pha, lại làm động tác ngoắc tay với Lăng Ngạo.

Lăng Ngạo theo bản năng nhìn Tống Vĩnh Nhi, nâng tay lên che miệng lại khụ hai tiếng, ánh mắt sâu thẳm, ẩn giấu một tia sáng, lắc đầu với Nghê Chiến.

Vẻ mặt Nghê Chiến có vẻ hoang mang, Trần Tín cũng đã đẩy xe lăn của Lăng Ngạo đến bên cạnh Nghê Chiến: “Cậu Nghê, vậy cậu tư ngồi với cậu nhé.”

Tống Vĩnh Nhi còn đang đắm chìm trong sự hâm mộ ân ái của đôi vợ chồng Nghê Tử Dương, vừa mới hoàn hồn lại nên không anh ý tới sự mờ ám giữa Lăng Ngạo và Nghê Chiến.

Chờ khi cô phản ứng lại, phu nhân Nghê đã kéo cô sang bên kia ghế sô pha ngồi xuống, mỉm cười lấy ra một hộp quà nhung màu xanh làm tinh xảo, biến ra một đôi hoa tai trân châu vàng kim tinh tế, đưa nó cho cô: “Lần đầu tiên cháu đến, bà nghĩ nên chuẩn bị cái gì đó, nhưng trong chốc lát lại không nghĩ ra chủ ý. Vẫn là Nguyệt Nha nhắc nhở bà, nói ở trong hộp trang sức của nó còn có một đôi hoa tai trân châu vàng kim. Nó bảo, nhất định phải để bà giao cho cháu, cảm ơn cháu đã đem lại hạnh phúc cho Tiểu Ngạo.”

Tống Vĩnh Nhi nhìn đôi hoa tai trân châu vàng kim trước mắt, cô sửng sốt.

Đeo nó ra ngoài không phải nói cho người khác biết cô có tiền, chờ người khác tới đánh cướp sao?

“Phu nhân Nghê, thứ này rất đẹp, cũng rất quý trọng . Bà xem trên người cháu chưa bao giờ có những thứ đồ nho nhỏ sang trọng này, cháu chỉ thích sự đơn giản. Nếu muốn tắm thì trực tiếp cầm quần áo lao vào trong phòng tắm , cũng không cần ngồi trước bàn trang điểm tháo một đống trang sức gì đó trên người xuống, rất phiền toái!”

Tống Vĩnh Nhi rõ ràng là từ chối, nhưng lại có thể dùng giọng nói ngọt chết người này dỗ dành khiến tâm tình của người ta cũng ngọt theo.

Cô vừa cười, cả thế giới cũng trở nên rực rỡ tựa như những bông hoa trên núi.

Tống Vĩnh Nhi cũng mặc chiếc váy trắng, cũng thuần một màu trắng, có vẻ non nớt hơn so với màu trắng của phu nhân Nghê, lại càng có vẻ tươi mát linh động hơn, dù sao cô mới mười tám tuổi.

Phu nhân Nghê cũng nở nụ cười, mắt nhìn về phía Nghê Tử Dương.

Nghê Tử Dương cũng cười , nhìn Tống Vĩnh Nhi nói: “Đây là do Nguyệt Nha dặn dò, chúng ta làm ba mẹ đương nhiên phải theo ý nguyện của con cái. Mặc kệ cháu có muốn hay không, cứ tạm thời nhận lấy đi, đợi lần sau gặp mặt Nguyệt Nha rồi lại trả cho nó sau cũng được.”

“Ha ha ~” Tống Vĩnh Nhi có chút xấu hổ cười: “Cháu, cháu cũng chỉ là một người dân bình thường mà thôi, sao có cơ hội nhìn thấy người phụ nữ tôn quý như phu nhân Nguyệt Nha được.”

Phu nhân Nghê lắc đầu cười khẽ: “Nguyệt Nha cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi. Bọn cháu đừng nghĩ nó quá mức truyền kỳ.”

“Cầm đi!”

Bỗng nhiên, Lăng Ngạo ngồi phía đối diện Tống Vĩnh Nhi nhẹ giọng nói.

Tống Vĩnh Nhi kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy ánh mắt sâu thẳm kia của Lăng Ngạo, lộ ra ý tứ hàm xúc phức tạp.

Cô đưa tay ra nhận, có chút ngượng ngùng: “Cháu, quý trọng như vậy, cháu cảm thấy nói lời cảm ơn thôi cũng chưa đủ.”

