“Ha ha ha.”
Tống Quốc Cường thì lại bật cười.
Sau khi nuốt xuống một ngụm rượu vang, ông nói: “Nếu các con có con rồi thì ba mẹ sẽ chuyển đến để chăm sóc, con nói cũng có đạo lý, người sống một đời thật ra cũng chính là vì đời sau mà thôi, đây chính là truyền thống của người Ninh Quốc của chúng ta. Chuyện sinh con, ba cảm thấy sớm một chút thì tốt hơn.”
Lưu Lan cũng gật gật đầu: “Sinh con sớm một chút vẫn tốt hơn.”
Đàn ông có con thì sẽ xác định được trách nhiệm của mình, nếu như Lăng Ngạo là bởi vì tuổi của Tống Vĩnh Nhi vẫn còn nhỏ, xinh đẹp, cho nên thích thứ mởi mẻ, loại cảm giác này có thể sẽ không lâu dài. Cho dù Tống Vĩnh Nhi có ơn cứu mạng đối với anh, đàn ông nếu như muốn thay lòng đổi dạ rồi thì căn bản chính là không thể ngăn nổi.
Có con thì sẽ không giống như vậy nữa, tình yêu thăng hoa thành tình thân, mối quan hệ bọn họ sẽ được củng cố hơn.
Vợ chồng của Tống Quốc Cường là đang đứng trên lập trường cân nhắc tính ổn định của hôn nhân, cảm thấy con gái nên sinh ra một đứa bé cho Lăng Ngạo, nhất là với giá trị bản thân như thế này của Lăng Ngạo, ai cũng suy nghĩ trăm phương ngàn kế để buộc chặt anh lại thì mới đúng.
Mà Tống Vĩnh Nhi thì lại buồn bực nhíu mày.
Một bữa cơm đang êm đẹp, tại sao lại nhắc đến chuyện sinh con chứ!
Cô khó chịu liếc nhìn Lăng Ngạo: “Lúc nãy chúng ta đã thảo luận âm thầm với nhau, tại sao anh lại không thương lượng chuyện này với em chứ?”
Bây giờ thừa dịp ba mẹ của cô đều ở đây, lại nói tới cái này, là có ý gì ép buộc cô sinh con à?
Lăng Ngạo mỉm cười nhìn cô một cái, ánh mắt khó lường chợt lóe lên, mang theo một tia cưng chiều mà nói: “Dù sao thì chuyện này cũng là sớm hay muộn thôi, sinh muộn không bằng sinh sớm một chút.”
“Hết nghỉ hè thì em học năm thứ hai, đợi ba năm sau, em tốt nghiệp đi rồi hẵng nói tiếp.”
Cũng không bàn bạc, Tống Vĩnh Nhi trực tiếp ném quyết định của mình ra, tuyên bố.
Lăng Ngạo biến sắc, uất ức nói: “Ba, năm, hả?”
“Ừm.” Tống Vĩnh Nhi gật đầu: “Nếu như anh chờ không kịp thì có thể đi tìm cuộc sống khác đi.”
“Nói hưu nói vượn!”
Lúc này Tống Quốc Cường lập tức trách cứ nhìn chằm chằm vào cô: “Con gái kết hôn, chuyện sinh con đẻ cái chính là nghĩa vụ và trách nhiệm cơ bản, con không muốn sinh mà còn nói hưu nói vượn, làm vậy có đúng không hả?”
Lưu Lan cũng không quá vui vẻ mà nhìn cô: “Con gái à, hiện tại Tiểu Ngạo đang tập trung tinh thần muốn có con, các con sinh ra một đứa con cũng không phải là nuôi không nổi. Ở trong nhà có nhiều người chăm sóc giúp cho con như vậy, con muốn chơi thì cứ chơi, muốn đi du lịch thì cứ đi du lịch, muốn làm gì thì làm cái đó, cũng không làm chậm trễ của con cái gì. Quan trọng là ở trong nhà có thêm một đứa con, náo nhiệt một chút, còn có thể để cho Tiểu Ngạo vui vẻ, chúng ta cũng vui vẻ, tại sao lại không làm chứ.”
“Nhưng mà con không vui.” Tống Vĩnh Nhi hơi tức giận, cô không nhìn vợ chồng Tống Quốc Cường mà là nhìn Lăng Ngạo: “Anh cố ý có đúng không? Bây giờ tình cảm của chúng ta tốt như vậy, tại sao anh nhất định phải nhắc đến chuyện này vào lúc này hả? Anh rõ ràng nhìn ra được bây giờ em không muốn sinh con, cho nên mới cố ý chọn lúc này mà nói.”
Lăng Ngạo bỏ đồ ăn xuống nhìn cô: “Ừm, tôi muốn có con.”
“Nhưng mà em không muốn, em vốn cho rằng anh đã học được cách tôn trọng người khác, nhưng mà anh vẫn cứ gia chủ như trước kia! Tại sao anh lại thay đổi trở về lúc trước rồi!”
“Tôi…”
“Em còn tưởng là anh thông cảm cho em, vừa về nước thì liền đón ba mẹ em tới để đoàn tụ, hóa ra là anh đã suy tính kỹ rồi. Anh là có ý khác, căn bản cũng không phải là suy nghĩ vì em.”
“Em hiểu lầm tôi rồi, tôi thật sự muốn em với ba mẹ gặp nhau, nhưng mà tôi cũng muốn có con, hai chuyện này không liên quan gì tới nhau. Bé ngoan, đừng giận mà, chúng ta ăn cơm trước đi, chuyện có con thì có thể thương lượng lại.”
“Ăn cái gì mà ăn chứ, bị anh làm cho tức giận cũng đã no luôn rồi. Thương lượng cái gì nữa, anh rõ ràng là đang ép buộc mà.”
