CHƯƠNG 124: NÓI TỤC
Tống Vĩnh Nhi nở nụ cười: “Tán gẫu mà thôi, rất bình thường.”
Bàn tay nhỏ bé chuyển từ ngực anh lên đến cằm anh, như có như không khẽ vuốt nhẹ qua.
Cô thề, cô thật sự không phải là cố ý ăn đậu hủ của anh.
Mà là không khí đến, nhịn không được!
Người đàn ông trên xe lăn dường như lại không thể cắt đứt bỏ qua vấn đề đơn giản này: “Vậy hai người nói đến phương diện nào?”
“Làm sao thế?” Cô kỳ quái: “Sao cứ nhắm vào cái này mà hỏi thế?”
Anh nhìn cô một cái thật sâu, mặt vẫn không chút biểu cảm, lại gằn từng chữ: “Anh cũng có thể.”
“Có thể cái gì?”
“Đề tài trò chuyện của hai người, anh cũng có thể tán gẫu với em, làm em cười vui vẻ như vậy. Nếu như anh hiểu, anh sẽ nói chuyện tốt hơn anh ta, nếu như anh không hiểu, anh sẽ học hỏi, sau đó nói chuyện tốt hơn anh ta!”
Tóm lại, không cần biết bọn họ vừa rồi đang nói chuyện khỉ gió gì, Lăng Ngạo đều có thể nói tốt hơn Nghê Chiến, vậy là được rồi!
Tống Vĩnh Nhi há hốc mồm, khuôn mặt không dám tin.
Trời ơi, đây nhà ông chú nhà cô đang ghen với cô sao?
“Ông, ông chú?”
Cô quá kích động, quá căng thẳng, quá hưng phấn!
Đôi mắt trông mong dõi theo nhìn anh, cô háo sắc mà cười mới anh, hai tay để trên cằm của mình: “Ông chú, có phải là anh rất thích em, cho nên mới sợ em bị người đàn ông khác câu đi không? Bởi vì bản tiểu thư độc nhất vô nhị, mỹ lệ dịu dàng lại đáng yêu?”
Nhiệt tình của cô như sa mạc, lãnh đạm của anh như ánh trăng: “Không phải!”
Tống Vĩnh Nhi thu lại sự vui vẻ, có chút hoang mang.
Thế nhưng anh lại cười khúc khích, véo nhẹ chóp mũi của cô: “Anh đối với em, không chỉ là thích.”
Mà là, tình cảm so với thích càng sâu càng nặng càng nồng nàn hơn!
Tống Vĩnh Nhi chỉ cảm thấy toàn bộ sao trên trời đều nằm trong ánh mắt của anh, mà bên trong đôi mắt anh, là bóng dáng nhỏ bé của cô!
“Ông chú, em cũng yêu…”
“Hai người rốt cuộc đã sến sẩm xong chưa, tôi sắp bị đói chết rồi! Nhanh vào ăn cơm đi!”
Ngay lúc Tống Vĩnh Nhi khó có được mà chuẩn bị tỏ tình, Nghê Chiến đột nhiên cắt ngang câu chuyện của bọn họ. Anh ta ngồi đợi trong phòng ăn đã lâu, không thấy hai người họ đi qua, mà món ăn của Khúc Thi Văn đều đã dọn lên rồi, anh ta gấp gáp không cần biết gì đi giục.
Dược thiện, dược thiện!
Đêm nay Khúc Thi Văn làm dược thiện.
Tống Vĩnh Nhi vội vàng quay đầu đi chỗ khác, giật mình, chính mình suýt chút nữa mở miệng nói ra mấy lời xấu hổ, cô bụm miệng, sắc mặt hơi trắng, dáng vẻ không biết làm sao làm trong lòng Lăng Ngạo ngứa ngáy.
Hầu kết giật giật, vẫn là nhịn không được hôn lên má cô một cái thật vang.
Anh lại hỏi: “Vĩnh Nhi, vừa rồi em muốn nói gì với anh?”
Sói xám lớn lại rất muốn nghe thỏ trắng nhỏ nói cô cũng yêu anh, thế nhưng thỏ trắng nhỏ lúc này đã tỉnh táo, không khí vừa rồi cũng mất đi, người thợ săn chết tiệt kia lại ngồi trước bàn ăn gọi một tiếng: “Nhanh lên đi! Có món ăn tôi thích nhất! Hai người nhanh đến đây!”
“Cậu cmn sao không tự mình ăn trước đi?”
Lăng Ngạo nổi giận!
Thằng nhóc Nghê Chiến này, là ông trời cố ý phái xuống để giày vò anh sao?
Anh không phải chỉ là muốn nghe cô nhóc chính miệng nói với anh một câu “em yêu anh” thôi sao?
Tên nhóc này làm gì mà nhất định phải hết lần này đến lần khác tới quấy rối chứ?
Mà lần đầu tiên Lăng Ngạo phá lệ nói tục, thật sự dọa người của cả tòa Tử Vi Cung!
Tống Vĩnh Nhi mở tròn mắt, Trần Tín cũng không dám hé răng, chỉ có Nghê Chiến không sợ chết kia, thảnh thơi nói một câu: “Tôi không phải là muốn đợi hai người cùng ăn sao, tôi nói chứ, hai người dù gì cũng là chủ, tôi là khách, chủ lại ném khách đến bàn cơm, còn mình thì tự chạy đi anh anh em em sao?”
