Lưu Lan nhìn con gái đứng trước mặt, nước mắt rưng rưng.
Ngày tháng con gái không ở bên, thật sự là “Cảm thời hoa cũng lệ rơi, chim kia cũng sợ hận người lìa tan”, bà nhìn gì cũng thấy không vui, làm gì cũng không thuận lợi!
“Bảo bối ~!” Lưu Lan bước nhanh tới, kéo tay con gái, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, cuối cùng nín khóc cười, nói: “Hình như mập hơn một chút, cằm cũng tròn trịa.”
Tống Quốc Cường mỉm cười, trong lòng cũng vô cùng kích động, nhìn vợ kéo con gái sang một bên, ông bước tới vươn tay ra, chủ động đẩy xe lăn cho Lăng Ngạo: “Mau vào nhà ngồi đi, buổi trưa ăn cơm ở nhà, ba kêu phòng bếp làm thêm chút thức ăn các con thích ăn.”
Ánh mắt Lăng Ngạo ấm áp, bớt đi chút sắc bén lạnh nhạt ngày thường.
Giây phút hai tay Tống Quốc Cường đặt lên xe lăn, sắc mặt Trần An thay đổi: “Thưa ông thông gia! Để tôi đi!”
Cậu tư không thích người lạ lại gần!
Mà Lăng Ngạo lại lập tức sắc bén nhìn Trần An một cái, ánh mắt mang theo trách cứ.
Trần An lập tức không nói chuyện, nhấc hộp thức ăn và quà tặng Khúc Thi Văn đã chuẩn bị, im lặng đứng một bên.
Tống Quốc Cường cả đường cẩn thận đẩy Lăng Ngạo tới phòng khách, dặn dò người làm mang trà nước lên, Tống Vĩnh Nhi cũng ôm cánh tay Lưu Lan, hai mẹ con nói nói cười cười vào phòng.
Lúc Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy Lăng Ngạo lại được ba mình đẩy, trong lòng cô ấm áp không nói nên lời.
Cô biết anh không thích người lạ, anh nhất định đang cố gắng xem người nhà cô thành người nhà mình đi.
Trần An giao đồ trong tay cho quản gia, xoay người lại đi lấy lễ phục.
Rất nhanh, trên bàn trà phòng khách nhà họ Tống đã thêm rất nhiều điểm tâm mới mẻ, còn đều là điểm tâm bổ dưỡng khó gặp.
Tống Quốc Cường nhìn, thử một chút, mỉm cười: “Người dưới trướng cậu tư quả nhiên rất lợi hại. Chút điểm tâm cũng có thể làm tốt như vậy, thật không dễ dàng.”
Lưu Lan cũng thử một miếng, khen không dứt miệng: “Rõ ràng là mùi thuốc, sao ăn lại thanh ngọt như vậy chứ? Thanh ngọt dễ chịu, không ngán chút nào, hơn nữa bánh ngọt làm rất tinh tế, vừa vào miệng thì có thể tan.”
Tống Vĩnh Nhi cười nói: “Này đã là gì, con ở chỗ ông chú, chị Thi mỗi ngày ngoại trừ điểm tâm bổ dưỡng, còn làm đồ bổ cho con, đủ loại canh ngon lại dinh dưỡng, làm con ăn không ngừng được! Chị Thi rất lợi hại, làm cơm đỉnh cấp! Lần sau có cơ hội, ba mẹ cùng con tới Tử Vi cung ở vài ngày, thưởng thức một chút!”
“Ha ha, ba và mẹ con ở nhà rất tốt, nơi khác ở không quen.” Tống Quốc Cường lập tức lắc đầu.
Ông biết con rể mình tính tình quái đản, đặc biệt lần trước tới Tử Vi cung một chuyến, lại ăn bí môn canh ở trong xe đợi suốt cũng không cho vào!
Mặc dù nói Lăng Ngạo kêu người đưa cho họ sandwich và sữa, nhưng mùi vị đó…thử một lần là đủ rồi!
Đối với người ba người mẹ mà nói, họ thế nào cũng không để ý, chỉ cần Lăng Ngạo thật lòng đối xử tốt với Tống Vĩnh Nhi, đó mới là quan trọng nhất.
Lưu Lan gật đầu, cực kỳ tán đồng lời của chồng.
Bà lại nhìn Lăng Ngạo, nói: “Cậu tư à, Vĩnh Nhi nhà tôi khoảng thời gian này nhờ cậu chăm sóc nhiều, sau này nếu nó có chỗ nào không đúng, còn mong cậu tha thứ nhiều hơn.”
Lăng Ngạo lại khẽ cầm bút, viết một chữ bay bổng.
Tên.
Sau khi đưa cho Tống Vĩnh Nhi, Tống Vĩnh Nhi hiểu ý nhìn ba mẹ, nói: “Ba mẹ, ý của ông chú là, kêu hai người đừng gọi anh ấy là cậu tư nữa, quá xa lạ rồi, trực tiếp gọi tên anh ấy là được rồi.”
