“Chuyện kiêng kỵ nhất khi đắc tội với người khác là bỏ cuộc giữa chừng ư?”
Tống Vĩnh Nhi lặp lại câu nói của Lăng Ngạo, những lời anh nói vừa ít, vừa quý như vàng.
Ánh mắt cô hiện lên vẻ sùng bái, nhưng lại thấy đau lòng, hơi sợ hãi: “Chú à, em nhớ rồi, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ nhớ kỹ, bọn họ không đụng vào em, thì em cũng không đụng vào họ, nhưng nếu bọn họ xúc phạm em, chắc chắn em sẽ nhổ cỏ tận gốc!”
Không phải cô sợ người khác trả thù mình, mà cô chỉ sợ rằng, mình cứ mãi vô tư như thế, sẽ làm anh phân tâm, cô biết con đường tương lai mà anh phải đi sẽ không bằng phẳng cho lắm, nếu cô đã không giúp được gì, vậy thì biết thân biết phận bảo vệ mình thật tốt, không thể trở thành gánh nặng cho anh được.
Khi mà khả năng con người có hạn, thì điều giúp đỡ tốt nhất là, đừng tăng thêm gánh nặng cho đối phương.
Lăng Ngạo khẽ cười, hôn lên má cô một cái: “Hôm nay bé ngoan biểu hiện rất tốt, thưởng cho em.”
Tống Vĩnh Nhi hờn dỗi liếc nhìn anh. Anh thật là, rõ ràng anh chiếm tiện nghi của của cô, đâu thể tính là phần thưởng cho cô chứ?
Hình như Lăng Ngạo nhìn thấu tâm tư bé nhỏ của cô, khuôn mặt điển trai nở nụ cười gian xảo, đang định mở miệng nói thì bị bàn tay trắng nõn của cô đánh nhẹ lên mặt, đẩy khuôn mặt đẹp trai của anh qua một bên: “Giờ anh tốt nhất nên ngậm miệng lại!”
Nghê Chiến ngồi cạnh lắc đầu thở dài.
Nhìn đi, sói xám đang dạy bé thỏ con mấy chuyện gì vậy, anh ấy định biến bé thỏ con của mình thành hổ con à?
Nhưng nhìn chung về thế cuộc sau này, Tống Vĩnh Nhi sẽ đi theo Lăng Ngạo cả đời, mà cửa cung vừa bước vào đã sâu như biển, tính cách của cô thật sự quá yếu đuối, giờ Lăng Ngạo đang có ý định bồi dưỡng cô một tính cách mạnh mẽ, cũng vì chuẩn bị cho tương lai thôi.
Trong phòng ăn, mọi người nói cười điều tiết bầu không khí, dời đi sự chú ý, nên Tống Vĩnh Nhi không còn cảm thấy đau bụng dưới nữa.
Nhưng lúc cô ngồi vào xe, trên đường trở về nhà, cô lại đau đến mức trán đầy mồ hôi.
Lăng Ngạo đau lòng lau mồ hôi giúp cô, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp bỗng tái nhợt của cô, ánh mắt ngày càng lo lắng.
Xe dừng trước cửa biệt thự, Trần An theo thói quen lấy xe lăn xuống để che giấu tai mắt người khác, rồi dìu Lăng Ngạo ngồi lên xe, sau đó mọi người lần lượt đi vào nhà.
Lúc cửa lớn khép lại, bên trong Tử Vi Cung biến thành một thế giới riêng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lăng Ngạo giơ tay lên ngăn Trần Tín đang đẩy xe lăn dừng lại, rồi anh cứ thế đứng dậy, thân hình cao 1m92, đè bẹp chiều cao 1m87 của Nghê Chiến xuống.
“Cậu Tư!”
“Chú à!”
“Anh, anh định làm gì thế, anh cứ dặn dò là được, không cần anh đích thân…”
Lúc này, tất cả mọi người đều căng thẳng.
Lăng Ngạo là người kiêu ngạo, có lòng tự tôn mạnh mẽ, mấy năm nay rõ ràng anh có thể tự đi được, nhưng vì không chịu được dáng đi khập khiễng của mình, nên dứt khoát ngồi xe lăn.
Vậy mà bây giờ, anh lại đứng dậy.
Anh không quan tâm đến ánh mắt người khác, nắm lấy tay Tống Vĩnh Nhi, trong lúc cô đang nghi hoặc, đã kéo cô tới trước xe lăn, đè hai vai cô để cô ngồi xuống.
“Chú, chú à?” Tống Vĩnh Nhi giật mình.
Nhưng phía trên đỉnh đầu vang lên giọng nói dịu dàng của anh: “Chẳng phải là em đang đau bụng sao? Nếu không thoải mái thì cứ ngồi đi, không cần đi đâu, anh đẩy em lên lầu.”
Mọi người ngất.
Nhưng Lăng Ngạo lại nhìn Khúc Thi Văn: “Không phải cô nói định nấu món gì đó tốt cho phụ nữ trong kỳ kinh nguyệt cho bé ngoan ư?”
“À, đúng rồi, tôi định nấu trà gừng đường đỏ hoa hồng cho em ấy, tôi sẽ mang ra ngay.”
“Cô bưng lên lầu đi.”
“Được.”
Lăng Ngạo căn dặn xong thì khập khiễng đi sau xe lăn, bàn tay trắng mịn như ngọc nắm chặt tay vịn, đẩy người phụ nữ anh yêu vào trong thang máy.
