Giờ phút này!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Nghê Chiến!
Tim Cố Duyên đập nhanh như trống, không dám quay đầu lại, hai tay để sát người nắm chặt lại, giọng nói vẫn vô cùng bình thường, không thể nào nghe ra được cô đang khẩn trương: “Cậu Nghê, có gì muốn dặn dò?”
Nghê Chiến nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, mọi người đều đang đợi anh, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Tôi… tôi cũng muốn uống nước táo.”
Mọi người ngã ngửa!
Thanh Ninh ngồi trên sofa, không chút khách khí liếc mắt nhìn Nghê Chiến, môi mấp máy thành khẩu hình: “Đồ nhát cáy!”
Tuy rằng không có nói thành tiếng, nhưng mà Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi ở đối diện vẫn nhìn thấy.
Trong lòng Nghê Chiến rất lộn xộn, nhiều người nhìn chằm chằm anh như thế, anh cũng không biết nên nói gì, tóm lại nếu như không có làm gì, không nói gì, không trao đổi gì với cô, anh có cảm giác như cô đi ngang qua người anh một chuyến sẽ uổng công!
Bây giờ Thanh Ninh còn ngồi đối diện châm chọc anh, anh tức giận trừng mắt nhìn Thanh Ninh: “Cô thôi đi!”
Cả thế giới này ai cũng có thể nói anh nhát gan, nhưng mà Thanh Ninh không được!
Chính Thanh Ninh cũng đang rối tinh rối mù kìa!
Tống Vĩnh Nhi cạn lời nhìn Nghê Chiến, lại nhìn Thanh Ninh, không lẽ không dám tỏ tình là bệnh di truyền à?
Cô đẩy Lăng Ngạo vào WC: “Chú à, lúc nãy em mới ôm Trân Trân, phải đi rửa tay, anh cũng đi rửa đi, sắp ăn cơm tối rồi.”
Lăng Ngạo gật đầu: “Ừ.”
Lăng Ngạo thật sự không nỡ nhìn hai người bọn họ nữa, người này làm ra vẻ hơn người kia, người kia lại nhát gan hơn người này, người này lại còn quậy hơn người kia nữa!
Nhà vệ sinh chung ở lầu một không có phân biệt nam nữ, có phòng vệ sinh nhỏ riêng, trước bồn rửa tay có một cái gương to sáng sủa, vòi nước và chỗ lấy xà phòng cũng không có nút, chỉ cần cảm ứng nhiệt độ cơ thể là được.
Tống Vĩnh Nhi làm ướt tay, lại đặt dưới chỗ lấy xà phòng, chờ một đống xà phòng trắng rơi xuống tay mình rồi mới quay sang nói với Lăng Ngạo: “Chú, đưa tay sang đây nhanh nào!”
Người đàn ông ngồi trên xe lăng sửng sốt.
Cô định giúp anh rửa tay sao?
Chỉ tiếc, vị trí bồn rửa tay hơi cao, anh ngồi như thế này, cho dù duỗi cánh tay ra hết mức cũng không với tới.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ chờ mong của cô, ánh mắt anh sâu hơn, hai tay ưu nhã chống lên tay vịn xe lăn, không ngờ lại đứng thẳng trước mặt cô.
Trước gương, người đàn ông nhẹ nhàng đi hai bước, đến sau lưng cô.
Anh dựa sát ngực mình vào lưng cô, đôi tay dài ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô vào lòng, hơi cúi đầu xuống, cái cằm xinh đẹp tựa vào hõm vai cô.
Bàn tay to trắng nõn bao lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, cũng bao lấy đống xà phòng mềm mại, thơm ngát kia.
“Đột nhiên nhớ đến lần trước lúc em tắm cho anh.”
Lăng Ngạo nhỏ giọng nói bên tai cô: “Anh lớn đến giờ này, cũng là lần đầu tiên tắm ngập trong bong bóng xà phòng đó!”
Tống Vĩnh Nhi cũng nhớ đến, xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, cắn răng nói: “Còn không phải là vì anh giả bộ chân không thể nhúc nhích trước mặt em sao? Từ trước đến giờ em còn chưa từng nhìn thấy thân thể của đàn ông, anh lại bảo em tắm cho anh, em đương nhiên là không dám nhìn anh rồi.”
Giọng điệu giận dỗi thế này, không giống như đang trách móc mà giống như đang làm nũng hơn!
Giọng nói mềm mại kia có mang theo nét trong trẻo đặc biệt của thiếu nữ, đánh thẳng vào tim Lăng Ngạo.
Cằm đặt trên đôi vai ngọc ngà của cô khẽ nhúc nhích, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ, cẩn thận vuốt ve từng ngón tay của cô.
Cũng không biết là đang rửa tay cho cô, hay đang tán tỉnh cô nữa.
Chỉ thấy tai của cô gái càng lúc càng đỏ, hầu kết của anh cũng trượt lên trượt xuống liên tục.
Tiếng nuốt nước bọt gợi cảm kia vang lên rõ ràng bên tai cô, đôi mắt trong trẻo lặng lẽ liếc nhìn gương, cô có hơi thẹn thùng nói: “Hình như anh dựa hơi sát em rồi đó?”
Cũng, rửa tay chậm quá.
“Hửm?”
Một âm tiết ra khỏi miệng anh, vừa khàn khàn lại quyến rũ, linh hồn của cô giống như cũng xoay chuyển liên tục, làm cho tất cả lỗ chân lông của cô cũng bắt đầu run lên.
“Ừm, còn phải rửa bao lâu nữa?”
Cũng chỉ là thoa bọt xà phòng lên tay mà thôi, Tống Vĩnh Nhi thề, nếu để cô làm, cô nhất định sẽ thoa xà phòng lên tay hai người với tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó rửa lại sạch sẽ!
Nhưng mà người đàn ông nào đó giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, đột nhiên thay đổi phong cách: “Rửa cho em xong rồi, đến lượt anh, rửa giúp anh.”
Anh đặt tay cô xuống vòi nước rửa sạch sẽ, lại đưa qua chờ xà phòng như đám mây rơi xuống lòng bàn tay cô, đưa tay anh qua, để mặc ngón tay cô thích làm gì trên tay anh thì làm.
Từ trước đến giờ tim Tống Vĩnh Nhi chưa bao giờ đập nhanh như thế này.
Cô chỉ cảm thấy người đàn ông này hư thật, cô vừa nhanh chóng thoa xà phòng lên tay anh, anh đã xích lại gần mặt cô.
Cô ngẩn người, nghiêng đầu qua, khéo léo tránh được.
Hành động ngượng ngùng này cũng không được anh thông cảm, ngược lại anh còn cười khẽ.
Cô thẹn quá hóa giận ngẩng đầu lên, cô trừng mắt nhìn anh trong gương: “Không cho cười!”
Anh quả nhiên thu nụ cười lại, nhưng lại há miệng cắn lên gò má trắng nõn của cô.
Anh nheo mắt lại, khép hờ bờ mi.
Chân Tống Vĩnh Nhi đã hơi mềm rồi, nhanh chóng túm tay anh đưa xuống vòi nước rửa sạch sẽ, cầm khăn giấy lau tay cho anh: “Được rồi!”
Lúc cô trừng mắt nhìn anh, mắt cô thoáng nhìn lướt qua thấy cảnh anh đang hôn má cô ở trong gương, cô kiếp sợ đến mức không nói nên lời, hình ảnh kia quá đẹp, cô không dám nhìn!
Đột nhiên có người nắm lấy vai cô, kéo cô lại, rồi xoay người cô qua!
Cô xoay nửa vòng tròn, vẫn ở yên trong lồng ngực anh, Lăng Ngạo hôn xuống đôi môi đỏ tươi của cô, hung hăng chiếm lấy, cô có hơi sợ hãi, lo rằng sẽ có người đột nhiên bước vào đây nên giãy dụa, anh lại bất mãn vỗ nhẹ lên vai cô!
Tiếng vang kia quanh quẩn ở bên tai hai người, vô cùng mập mờ.
Tống Vĩnh Nhi xụi lơ trong lòng ngực anh, chờ đến khi cô định thần lại, anh đã buông cô ra, hơn nữa còn chật vật xoay người lại há miệng thở dốc.
Không khí giống như bị ai đó ếm bùa, rõ ràng cả biệt thự đều có lắp máy lạnh, trong WC còn có cả quạt, nhưng mà nhiệt độ lại càng lúc càng cao!
Tống Vĩnh Nhi xoay người, hứng nước hất lên mặt rồi lấy khăn giấy lau khô nước!
Ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong gương, gương mặt xinh đẹp đang vô cùng xấu hổ, má hồng hây hây, vô cùng quyến rũ!
Lăng Ngạo đứng phía sau ôm cô vào lòng, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc, còn có chút mong đợi nói với cô: “Cục cưng, nghe nói còn có một cách khác có thể giải quyết. Lát nữa ăn cơm tối xong, chúng ta về phòng sớm đi. Được không?”
Da đầu Tống Vĩnh Nhi tê rần: “Em, em đến tháng!”
“Anh biết.” Anh xoay người cô lại, hôn lên má cô: “Anh đã nói, sẽ không làm gì em.”