“Chuyện này…”
Mặt Tống Quốc Cường và Lưu Lan đều có chút khó xử.
Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo, lại cười nói với ba mẹ: “Kêu anh ấy Tiểu Ngạo đi! Trước đó mấy người lớn như bà Nghê cũng đều gọi anh ấy như vậy. Hai người là ba mẹ vợ của anh ấy, giống với ba mẹ, sao không thể gọi chứ?”
Giọng nữ mềm mại, như thiên sứ đang ca hát, dễ nghe lại du dương vang khắp trong nhà họ Tống.
Mà bất kể câu nói hoa lệ của cô là gì, chỉ nghe giọng nói mềm mại này, thì đã mang theo sự mê hoặc ngọt ngào, khiến người ta không nhẫn tâm từ chối.
Vợ chồng Tống Quốc Cường vẫn có chút do dự.
Tiểu Ngạo?
Họ thật sự có chút không dám gọi.
Lời cô nhóc nói ra không lâu sau, Lăng Ngạo mỉm cười ra tiếng, nắm tay cô, đưa tới bên miệng hôn một cái. Sau đó, con người đen lánh chân thành chưa từng có nhìn vợ chồng Tống Quốc Cường, còn thật thận trọng gật đầu.
Ý là, cứ làm theo lời cô nhóc nói.
Lưu Lan hít sâu một hơi, lấy can đảm nhìn Lăng Ngạo: “Tiểu Ngạo.”
“Dạ.”
Người đàn ông trên xe lăn đáp!
Tống Quốc Cường cũng thử gọi một câu: “A, Tiểu Ngạo.”
“Dạ.”
Người đàn ông trên xe lăn lại đáp!
Vợ chồng Tống Quốc Cường lúc này đều thả lỏng, thấy con rể nhà mình chịu cùng con gái về nhà mẹ, lại còn chịu để họ tự mình đẩy xe lăn, còn để họ gọi anh thân thiết như vậy, họ đều cảm thấy, hai chữ “Tiểu Ngạo” đơn giản này, thoáng chốc kéo người đàn ông Lăng Ngạo cao không thể với, sâu không thể dò này từ trên trời xuống phàm trần!
Họ thật sự có con rể rồi.
Trong phòng khách tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, bầu không khí ngày càng thoải mái, Lăng Ngạo bị câm, không thể nói chuyện, cơ hội dùng bút cũng rất ít, cho nên đa số vẫn là Tống Vĩnh Nhi nói chuyện với ba mẹ cô, vốn là một nhà ba người, lại thêm cô hề nhỏ Tống Vĩnh Nhi này, quản gia ở không xa cũng cảm thấy, nhà họ Tống dường như lại quay về dáng vẻ lúc đầu.
Nói chuyện một lúc, Tống Vĩnh Nhi đứng dậy đi vệ sinh.
Lúc quay lại, Lăng Ngạo chỉ mấy hộp quà to bên sofa.
Tống Vĩnh Nhi cười.
Cô đi tới, cầm lên mở ra xem, nói với vợ chồng Tống Quốc Cường: “Ba mẹ, lễ phục đính hôn của con và ông chú làm xong rồi, vừa cầm tới, chưa thử lần nào. Chúng con bây giờ thử một chút, hai người cho chút ý kiến?”
Tống Quốc Cường gật đầu: “Được.”
Lưu Lan đứng dậy khỏi sofa, nói: “Chúng ta lên lầu hai, về phòng con đi!”
Tống Vĩnh Nhi đáp: “Dạ!”
Mà lúc này, Tống Quốc Cường lại thêm khó xử. Ông nhìn xe lăn của Lăng Ngạo, Lăng Ngạo nhất định không thể lên, biệt thự nhà họ Tống tổng cộng có hai tầng, căn bản không cần dùng thang máy, cho nên lúc đầu cũng không lắp đặt thang máy.
Trần An như nhìn ra lo lắng của Tống Quốc Cường, bước tới một bước nói: “Ông thông gia không cần lo lắng, tôi có thể cõng cậu tư lên.”
Lời vừa nói ra, Trần An chậm rãi đi tới trước mặt Lăng Ngạo, Lăng Ngạo cũng đặt hai tay lên cổ Trần An, Tống Vĩnh Nhi bước tới giúp đỡ, rất nhanh, lúc Trần An lại đứng dậy, Lăng Ngạo đã như một bảo bảo phiên bản lớn, được anh ta cõng đi lên.
Hình ảnh này, Tống Vĩnh Nhi nhìn thật sự buồn cười.
Cô lấy điện thoại ra chụp hình hai người họ, lúc này mới nhường đường, để Trần An theo mình đi: “Đến, em dẫn hai người đi!”