Đôi hoa tai trân châu vàng kim này, màu sắc ánh sáng đều là tốt nhất, hạt tròn, đường kính khoảng 13 milimet, vừa cầm trong tay đã biết quý hay không. Mẹ của Tống Vĩnh Nhi rất thích trân châu, từ nhỏ đến lớn, đồ trang sức bằng trân châu của mẹ cô có rất nhiều, của cô cũng vô cùng nhiều. Cho nên cô cũng biết ít nhiều.

Mang theo vài phần quý trọng muốn đóng cái hộp nhỏ lại, nhưng phu nhân Nghê lại vươn tay qua, đeo một hoa tai lên vành tai Tống Vĩnh Nhi.

Cô có chút chật vật nhìn Lăng Ngạo.

Lại phát hiện, lúc phu nhân Nghê thu tay lại, Lăng Ngạo dịu dàng cười với cô: “Rất đẹp.”

Lúc này, Lăng Ngạo mới nhớ tới từ nhỏ đến lớn có món quà nào mà anh chưa từng nhận đâu.

Sinh nhật năm mười tuổi, phu nhân Nguyệt Nha tặng cho anh một cái thẻ vàng.

Sinh nhật năm hai mươi tuổi, phu nhân Nguyệt Nha lại tặng anh món nhạc cụ có lịch sử nửa thế kỷ mà mình có được.

Dường như từ trước tới nay bà chỉ xuất hiện ở trong TV, trên báo chí, tạp chí, nhưng chưa từng xuất hiện ở trước mặt anh. Nhưng bà ấy lại đưa Trần An và Trần Tín còn có Điền Thi Thi cho anh, cùng anh làm bạn trải qua những ngày tháng tăm tối đau khổ kia.

Ở trong lòng Lăng Ngạo, phu nhân Nguyệt Nha quan trọng như mẹ anh vậy.

Anh không muốn suy nghĩ về những câu chuyện xưa đằng sau.

Anh cũng từng từ chối những ân huệ như vậy, cảm thấy những cái này như đang bố thí.

Nhưng cùng với thời gian dài trôi qua, anh dần dần phát hiện mỗi lần phu nhân Nguyệt Nha đều đối xử với anh rất tốt, đều rất khoan dung, cũng không đòi hỏi bất kỳ sự hồi báo nào từ anh.

Nghĩ lại những đối đãi của Lăng Nguyễn với mình, Lăng Ngạo cũng hoài nghi rốt cuộc mình có phải đứa con ruột của Lăng Nguyễn hay không.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, một người đàn ông, người phụ nữ mà mình yêu nhất sinh cho ông một đứa con tàn tật, Lăng Nguyễn thân là ba, chắc hẳn nên dành càng nhiều tình yêu thương cho con trai mới đúng.

Đâu có chuyện đứa con ruột tàn phế rồi lại nhanh chóng đẩy nó ra ngoài tự sinh tự diệt?

Là con người cũng không nên chối bỏ đúng không?

Ít nhất, trong tương lai nếu Lăng Ngạo có đứa con của mình, anh tuyệt đối sẽ không bỏ nó!

Khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt Lăng Ngạo bỗng trở nên ảm đạm, giống như tất cả những ký ức tồi tệ trong thơ ấu đều quét qua.

Trên vai trầm xuống, anh ngẩng đầu nhìn, thấy được ánh mắt quan tâm của Nghê Tử Dương: “Con à, đừng nghĩ nhiều, phải sống cho tốt.”

Lăng Ngạo tràn đầy phức tạp nhìn ông, rất muốn hỏi một câu: “Rốt cuộc tại sao mọi người lại đối xử tốt với cháu như vậy?”

Nhưng Nghê Tử Dương sẽ không nói cho anh.

Sẽ không ai nói cho anh.

Tống Vĩnh Nhi vốn chỉ cảm thấy đôi hoa tai quá trân quý, cũng không có cảm giác gì khác. Nhưng nghe Lăng Ngạo mở miệng khen mình rất đẹp, cô liền vui vẻ, có chút thẹn thùng nói: “Có gương hay không ạ? Cháu muốn soi thử xem!”

Phu nhân Nghê xì một tiếng rồi nở nụ cười, nâng ngón tay chỉ vào gian phòng cách đó không xa, nói: “Chỗ đó có, là phòng Nguyệt Nha, đi đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK