CHƯƠNG 396: TÌM KIẾM MỘT CÔ GÁI
Các đốt ngón tay của Lăng Vân kêu lên răng rắc.
Trừng mắt nhìn Lăng Ngạo tiếp tục hành động đó, chiên năm quả trứng cá sấu để lấp đầy dạ dày của mình.
Thật là… tức chết ông ta!
Người phụ nữ sửng sốt, ánh mắt thâm thúy rơi trên màn hình tinh thể lỏng, nhịn không được mà cười nói: “Người đàn ông này thật là đẹp trai quá đi thôi, hơn nữa còn rất thông minh, tôi thích.”
“Có thích nó không thì cũng không có liên quan gì tới bà.” Lăng Vân hừ lạnh một tiếng: “Đàn ông của nhà họ Lạc trong người chỉ chảy dòng máu cả đời này chỉ thích một người phụ nữ.”
Nếu không thì sao ông ta lại phải sử dụng thuốc quên đi tình cảm làm gì?
Năm đó trước khi Huyền Nhật đại sư phụ qua đời chỉ để lại ba viên vong tình đan.
Ông ta đã cho Nghê Tịch Nguyệt uống một viên, lúc đó Nghê Tịch Nguyệt đã cảnh giác rồi, sau khi nuốt xuống mấy giây ngắn ngủi thì liền nôn khan, nôn hết tất cả ra bên ngoài.
Bây giờ ở trong tay của ông ta cũng chỉ còn lại có hai viên, Trang Tuyết đã dốc lòng luyện tập các loại y thuật do Huyền Nhật để lại trong nhiều năm, nhưng mà mãi không có cách nào chế tạo ra vong tình đan.
Cái này cũng mang ý nghĩa nếu như viên thuốc ở trong tay của ông ta được sử dụng thì từ nay vong tình đan sẽ không tồn tại trên đời này nữa.
Lăng Ngạo thích ăn mì nhất, cho nên ông ta chỉ chuẩn bị hai món chủ yếu là mì ống và cơm chiên, ông ta đoán là Lăng Ngạo sẽ nếm thử.
Nhưng mà lại…
Con chim diều hâu đáng chết!
Ông ta vô thức sờ lên mặt dây chuyền ở trước ngực, bên trong mặt dây chuyền này có cất giấu một viên vong tình đan cuối cùng trên toàn thế giới này.
“Có điều là cho dù người đàn ông này có tốt hơn nữa cũng vô ích thôi, đại điện hạ không cho phép cậu ta còn sống, chắc là có chuyện ông không biết đó chứ, sau khi đại điện hạ được đội chữa bệnh của Mạc Ly quốc đưa về Mạc Ly, chuyện đầu tiên chính là ly hôn với đại hoàng tử phi kết hôn nhiều năm trời, lý do là từ đó điện hạ không thể làm việc đó được nữa. Chuyện này được lưu truyền trong hoàng thất ở Mạc Ly, cũng chỉ có mấy người biết bí mật này mà thôi.”
Người phụ nữ nhếch lên khóe miệng, trong mắt tràn đầy sự trào phúng sắc bén
Bà ta nhìn Lăng Ngạo sau khi ăn năm cái trứng chiên xong thì đóng cửa sổ lại, lấy cái chăn qua che một bàn đồ ăn lại vô cùng kỹ càng giống như là che một cái xác chết, như không có việc gì mà đi trở về, đẩy cái trứng cá sấu vẫn còn chưa ăn xong qua một bên, ôm lấy con diều hâu của anh, tiếp đó lại làm như không có việc gì mà nằm ngáy o o.
“Đàn ông đều là những người có mới nới cũ, lúc trước đại hoàng tử phi có thể giúp đỡ anh ta có được quân quyền Mạc Ly quốc, cho nên Bạch Ly Mạt đối với bà ta kính trọng ba phần, bây giờ thì sao chứ? Bây giờ gặp được một bảo bối thì ân tình xưa cũ đều trở thành mây khói, cái gì mà cả đời này chỉ yêu một người chứ, đều là nói nhảm cả thôi.”
Lăng Vân không thèm để ý đến bà ta, chỉ nói: “Nguyệt Nha sẽ đến đây, đứa nhỏ này chính là mạng của Nguyệt Nha.”
Ông ta vừa nói vừa siết chặt mặt dây chuyền trước ngực, trong mắt hiện lên tia sáng bất định.
Người phụ nữ thì lại nhướng mày nhìn ông ta bằng một cái nhìn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ông phải biết rõ ràng chuyện quan trọng nhất hiện tại của chúng ta là cái gì, đã nói là giúp ông đoạt lấy Ninh Quốc, ông giúp tôi có được Hoa Kỳ Quốc.”
Người phụ nữ nhìn gương mặt vẫn còn bình tĩnh như nước của ông ta, tức giận đứng lên, lại nói tiếp: “Ông nghĩ rằng chúng tôi liều mạng giúp đỡ ông như thế này là vì cái gì hả, còn không phải là vì lợi ích của chúng tôi à? Ông đã đồng ý giao Tống Vĩnh Nhi và chia cắt lãnh thổ Ninh Quốc cho Bạch Ly Mạt, điều mà tôi muốn là nữ hoàng Hoa Kỳ và hiệp nghị hữu hảo không chiến tranh trong vòng ba mươi năm của ba nước.”
Một người đàn ông đến lúc này còn lề mề chậm chạp, yêu đương này nọ, đều đã đến độ tuổi này mà còn vương vấn không dứt, quả thật là bùn nhão không thể dính được tường mà.
Lăng Vân nâng mắt lên, thâm sâu nhìn bà ta: “Bà cho rằng tôi muốn thiên hạ này để làm cái gì hả? Thứ mà tôi muốn cũng chỉ là Nguyệt Nha mà thôi.”
Người phụ nữ không nói gì nữa.
Bà ta nhìn Lăng Ngạo ở trong màn hình tinh thể lỏng ngủ một hồi lâu cũng không thức dậy, hình như là thật sự ngủ thiếp đi rồi, bước lên phía trước tắt tivi.
Sau đó bà ta đối mặt với Lăng Vân, khoảng cách với ông ta cũng chỉ có hai mét, còn có một cái bàn trà rộng lớn, nhìn ông ta từ trên cao xuống dưới.
Lăng Vân có chút không kiên nhẫn, lông mày nhăn chặt lại với nhau: “Bà cần phải đi rồi đó, cũng nên hiểu được nơi này không nên ở lâu.”
Người phụ nữ hừ một tiếng rồi lại nói: “Tôi có chuyện cần phải thông báo cho ông.”
“Nói đi.”
Giọng điệu của ông ta rất qua loa, ý tứ đó chính là kêu bà ta có rắm mau thả, thả xong rồi thì mau cút.
Người phụ nữ đã biết, cũng hiểu được bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, nói: “Tôi nghe tin từ bệnh viện của Cố Âm, ba ngày sau sẽ đón con bé trở về cung.”
Ngón tay của Lăng Vân lướt nhẹ lên sợi dây chuyền, đôi mắt phượng khôn ngoan bắn ra ánh sáng sắc bén: “Bà bị bệnh thần kinh cái gì hả? Cố Âm là con gái của tôi.”
“Đó cũng là con gái của tôi.” Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là không có ngủ cùng nhau, chỉ là đứa bé được sinh ra trong ống nghiệm, không phải à?”
“Bà đã vứt bỏ con bé, mà tôi thì lại chưa từng bỏ rơi con bé.”
“Ông vẫn luôn lợi dụng con bé, từ lúc ông đưa ra tinh trùng thì ông đã lợi dụng con bé rồi, ông với tôi thì có cái gì khác nhau chứ?”