“Đủ rồi đó!” Lưu Lan đã không nhìn được nữa, nhìn chằm chằm vào con gái: “Con thật sự đã bị ba và mẹ làm cho hư rồi, đừng tưởng rằng tính tình Tiểu Ngạo tốt, muốn khi dễ thì khi dễ, đàn ông kết hôn muốn có con, đó là yêu cầu quá bình thường. Tiểu Ngạo cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, cũng đã sắp ba mươi, khó có được một người đàn ông nào nghĩ về gia đình như thằng bé, con đừng có phúc mà không biết hưởng.”
“Mẹ à!”
Tống Vĩnh Nhi thật sự oan ức quá đi thôi.
Mới có mười tám tuổi, yêu đương mới có hai ngày thì đã nhận giấy đăng ký kết hôn, trải qua những ngày kinh hồn lạc phách, còn chưa bình tĩnh lại được mà lại muốn cô sinh con.
Treo cổ tự tử cũng phải thở một hơi cái đã!
Đây là người mà cô yêu nhất, tại sao lại không thể cho cô chút thời gian được chứ, tại sao lại không thể hiểu cho cô được một chút?
Bực tức đứng dậy, vừa muốn mở miệng giải thích cho mình vài câu, nhưng trước khi nói ra khỏi miệng thì lại bị Tống Quốc Cường không khách khí chút nào mà đánh gãy.
“Được rồi, chuyện này ba mẹ tán đồng với ý của Tiểu Ngạo, con phải nhớ kỹ thân phận của con bây giờ, con không phải là cô Tống, nữa con là bà Lăng.”
“Con…”
Một ngụm tức của Tống Vĩnh Nhi bị ngăn ở đó, lên không lên mà xuống cũng không xuống.
Lăng Ngạo múc cho cô một chén canh: “Có muốn uống chút canh hay không?”
Cô rời tầm mắt, không thèm nhìn không thèm đáp cũng không để ý tới anh.
Cô nhìn chằm chằm vào phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ, cũng không cầm dụng cụ ăn lên, không muốn ăn cơm.
Người đàn ông này cho dù là yêu cô, nhưng mà lại giống như là con sói đội lốt cừu, tim đen phổi đen lòng đen!
Rõ ràng đã biết rõ bản chất của anh, nhưng tại sao lần nào cũng bị lừa vậy chứ?
Lần này, cô quyết định muốn vì quyền lợi của mình mà chống đối đến cùng, cũng không tiếp tục tùy tiện mềm lòng nữa.
Lăng Ngạo nhìn bộ dạng tức giận của cô, hơi lúng túng mà mở miệng nói: “Con xin lỗi, vốn nghĩ rằng mọi người nhiều ngày rồi không gặp nhau, cả nhà bốn người chúng ta có thể vui vẻ ăn một bữa cơm trưa.”
Gương mặt của Tống Quốc Cường lạnh lùng, lần đầu tiên cảm thấy tại sao con gái của mình lại không hiểu chuyện như vậy chứ: “Không cần quan tâm đến nó, Tiểu Ngạo, chúng ta tự ăn đi, nó không ăn thì dẹp đi, nó đói kệ nó!”
Tống Vĩnh Nhi nghe xong thì càng tức hơn.
Ở đâu mà có người hướng cùi chỏ ra bên ngoài, giúp đỡ con rể không giúp con gái chứ.
Lưu Lan cũng nói: “Chúng ta ăn đi, tay nghề của vợ Trần An tốt như vậy à, hiếm khi đến đây ăn, cũng không thể lãng phí được. Nào, Tiểu Ngạo, nếm thử cái này đi, mùi vị không tệ.”
“Cảm ơn mẹ.”
Tống Vĩnh Nhi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe đoạn đối thoại của bọn họ, cô càng uất ức càng khổ sở.
Cô bỗng nhiên đứng dậy nhìn bọn họ rồi nói: “Con đã lập gia đình rồi, nhưng mà một người con gái gả cho người khác thì cũng có nhân quyền, trong mắt của mọi người có một nghìn lý do muốn con sinh con, cái nào cũng tốt. Nhưng mà trong mắt của con, con không muốn sinh con sớm như vậy cũng có một nghìn lý do. Con có thể tôn trọng lý do của mọi người, nhưng mà con sẽ không chấp nhận nó, nhưng mà mọi người thì sao chứ, mọi người không những không chấp nhận, thậm chí cũng không tôn trọng suy nghĩ của con, trực tiếp phủ định suy nghĩ của con, mọi người thật quá đáng!”
Tống Quốc Cường lạnh lùng nói: “Mọi người không xóa bỏ nhân quyền của con, cái mà mọi người đang nói chính là trách nhiệm và nghĩa vụ làm vợ của con.
“Phụ nữ không phải là công cụ sinh con!” Tống Vĩnh Nhi còn giận dữ dội hơn nữa: “Ai quy định một khi nhận giấy đăng ký kết hôn rồi thì phải nhất định sinh con chứ, con không nói là con không sinh, con chỉ nói là sinh trễ một chút. Bây giờ cũng đã đến thời đại nào rồi, phụ nữ không thể nào trói chặt tuổi trẻ của mình vào tình yêu và con cái. Con còn có việc học nữa, còn có mơ ước, sau này còn có cả sự nghiệp!”
Lưu Lan trấn an chồng một chút, nói với con gái của mình: “Con sinh con xong thì lại đi hoàn thành những suy nghĩ tào lao đó của con, mọi người cũng sẽ không ngăn cản con.”
Tống Vĩnh Nhi chỉ cảm thấy mình không có nơi nương tựa, đàn gảy tai trâu: “Là chuyện học, ước mơ, sự nghiệp, không phải là những chuyện tào lao!”