CHƯƠNG 54: ANH SẼ KHÔNG QUÊN TÔI CHỨ?
Rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn bọn họ.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tống Vĩnh Nhi ưng ửng đỏ, cô vô thức nép vào lòng Lăng Ngạo, không muốn người khác nhìn thấy mặt mình.
Đôi lông mi của cô cong vút, khẽ run run dưới ánh mắt Lăng Ngạo, mỗi một cọng đều giống như một chiếc bàn chảy nhỏ đang chà xát trong lòng Lăng Ngạo, khiến anh ngứa ngáy không thôi.
Lăng Ngạo vòng tay sang gáy cô, cầm lấy đôi giày từ lòng bàn tay cô.
Anh lại rút chiếc khăn lụa trong túi ra cẩn thận lau chùi từng vết bẩn dưới chân cô, rồi lại giúp cô mang giày vào.
Vẻ mặt của Tống Vĩnh Nhi sắp đỏ đến nỗi muốn bật máu.
Sau khi mang giày đàng hoàng, đôi tay cô vẫn vòng quanh cổ Lăng Ngạo, khuôn mặt dụi sát vào lồng ngực anh, cơ thể nhỏ nhắn vùi vào lòng anh, dựa như sợ rơi khỏi chân Lăng Ngạo, chỉ hận sao không thể giấu mình vào lòng người đàn ông ấy.
Nhìn cơ thể bé bỏng của cô, sự dịu dàng gợn lên từng đợt trong ánh mắt anh, rồi lan tỏa ra khắp đôi mắt ấy.
Anh cúi đầu, hôn phớt lên trán cô.
Cô ngửi thấy mùi dầu gôi thơm phức tỏa ra từ người anh.
Đây là mùi hương duy nhất là anh thấy yêu thích, mùi thơm nhè nhẹ, trong trẻo của hoa tử vi, giống như cảm giác khi thích một người, nhưng vẫn tỏ ra ngoài lạnh trong nóng.
Lần này dừng lại, bèn dừng một hồi lâu.
Lăng Ngạo không nói gì, Tống Vĩnh Nhi cũng lặng thinh.
Tựa như lồng ngực của anh là bến bờ cho cô dựa vào, ấm áp và vững chãi.
Cho đến khi Trần Tín không nhịn nổi phì cười: “Cô Tống, giày đã mang vào chân rồi ạ.”
Tống Vĩnh Nhi lúng túng ngẩng đầu, vốn dĩ muốn đi qua phía Trần Tín, nhưng không muốn nhìn ánh mắt sâu thẳm, bao la như biển cả của Lăng Ngạo.
Suýt nữa cô đã chết chìm trong ánh mắt ấy, không thể tỉnh táo lại được, cô thấp thỏm quay mặt đi, ho khan hai tiếng rồi chầm chậm rút tay về, trèo xuống khỏi người anh. Cô chìa tay ra, hơi thẹn thùng nhưng lại không muốn bỏ cuộc: “Để tôi.”
Trần Tín nhìn Lăng Ngạo, thấy anh không có ý tù chối mới vui vẻ lùi sang một bên: “Dạ.”
Khóe miệng Trần An cũng cong cong.
Vào giây phút này, thấy Tống Vĩnh Nhi vừa cẩn thận vừa nghiêm túc đẩy Lăng Ngạo đi, hình ảnh này đẹp đẽ khôn xiết, khiến cho hai anh em nhà họ Lăng không khỏi thầm thấy vui thay cho hai người bọn họ.
Tống Vĩnh Nhi không đòi Lăng Ngạo phải dẫn cô theo nữa.
Lăng Ngạo cũng không bắt cô phải ở lại.
Bọn họ cứ lên xe như thế, để Trần An chở ra đường cao tốc, hướng về nghĩa trang ở vùng ngoại ô.
Tống Vĩnh Nhi tự mình xuống xe, chọn mua một bó Uất Kim Cương vàng trong tiệm hoa trước nghĩa trang. Trần An đến trả tiền.
Cô bước ra khỏi cửa hàng, tự nhiên đặt bó hoa trong tay lên đùi Lăng Ngạo.
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô còn đẹp hơn cả hoa, cô vòng ra sau tiếp tục đẩy xe lăn đi vào con đường nhỏ trong nghĩa trang.
Một lúc sau, Trần Tín đã dẫn bọn họ tìm đúng ngôi mộ của mẹ Lăng Ngạo.
Tống Vĩnh Nhi nhìn tấm ảnh, người phụ nữ trong ảnh vẫn còn rất trẻ trung, cũng rất xinh đẹp, nhưng nhan sắc của bà không thể gọi là phong hoa tuyệt đại, dường như người phụ nữ này không có một loại khí chất, ấy là loại khí chất có thể sinh ra người con mang vẻ sang trọng bẩm sinh như Lăng Ngạo.
Cô không khỏi nhíu mày.
Cho dù không biết xem tướng, nhưng giác quan thứ sáu của người phụ nữa lại nói với cô rằng, người phụ nữ này là một người lương thiện và yếu đuối, hoặc là một người giỏi nhẫn nhục chịu đựng.
“Đây là mẹ anh à?”
Cô ngạc nhiên hỏi.