Nếu không phải giữa phòng khách và phòng ăn có một khoảng cách, bình thường cần phải có thính lực rất tốt mới nghe được, Lăng Ngạo thật sự hoài nghi, có phải Nghê Chiến cố ý phá hoại chuyện tốt của mình hay không rồi!
Thở nhẹ, lại thở nhẹ, anh vô lực nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Ngoan, câu vừa rồi, em lặp lại lần nữa cho anh nghe, được không?”
“Khụ khụ, anh Chiến chờ sốt ruột rồi, chúng ta nhanh đi ăn cơm đi!”
Tống Vĩnh Nhi thừa dịp anh không thèm để ý, nhanh như chớp nhảy từ ngực anh ra ngoài, như con thỏ nhỏ chạy thoát khỏi vòng giam của anh.
Lăng Ngạo nhìn thảm cảnh trống rỗng trong ngực mình, ánh mắt dần dần ai oán.
Trên bàn cơm–
Nghê Chiến và Lăng Ngạo không khác nhau lắm, đều là người vô cùng chú ý đến thức ăn.
Tay nghề dược thiện của Khúc Thi Văn, cũng là theo một quản gia họ Hà của nhà họ Nghê học hỏi, cho nên tay nghề cơ bản chính là hương vị Nghê Chiến ăn từ nhỏ đến lớn, sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết.
Anh ta nhìn Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi lục tục ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy Khúc Thi Văn bê lên cho mình một bát cơm chan nước bào ngư, tâm tình càng tốt hơn.
Đôi đũa cầm trong tay, vừa mới chuẩn bị ra tay với xương hầm củ từ cách thủy trong nồi đất nhỏ, một chiếc đũa khác nhanh chóng đánh anh ta ra, gặp thêm một miếng non mềm nhất vào trong chén Tống Vĩnh Nhi.
Nghê Chiến mù mịt, lại đưa chiếc đũa về món móng giò da hổ trên bàn, nhắm ngay cái móng heo đầy đủ nhất, rồi lại bị một chiếc đũa đánh một cái, kéo đũa của anh ta ra, móng heo này rơi vào trong chén của Lăng Ngạo.
Nghê Chiến có chút nhụt chí đưa đũa về món đông trùng hạ thảo hầm, kết quả cũng là như vậy.
Anh ta không nói gì đi thử rau củ bên cạnh, thế nhưng Lăng Ngạo ngay cả rau củ cũng không buông tha, chính là không để cho anh ta ăn!
Nghê Chiến cũng nóng nảy!
Anh ta nổi giận.
Để đũa xuống, vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm vào Lăng Ngạo: “Cậu tư, cậu có ý gì?”
Sau khi đến thành phố M, vì hôn sự của Lăng Ngạo, Nghê Chiến chạy trước chạy sau sắp xếp, mệt muốn chết muốn sống, muốn ngủ một giấc lại bị anh quấy rầy mộng đẹp, bứt tóc, còn bị đánh một trận!
Bây giờ, đến bữa tối, ngoại trừ một chén cơm chan nước bào ngư, một miếng thức ăn cũng không cho anh ta ăn, có ý gì?
Hơi quá đáng!
Biểu tình của Lăng Ngạo cực nhạt, không thèm để ý, động tác ưu nhã múc cho Tống Vĩnh Nhi một chén canh thịt vụn cay nóng, đưa đến, sau đó tự mình ăn.
Nghê Chiến thật sự sắp không chịu nổi.
Từ nhỏ được người chiều quen, chạy đến đây lại chịu khổ, mức chênh lệch này như lòng sông với mặt biển…
Tống Vĩnh Nhi cũng không đành lòng, cũng có thể nhìn ra được chút nguyên nhân mà Lăng Ngạo tức giận.
Cô nói với Lăng Ngạo: “Ông chú, anh Chiến là người đến làm khách, còn giúp chúng ta, anh đừng như vậy.”
Lăng Ngạo:”…”
Cô lại nói: “Buổi chiều em với anh Chiến ở trong phòng khách nói chuyện chủ đề là du lịch, đặc sắc mỹ thực, phong cảnh ở tất cả các quốc gia còn có kiến trúc nổi tiếng.”
Lăng Ngạo: “…”
Tống Vĩnh Nhi than nhẹ một tiếng, có chút thẹn thùng nhìn Nghê Chiến, lại rũ đầu xuống, nhỏ giọng nói thầm: ‘Anh để anh Chiến ăn cơm đàng hoàng đi, mấy lời tỏ tình vừa rồi chưa nói xong, khụ khụ, quay về phòng, em sẽ nói với một mình anh!”
Lăng Ngạo: “Được!”
Nghê Chiến: “…”
Anh ta cũng không tức giận nữa, sau khi một lần nữa thử dùng đũa gắp thành công thức ăn, nhìn sang Lăng Ngạo.
Nghê Chiến lúc này mới chợt hiểu ra, vừa rồi cô nhóc ở trong phòng khách đang muốn tỏ tình với Lăng Ngạo, khó trách anh ta vừa cắt ngang, Lăng Ngạo lại phun lời nói tục ra!