Đối mặt với lời chất vấn của người phụ nữ, ánh mắt của Lăng Vân đảo quanh.
Suy nghĩ trôi về lúc mà ông ta nhận nuôi Cố Duyên, loại cảm giác vui mừng không có cách nào nói thành lời cùng với loại cảm giác lúc xác nhận thân phận của Cố Âm, thấy rõ gương mặt xinh đẹp cách một cái mặt nạ chống độc, bất lực, điềm đạm đáng yêu chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bây giờ ông ta mới hiểu được cái gì gọi là cốt nhục tình thân.
Đối với đứa con gái mà ông ta chưa từng nuôi dưỡng, ông ta đã không buông bỏ xuống được.
Trong lòng của ông ta biết rất rõ ràng cho dù lần này ông ta có được Nguyệt Nha, ông ta và Nguyệt Nha cũng đã đến từng tuổi này rồi, sẽ không thể có con nữa.
Con trai của em trai Lăng Nguyễn có rất nhiều, có lẽ là ông ta sẽ nhận một đứa cháu trai từ đó, dạy dỗ từ khi còn nhỏ để kế thừa vươn vị.
Tống Vĩnh Nhi nhíu mày nhìn bà ta: “Trước tiên cứ nói lý do tại sao bà lại cần Cố Âm.”
Cho dù bà ta có lý do gì, Lăng Vân cũng muốn phá hủy ảo tưởng của bà ta.
Người phụ nữ trầm mặc.
Bà ta chậm rãi đi trở về trên ghế sofa, lại chọn một chỗ ngồi cách xa Lăng Vân nhất rồi ngồi xuống.
Giọng nói của bà ta ảo não thất bại chưa bao giờ có, hai hàng lông mày của bà ta đều tụ lại sự hối hận nồng đậm: “Là do tôi không đúng.”
“Bà đã là hoàng hậu cao quý của Hoa Kỳ Quốc, còn có cái gì đúng và không đúng nữa đâu?” Lăng Vân hừ nhẹ: “Người chồng mắc bệnh ung thư của bà sắp chết rồi đó, dựa theo kế hoạch của chúng ta, sẽ một đường bồi dưỡng bà trở thành nữ hoàng Hoa Kỳ, còn có cái gì đúng và không đúng nữa?”
Người phụ nữ đưa tay che ngực, nước mắt chậm rãi rơi xuống.
“Trước khi sinh Cố Âm, tôi đã từng sinh ra một đứa bé.”
“Không phải là năm đó vừa ra đời liền chết rồi à?”
Lăng Vân có biết, nhưng mà lại không hiểu mà hỏi: “Sau khi bà sinh ra một cái thai chết lưu, sao bà lại nghĩ đến việc trong thời kỳ cho con bú mà lại có thể chịu đựng cuộc phẫu thuật như vậy trong vòng mười hai tháng mà sinh ra được hai đứa bé?”
Người phụ nữ từ từ nhắm mắt lại, trong mắt lộ ra tuyệt vọng: “Người đẹp ở hậu cung Hoa Kỳ Quốc nhiều như mây, những quý phi, phi tần đó đều có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, không phải là tướng quân thì chính là trọng thần, nếu như tôi không sinh ra con trai thì không có cách nào sinh tồn trong hậu cung được. Lúc đó bệ hạ cũng đã nói, nếu như người nào sinh ra tiểu hoàng tử đầu tiên thì sẽ lập làm hoàng hậu, cho nên…”
Nghe vậy, trong lòng của Lăng Vân giật mình: “Cho nên hiện tại thái tử đó thật ra cũng không phải là con ruột của bà với bệ hạ, cũng không phải là là huyết mạch hoàng thất Hoa Kỳ Quốc?”
Người phụ nữ này nhìn yếu đuối như thế, sao lại là một người tàn nhẫn đến đáng sợ như vậy chứ?