Vẻ ngoài chỉn chu, lời nói dịu dàng, từng câu từng chữ đều ngọt ngào đốn tim Nghê Chiến.
Ngón tay cái khẽ ngoắc ngoắc trên mu bàn tay Cố Duyên, Nghê Chiến chỉ cảm thấy ông trời thật sự rất tốt với mình, cái gọi là hạnh phúc có thể gặp lại không thể cầu mà người ta hay nói đang ở ngay trước mắt và trong tầm tay anh.
“Duyên Duyên, cảm ơn em!” Nghê Chiến nhìn cô, nói rất chân thành: “Sự thông minh của em đã giúp anh rất nhiều lần, lần nào cũng có tác dụng!”
Má của Cố Duyên ngày càng đỏ hơn, lông mi rũ xuống, có chút không dám nhìn anh.
Trong mắt Nghê Chiến, đây là dấu hiệu cho thấy cô thẹn thùng.
Quả nhiên, cũng giống như Tống Vĩnh Nhi, cô là một cô gái dễ đỏ mặt, đơn giản và tốt bụng.
Đối với một cô gái như vậy, anh họ của anh có một, anh cũng có một, thật may mắn biết bao.
“Nghê Chiến, anh muốn nói chuyện với cậu.”
Lăng Ngạo nhanh chóng tắt máy tính, bộ dáng cao ngạo lười biếng dựa vào lưng ghế, dáng vẻ ung dung tao nhã, nhưng mà đôi mắt đen mênh mông bát ngát kia, lại như một tấm lưới khó lọt, vô hình trung đã tạo cho Nghê Chiến một cảm giác áp lực lớn.
Mỉm cười ân cần với Cố Duyên, Nghê Chiến thì thầm: “Anh đi nói chuyện với anh trai anh, em vào chỗ anh ngồi đợi đi, khi nào nhận được báo cáo chúng ta cùng nhau nghiên cứu nhé.”
Cố Duyên gật đầu, rụt rè ngước mắt lên, miễn cưỡng nhìn anh.
Dưới ánh mắt lưu luyến của Nghê Chiến, cô quay người rời khỏi phòng.
Tống Vĩnh Nhi dường như không có hứng thú với việc luyện tập thư pháp nữa, sau khi đặt bút vẽ, cô lướt qua Nghê Chiến với vẻ mặt lạnh lùng, đi vào phòng ngủ bên trong.
Khi Nghê Chiến ngồi đối diện với Lăng Ngạo, con ngươi sâu thẳm của Lăng Ngạo lặng lẽ rơi vào người anh.
“Nghê Chiến, cậu có biết trong mắt nhiều người, cậu là một người rất hoàn hảo không? Cậu có ngoại hình xuất chúng, gia thế xuất chúng, trẻ trung, năng động, hiền lành, khiêm tốn, lễ phép, nhân cách tốt, dù có mắc một số lỗi nhỏ do sơ ý, cẩu thả cũng hoàn toàn không đáng kể vì cậu chưa đủ kinh nghiệm. Cho dù là còn ở thời kỳ ngọc thô, cũng đã thiêu đốt như vậy, mấy năm nữa cũng không ai có thể che giấu được ánh sáng của cậu.”
Nghê Chiến không ngờ Lăng Ngạo lại đột ngột nói ra điều này.
Thật ra trong suy nghĩ của Nghê Chiến, Lăng Ngạo hoàn hảo hơn mình rất nhiều, anh giống như Tiểu Cường có đánh mãi cũng không chết, giống như một phương châm trên đường đời, cho dù gặp nghịch cảnh nào, anh cũng có thể vững vàng chiến thắng.
Đây không chỉ là trí tuệ, mà còn là khả năng của một người đàn ông.
Cho nên được anh trai xuất sắc như vậy khen ngợi, còn là một anh trai luôn chỉ biết kìm nén lời khen ngợi của mình, Nghê Chiến có chút kinh ngạc xen lẫn chút vui mừng.
Anh ta không dám để lộ ra ngoài, đôi đồng tử màu hổ phách của anh ta đang xoắn lại: “Anh, sao anh lại nói chuyện này?”
Có chút ngượng ngùng, anh ta cười ngượng: “Nếu anh là phụ nữ, em còn nghĩ là anh đang tỏ tình với em!”
Lăng Ngạo chỉ liếc nhìn anh ta một cách sâu sắc, rồi nói: “Cậu quen Cố Duyên không lâu, cậu nghĩ cậu thích cô ấy nhiều như thế nào?”
Nghê Chiến thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là anh trai anh đang quan tâm tới đại sự của đời anh!
Nghê Chiến cũng nhìn Lăng Ngạo rất là nghiêm túc, nói: “Anh à, anh biết không, sau khi gặp Cố Duyên, em mới phát hiện hoá ra trên đời này còn có một người đặc biệt được chuẩn bị cho một mình em. Em thích mọi thứ về cô ấy! Cô ấy tốt đến mức khiến em không thể tìm ra được chút sai sót gì! Đôi khi em còn hy vọng là cô ấy sẽ không tốt như vậy, nếu như tốt quá thì em sẽ cảm thấy mình gần như không xứng với cô ấy.”