Lăng Ngạo lại gật đầu.
Cô nghiêng đầu, nhìn ánh mắt chan chứa tình yêu thương của Lăng Ngạo lúc anh nhìn tấm bia đá, không khỏi nhớ lại những lời Điền Thi Thi đã nói, tính mạng Lăng Ngạo được mẹ cứu về.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống người anh, nhưng vào giây phút ấy, ánh sáng rực rỡ nhất trong mắt cô lại chính là anh.
Hoa và rượu Champagne đều đã được cúng xong xuôi, Trần An với Trần Tín lặng lẽ chia nhau canh chừng hai bên trái phái.
Tống Vĩnh Nhi từ sau lưng ghế xe lăn đến bên cạnh Lăng Ngạo, cô khom người chào người phụ nữ trong bức ảnh: “Thưa dì, cháu là Tống Vĩnh Nhi, hôm nay là ngày giỗ dì, cháu với Lăng Ngạo cùng đến thăm dì đây ạ.”
Cô vừa dứt lời đã nắm chặt tay anh, lặng lẽ kề cận bên anh.
Trong lúc ngẩn ngơ, cô cũng nghĩ rằng nếu thời gian dừng lại ở giây phút này, cô có thể dịu dàng làm bạn với Lăng Ngạo thì ấm áp xiết bao.
Nhưng suy nghĩ ấy nhanh chóng bị cô dập tắt.
Hôn ước của nhà họ Tống và nhà họ Lăng được bậc bề trên ngầm đồng ý, hôm nay cũng bị bậc bề trên âm thầm hủy bỏ.
Mà quan hệ của cô và Lăng Ngạo, cũng từ vợ chồng chưa cưới trở thành như vậy, bạn bè không chính thức.
Cô biết, cả đời này cô cũng không sao quên nổi Lăng Ngạo.
Với cô, anh là một người đàn ông vô cùng đặc biệt.
Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, thỉnh thoảng có vài anh bươm bướm trắng muốt bay lượn trước mắt họ, thướt tha như nhảy múa.
Tống Vĩnh Nhi chợt nghiêng đầu, trông cô tựa như ơ hờ, nhưng thực chất lại dè dặt hỏi: “Anh có quên tôi không?”
Lăng Ngạo cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Nơi có cô luôn là nơi rực rỡ ánh sáng mặt trời, sáng sủa, ấm áp, tươi đẹp, đong đầy niềm hy vọng.
Tống Vĩnh Nhi lại nói: “Ngày mai sau khi về thành phố M, tôi sẽ về nhà mình, anh về cung Tử Vi, từ nay về sau, quãng đời này chúng ta sẽ còn liên lạc với nhau chứ?”
Anh nhìn chăm chăm vào mắt cô, vẫn im lặng như cũ.
Bọn họ cứ mãi nhìn nhau như vậy một hồi lâu, dường như muốn khắc ghi mỗi một ánh mắt mỗi một đường nét gương mặt của đối phương vào lòng mình, cho dù nhìn ngắm thế nào cũng thấy không đủ, tựa hồ ngoại trừ người nọ thì chẳng còn nhìn thấy thứ gì khác trên đời này nữa.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Trần An vang lên, Lăng Ngạo mới quay mặt đi, cũng buông bàn tay đang nắm chặt tay cô ra.
“Thưa cậu tư, khi nãy cậu Nghê gọi điện thoại đến nói rằng Thanh Ly uyển đã chuẩn bị tươm tất bữa cơm trưa, mời cậu và cô Tống về ăn.”
Trên đường về thành phố, không một ai trong xe nói chuyện.
Nhưng không biết Lăng Ngạo đã nắm tay cô từ lúc nào, mà Tống Vĩnh Nhi cũng không từ chối anh.
Hai người sóng vai ngồi đấy, gáy đối gáy, mỗi người nhìn ra một hướng cửa sổ, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Trần Tín âm thầm thấy sốt ruột, tất nhiên anh ta rất hy vọng cô Tống có thể ở lại bầu bạn với cậu tư, cho dù không có hôn ước bọn họ vẫn có thể tự do yêu đương rồi kết hôn sau.
Trần An lái xe đến nút giao thông rồi đậu lại
“Cậu tư có muốn đưa cô Tống vào cùng không?”
Bên trái là đường về khách sạn.
Bên phải là đường về Thanh Ly uyển.
Từ lúc mất mẹ năm 6 tuổi, nhà họ Nghê giống như nhà mẹ đẻ chống lưng cho Lăng Ngạo, vợ chồng Nghê Tử Dương thương yêu anh như cháu ruột trong nhà, Lăng Ngạo cũng không biết vì sao, nhưng nhiều năm nay anh vẫn luôn thấy biết ơn bọn họ.
Anh nhìn gương mặt xinh đẹp của cô chăm anh: “Cô muốn đi không?”
Nếu cô đi, cô sẽ gặp người nhà mẹ đẻ của anh.
Gặp người nhà mẹ đẻ rồi anh sẽ không cho cô cơ hội trốn thoát nữa.
Tống Vĩnh Nhi nhìn ánh mắt phức tạp của anh, trái tim đập loạn trong lồng ngực, mỗi lúc một nhanh.