Trần Tín rời khỏi phòng mèo.
Anh còn tưởng rằng, con gái thất tình luôn cần mặt mũi, muốn ở một mình một lát cũng là rất bình thường.
Khi anh mang máng nghe thấy tiếng khóc thút thít truyền đến từ sau cánh cửa, sau một hồi cũng không tiêu tán đi, lúc này anh mới biết rõ, thì ra Thanh Ninh thích Nghê Chiến như vậy.
Bây giờ đi vào an ủi cũng không hay, loại chuyện này chỉ có thể tự bản thân mình đi ra khỏi bóng tối thôi, không phải sao?
Trần Tín cứ yên lặng ở đó.
Cô ở bên trong khóc bao lâu, anh cứ đứng ở cửa canh bấy lâu.
Anh cũng không nhịn được mà suy nghĩ, nếu như Duyên Duyên biết trong lòng cậu Nghê luôn có một người, em ấy và cậu Nghê sẽ không có tương lai, Duyên Duyên có phải cũng sẽ giống như con người ở trong cửa kia, khóc lóc dữ dội không?
Canh mãi canh mãi, Trần Tín thậm chí quên mất xem thời gian.
Mãi cho đến khi Nghê Chiến không biết đã đứng trước mặt anh từ khi nào, anh mới nho nhã lịch sự mà gọi một câu: “Cậu Nghê.”
“Sao em ấy lại khóc thế?”
Khẩu khí của Nghê Chiến không được tốt lắm, thậm chí còn có chút tức giận nhàn nhạt.
Anh biết, cô nhóc này luôn háo thắng khoe tài, điều duy nhất có thể khiến cho cô khóc, chỉ có Trần Tín ngu ngốc vẫn chưa biết cô thích mình ở trước mặt này rồi!
Nghê Chiến cũng là dưới sự nhắc nhở tối nay của Tống Vĩnh Nhi mới phát hiện người mà Thanh Ninh thích thì ra là Trần Tín.
Khẽ híp mắt lại nhìn Trần Tín, đợi Trần Tín cho mình một câu trả lời, nhưng Trần Tín lại ném cho anh một câu trả lời khó hiểu như thiền đạo: “Cái này thì phải hỏi cậu Nghê rồi.”
Nghê Chiến: “…”
Trần Tín khẽ khom người xuống: “Tôi đi xuống trước đây.”
Anh đi vòng qua người Nghê Chiến, từ lầu hai đi xuống.
Trong lòng Trần Tín nóng bừng như lửa, chỉ muốn đi xem xem Cố Duyên thế nào rồi, muốn nói chuyện trong lòng cậu Nghê đã có một người mà mình vừa phát hiện được cho anh chị dâu nghe.
Nghê Chiến khẽ há miệng, nhìn chằm chằm vào Trần Tín đã biến mất không thấy đâu, lúc này mới quay đầu lại gõ cửa: “Thanh Ninh, là anh.”
Tiếng khóc bên trong cửa nhỏ dần, Nghê Chiến mở cửa đi vào, phát hiện người gặp tai ương không phải là cô, mà là Trân Trân ở trong lòng của cô.
Đại khái là để tìm kiếm sự an ủi, lúc Thanh Ninh khóc đã ôm lấy Trân Trân vào trong lòng mình, nhưng cô khóc quá lâu rồi, lớp trang điểm bị trôi đều bị cô cọ lên lớp lông trắng như tuyết của Trân Trân!
Nghê Chiến nhìn thấy cảnh này, thật là dở khóc dở cười.
Đi tới, nhấc cánh tay nhỏ của cô lên: “Đi thôi! Đi về rửa mặt đi ngủ! Đừng có mất mặt ở đây nữa. Em xem Trân Trân bị em làm ra bộ dạng gì rồi kìa, lỡ như không rửa được sạch, cẩn thận ngày mai chị dâu nhỏ không để yên cho em!”
“Em buồn mà ~! Hu hu~”
“Em là nữ hán tử, có chuông vàng áo giáp sắt, mấy cái này không phải em nói sao?”
“Nữ hán tử cũng là con gái mà!”
“Được rồi!”
Nghê Chiến cũng không hỏi cụ thể nữa.
Anh cảm thấy, ngày mai anh cần phải đi tìm Trần Tín nói chuyện đàng hoàng rồi.
Không vì cái khác, bởi vì Trần Tín có thể đứng ở góc độ của anh trai, vì chuyện của Cố Duyên mà nhắc nhở anh. Vậy anh tại sao lại không thể đứng ở góc độ của anh trai mà nhắc nhở Trần Tín vì em gái mình chứ?
Đều là làm anh, mấy năm nay không dễ dàng a!
Đưa cô nhóc lên lầu ba, ở đối diện với căn gác nhỏ của Nghê Chiến, anh mở cửa phòng ra, ném cô vào trong.
Đi một vòng xem thử, anh gật gật đầu, ra ngoài nói: “Thi làm việc thật nhanh, căn phòng này không tệ, em đi rửa mặt rửa mày rồi ngủ đi! Trời có sập xuống cũng ngủ một giấc, mai rồi nói!”
Nghê Chiến cũng không ở lâu nữa, lúc này trong lòng anh cũng đang thấp thỏm không yên.