Đồng tử của Lăng Ngạo hơi nheo lại, khóe miệng anh co giật: “Bộ não của cậu có ổn không?”
Nghê Chiến lườm anh một cái: “Có lẽ… cái này được gọi là người tình trong mắt hoá Tây Thi!”
Vốn dĩ Lăng Ngạo có rất nhiều điều muốn nói với anh ta, nhưng bây giờ, nghe được câu trả lời của anh ta như thế này, những câu đó đều nghẹn ở cổ họng, không nói ra được.
Đưa tay lên xoa xoa thái dương, Lăng Ngạo chỉ cảm thấy lúc này, mình còn có một chuyện phải lo lắng!
Nghê Chiến nhanh chóng rời khỏi phòng của Lăng Ngạo vì anh ta phải vội vã chạy lên để gặp Cố Duyên.
Nhưng Nghê Chiến không biết, sau khi rời đi, Lăng Ngạo đã gọi cho Nghê Tử Dương. Qua điện thoại, Lăng Ngạo nói với vẻ tiếc nuối và bất lực: “Ông ơi, cháu muốn nói với ông vài chuyện về Cố Duyên.”
Vào buổi tối.
Mặt trời lặn đỏ như máu, gió xoáy hồng trần.
Nghê Chiến và Cố Duyên ngồi đối diện với chiếc bàn trên căn gác nhỏ, họ đợi một lúc nhưng cũng không thấy điện thoại fax.
Anh lo lắng gọi cho giám đốc tài chính của Nghê thị.
Bởi vì đối phương cũng biết anh ta là người thừa kế của Nghê thị, khi Nghê Chiến hỏi anh ta, anh ta bảo buổi tối sẽ sắp xếp lại wua gửi qua. Dù sao vẫn chưa kết thúc năm, vẫn chưa đến thời điểm làm báo cáo tổng kết năm, nếu Nghê Chiến muốn thì nhất định sẽ làm một bản cho anh ta.
Tuy nhiên, lần này khi cuộc gọi đến, người quản lý đã vô cùng áy náy nói: “Cậu Nghê, xin lỗi, chủ tịch đã gọi đến, nói tất cả thông tin dữ liệu đều bị chặn, trong tương lai, bất kỳ dữ liệu nào anh muốn, cho dù đó là dữ liệu tài chính, dữ liệu nhập kho hay dữ liệu tồn kho, dữ liệu đi, v.v., đều sẽ chặn anh.”
Nghê Chiến: “…”
Bĩu môi, anh ta cũng không nghĩ nhiều.
Anh chỉ cảm thấy đây chắc là ông nội ngăn cản anh ta đi đường tắt bên ngoài!
Ban đầu anh muốn nhận báo cáo chỉ để biết đồ trang sức nào bán chạy và đồ trang sức nào bán không chạy, đó cũng là một con đường tắt.
Khẽ thở dài, sau khi xong cuộc gọi, anh ấm ức nhìn Cố Duyên ở phía đối diện: “Ông anh nói là sau này, số liệu của Nghê thị sẽ không được phép tiết lộ với anh.”
Đôi mắt to như đang mong đợi của Cố Duyên khẽ lóe lên, sau một thời gian ngắn dần mờ đi, chúng lại sáng lên.
Cô cong miệng cười ngọt ngào với anh: “Không sao đâu, việc do anh làm. Anh là thái tử Nghê thị, bao người muốn nịnh bợ anh! Nếu như quản lý tài chính không thể nhờ cậy được, anh có thể đi tìm một nhân viên nhỏ trong bộ phận tài chính, cùng lắm thì bảo họ chuyển báo cáo hàng tháng cho anh, chúng ta sẽ tự tổng hợp lại báo cáo toàn diện trong vòng một năm!”
Nói xong, cô không hề để tâm, vỗ vỗ ngực nói: “Đừng lo, em đã từng học kinh tế, chỉ là báo cáo tài chính thôi mà, em làm được.”
Nghê Chiến nhìn vẻ ngoài tự động xin đi giết giặc của cô, mỉm cười: “Không cần đâu. Ông anh đã biết rồi, thế anh cũng không cần phải đi đường tắt nữa. Chuyện này thật sự là không tốt, ông ấy vốn định huấn luyện anh mà.”
Cố Duyên dừng lại, cụp mắt xuống: “Xin lỗi, em không nghĩ nhiều như vậy. Em chỉ rất đơn giản là muốn giúp anh chia sẻ mối lo.”
“Ha ha.” Nghê Chiến đang ở trong tâm trạng tốt không lời nào nói được: “Anh biết rồi, nhưng đừng có lo, anh không ngốc đâu. Bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, anh chỉ thiếu xúc tác. Chúng ta nhập hàng dựa trên nghiên cứu thị trường của riêng mình. Vừa đi vừa nhìn đi. Có rất nhiều điều chỉ có thể thành hiện thực nếu em tự mình cố gắng hoàn thành. Nếu còn tìm một nhân viên bên tài chính để đi đường tắy, e rằng ông nội sẽ khó chịu.”
“Cứ vậy đi.” Cố Duyên gật đầu: “Vâng, em ủng hộ anh! Cho dù anh có đưa ra quyết định gì, em cũng sẽ ủng hộ anh!”