Hóa ra, ngày thường lúc cô đẩy mình đi về phía trước, vừa khéo có thể nhìn thấy đỉnh đầu và chóp mũi mình.
Hóa ra đây chính là cảm giác đẩy người mình yêu về phía trước.
Nghê Chiến có chút không đành lòng, anh biết chân Lăng Ngạo được bồi bổ, chăm sóc tốt thêm nửa năm nữa thì có thể khôi phục lại như thường.
Anh sải bước đi tới, vội vàng ngăn anh ấy lại, trong lòng biết Lăng Ngạo đau lòng cho Tống Vĩnh Nhi nên nói: “Anh, để em đẩy cho! Anh cứ nghỉ ngơi đi!”
Lăng Ngạo không vui, vươn tay khẽ gạt tay anh ta ra nói: “Những chuyện chăm sóc vợ thế này, sao có thể mượn tay người khác chứ?”
Dưới sự quật cường, và áp lực từ ánh mắt đe dọa của Lăng Ngạo, cuối cùng Nghê Chiến cũng bất đắc dĩ lùi về sau hai bước.
Trong lòng Tống Vĩnh Nhi tràn đầy cảm động, nhưng cũng nói: “Chú à, tháng nào em cũng bị thế này hết, em ổn mà, không phải lần nào cũng đau đến mức lăn lộn trên mặt đất đâu, chỉ là đau bụng kinh bình thường thôi, anh đừng để tâm quá.”
“Còn có người đau đến mức lăn lộn trên mặt đất à?”
“Vâng, con gái khi đau bụng kinh sẽ rất lợi hại, nhưng em vẫn có thể nhẫn nhịn được. Chuyện này cũng xem như em may mắn rồi.”
Tống Vĩnh Nhi nói xong thì ngẩng mặt lên mỉm cười với anh: “Nên anh đừng quá lo lắng cho em, em không yếu ớt như anh nghĩ đâu.”
Lăng Ngạo gật đầu, đẩy cô vào thang máy, mặc kệ những ánh mắt ân cần ở bên ngoài, mà đóng cửa lại.
Hình như anh đang đăm chiêu điều gì đó, lại nói tiếp: “Lúc trước em kể, mẹ em nói với em rằng, sau này con gái lớn lên gả chồng rồi, sẽ không đau bụng kinh nữa đúng không?”
“Vâng, mẹ em nói vậy đó.”
“Ừm.”
Sự im lặng ngập tràn, thang máy đã đến tầng hai, Lăng Ngạo chậm rãi đẩy cô đến trước phòng.
Cho dù chân anh không vững, nhưng anh vẫn nắm chắc tay vịn xe lăn, Tống Vĩnh Nhi ngồi trên đó, từ đầu đến cuối luôn ổn định đi về phía trước, không hề cảm thấy khó chịu chỗ nào cả.
Đoạn đường này, anh yêu thương vợ mình bằng cách rất riêng.
Mà cũng đoạn đường này, đã làm Tống Vĩnh Nhi không ngừng yêu thương anh.
Vừa bước vào phòng, Tống Vĩnh Nhi đã đứng dậy, khăng khăng kéo Lăng Ngạo ngồi xuống giường: “Anh nghỉ ngơi một lát đi.”
Nhưng anh lại nói: “Bé ngoan à, để anh nghiêm túc phân tích cho em biết, điểm khác biệt duy nhất của phụ nữ trước và sau kết hôn, đó là nhu cầu sinh hoạt vợ chồng và sinh con. Nên sau này để em không bị đau bụng kinh nữa, chúng ta cần phải sinh hoạt vợ chồng nhiều hơn, cũng phải sinh con nhiều hơn.”
Lúc anh nói những lời này, mặt anh không có nhiều cảm xúc, trong ánh mắt sáng rực tỏa ra sự mong đợi, thậm chí còn lộ ra chút thành kính.
Tống Vĩnh Nhi nuốt nước miếng, nghĩ tới những chuyện tốt đẹp được hình dung trong tiểu thuyết, lại nghĩ tới cơn đau mình đã trải qua lần trước, tâm trạng cô sụp đổ ngay: Cô thà chịu đựng đau bụng kinh, cũng không muốn chịu đựng cơn đau lần trước.
Đúng lúc này, Khúc Thi Văn bưng một tách trà đi vào.
Cô và Lăng Ngạo đều xem nhẹ vẻ mặt suy sụp của Tống Vĩnh Nhi, mà mở miệng nói: “Đúng thế đúng thế, chị là một ví dụ này, từ khi gả cho Trần An rồi sinh con, chị thật sự không còn đau bụng kinh nữa, không hề đau một tý nào luôn. Mợ chủ à, em phải nắm bắt thật tốt, sớm muộn gì phụ nữ cũng phải sinh con, sinh càng sớm thì càng khôi phục nhanh. Em nhìn phu nhân Nguyệt Nha với cậu Tư xem, 20 tuổi bà ấy đã sinh cậu Tư, lần trước hai người bọn họ đứng cùng một chỗ, rất giống hai chị em đó!”
Tống Vĩnh Nhi càng đỏ mặt, tâm trạng cũng ảo não theo.
Chẳng lẽ cô đã lọt vào ổ trộm cướp rồi ư? Một nhóm người giục cô sinh con!