Trước khi Cố Duyên ngủ thiếp đi trong lòng anh, cũng chỉ có hỏi anh vài câu hỏi mà thôi, căn bản không có đồng ý là có muốn làm bạn gái của anh không!
Lời tỏ tình tối nay của anh, rốt cuộc là có thành công hay không, vẫn còn là một ẩn số!
Trần Tín hớt hải xông đến phòng em gái, giơ tay gõ cửa, không nghe thấy bên trong có ai đáp lại. Lại gõ một lần nữa, nhưng cửa căn phòng đối diện lại mở ra.
Khúc Thi Văn mỉm cười với anh: “Chị có nấu mì gà rồi, có muốn ăn không?”
Trần Tín gật gật đầu.
Đến phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Trần An bưng một nồi mì lớn đã nấu chín từ trong bếp ra, trên bàn cà phê có hai ba món ăn kèm, thấy Trần Tín đến, Trần An không khỏi cười: “Có tin tốt! Em tuyệt đối sẽ không ngờ tới đâu!”
Anh đặt mì lên bàn cà phê, Khúc Thi Văn nhanh chóng lấy ba bộ dụng cụ ăn tới, lấy mì và canh vào chén cho mỗi người.
Trần Tín cũng rửa tay, nhanh chóng đi tới ngồi xuống.
Anh không có hứng thú với tin tức tốt trong miệng của anh cả, mà trực tiếp đánh vào chỗ hiểm: “Anh cả! Cậu Nghê hồi nãy đã nói gì với Duyên Duyên? Cho dù cậu ấy có nói gì đi nữa, em đã kiên quyết muốn Duyên Duyên cắt đứt ý định rồi, không phù hợp với nó!”
Nghe vậy, Trần An vừa mới ăn được một miếng mì liền khựng lại.
Vẻ mặt của Khúc Thi Văn cũng kinh ngạc: “Sao chú lại muốn cầm gậy chia cắt uyên ương thế?”
“Uyên ương gì chứ!” Trần Tín buồn bực đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn anh chị dâu: “Hôm nay em mới biết, còn là cô Thanh Ninh nói với em, nói là nhiều năm như vậy rồi, trong lòng cậu Nghê luôn có một người đó!”
Trần An: “…”
Khúc Thi Văn có chút không tin: “Thật hay giả vậy? Không phải chứ?”
Đã mời phu nhân Nguyệt Nha làm chứng ở trước mặt của phu nhân Nguyệt Nha rồi, làm sao mà có thể không thật lòng với Duyên Duyên chứ?
Hơn nữa, lúc đó bọn họ xem camera giám sát rất là rõ, bộ dạng cậu Nghê trân trọng yêu thương Cố Duyên, bộ dạng ôn nhu tha thiết như vậy, đều xuất phát từ trái tim, bọn họ sẽ không nhìn nhầm a!
Trần Tín lại nói: “Thật đó! Cô Thanh Ninh còn khóc nữa, cô ấy còn nói, nhiều năm như vậy rồi không dám tỏ tình với cậu Nghê, là bởi vì biết trong lòng cậu ấy luôn…”
“Phụt!”
“Ha ha ha!”
Thanh âm còn chưa dứt thì vợ chồng Trần An đã ha hả cười to rồi.
Không vì cái khác, là bởi vì bọn họ đã biết rồi.
Trần An trợn trắng mắt với em trai một cái: “Cô Thanh Ninh thích đùa vui ồn ào như vậy, chỉ e là em bị cô ấy gạt rồi!”
“Không thể nào!” Có đánh chết Trần Tín cũng không tin đâu!
Khúc Thi Văn khẽ thở dài một tiếng, nói: “Cậu Nghê tự mình giải thích qua với Duyên Duyên rồi, cô Thanh Ninh là em họ của cậu ấy. Cậu Nghê nhắc một cái, chị cũng mới nhớ em gái ruột của ông Nghê là họ Hạ, tên là Hạ Khinh Khinh gì đó.”
Trần Tín: “…”
“Ăn mì đi, ăn mì đi!” Trần An gắp thêm cánh gà vào bát của em trai, rồi thêm một cái đùi gà nhỏ vào chén của vợ, sau đó vùi đầu bắt đầu ăn, sau khi nuốt một ngụm canh mì xuống thì nói: “Lát nữa anh lấy video ra cho em, em tự mình xem cậu Nghê đã đối xử với Duyên Duyên của chúng ta ở phòng khách lúc nãy như thế nào.”
Trần Tín yên lặng ăn, cũng không nói gì nữa.
Nhưng mà anh nhìn không hiểu a!
Hạ Thanh Ninh là em gái của Nghê Chiến, còn kéo tay anh giả vờ tỏ tình với Nghê Chiến, còn nói chân thực như vậy nữa, còn thương tâm mà rơi nước mắt, đây là bày trò sao? Đùa giỡn sao?
Có ai bày trò đùa mà lại ném đối tượng đùa giỡn ra ngoài cửa, còn mình cô thì đóng cửa ở bên trong khóc sụt sịt chứ?
Trong lòng Trần Tín có vô số nghi vấn, cầm lấy đũa lên ăn từng miếng lớn, sau khi ăn xong thì trực tiếp đi vào phòng của anh chị dâu xem camera giám sát.