Tống Vĩnh Nhi có chút kinh ngạc, không biết tại sao, sau khi đi ra ngoài vài bước, cô trực tiếp bỏ qua ánh mắt của bọn họ, đi tới bên Lăng Ngạo.
Tuy nhiên, lúc cô ngước mắt lên, cô phát hiện khóe miệng Lăng Ngạo cũng đang cười giống họ.
“Sao, sao thế?”
Cô hơi tái mặt lo lắng, cô đưa tay lên sờ má: “Mặt em bẩn sao?”
“Hoá ra em muốn gả cho anh đến vậy.”
Lăng Ngạo đột nhiên cười khẽ, giọng điệu nhàn nhạt mang theo chút trêu chọc, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chín đỏ hẳn.
Đôi mắt anh tập trung một cách khác đi, như thể giữa cả thế giới chỉ có thể dung được một mình cô.
Ban đầu Tống Vĩnh Nhi vẫn còn e dè sợ hãi, nhưng giờ cô đã quen với ánh mắt chăm chú của Lăng Ngạo.
Cắn môi, cuối cùng cô cũng biết, hóa ra vừa rồi khi cô gọi điện thoại, họ đã nghe thấy.
“Vốn, vốn dĩ đã là vợ chồng, lại đính hôn thì dường như rất lãng phí. Vậy chi bằng trực tiếp… kết hôn.” Sắc mặt cô càng ngày càng trầm xuống, giọng nói càng ngày càng thấp.
Bản tính nhút nhát không hề thay đổi.
Nhưng làm sao đây, Lăng Ngạo chỉ thích nhìn bộ dạng nhỏ nhắn xấu hổ của cô, càng nhìn càng thấy đáy lòng ngứa ngáy, không khỏi muốn gãi.
“Khụ khụ, gần trưa rồi, Nghê Chiến, cậu muốn ăn gì? Đối diện có một nhà hàng rất ngon phục vụ các món ăn chính thống của Đức, cậu có muốn thử không?”
Dù sao thì Hạ Kiệt cũng đã ở tuổi trung niên, nhìn đôi trẻ yêu nhau xưng anh gọi em, luôn cảm thấy với thân phận trưởng bối ở lại đây không thích hợp, rất khó xử.
Nghê Chiến cũng không thể chịu đựng được, anh đang nghĩ đến Cố Duyên, không nhìn được sự ngọt ngào như vậy, đối với anh quá tàn nhẫn.
Sút lên ghế sofa, Nghê Chiến đứng dậy: “Đi! Nếm thử bia đen chính thống của Đức!”
Hạ Thanh Ninh mỉm cười với họ, vẫy tay: “Hai người cứ đi đi, tôi sẽ ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách nghịch điện thoại, chờ đám người Trần Tín.”
“Chú họ, đi thôi, chúng ta cũng cùng nhau trải nghiệm vừa uống bia đen vừa xem trận đấu nào!”
“Được thôi! Hạ Thanh Ninh, buổi trưa bảo đám người Trần Tín đi mua cơm ở nơi khác, sau khi Nghê Chiến và ba ăn xong sẽ đóng gói thêm một chút mang về cho con!”
“Vâng!”
Những người xung quanh đang nói gì, đều đã rơi vào mây mù, Tống Vĩnh Nhi không nghe rõ.
Bởi vì lúc này, bàn tay nhỏ bé của cô đang bị Lăng Ngạo nắm chặt trong lòng bàn tay, từng vòng từng vòng anh vẽ nên đường nét trong lòng bàn tay cô, âm thầm dụ dỗ.
Sự dụ dỗ mơ hồ, tê dại ngứa ngáy này khiến từng dây thần kinh của cô căng thẳng, nuốt nước bọt.
“Chao ôi, con sói xấu lớn lại dụ dỗ tiểu bạch thỏ rồi!”
Nói xong câu cuối cùng, Hạ Thanh Ninh trực tiếp đóng cửa lại!
Trong phòng, Tống Vĩnh Nhi không chút nhiệt tình thu hồi lòng bàn tay, dùng sức chà xát mạnh ở phía sau lưng.
Nhưng cảm giác ngứa ngáy không thể nào dứt ra được, nó như đi sâu vào xương tủy, khắc sâu vào tim.
Lăng Ngạo nhìn cô, cười khẽ: “Bây giờ trong phòng không có ai, em vẫn còn chưa lên sao?”
Cô lại càng đỏ mặt, không dám nhìn anh.
Cởi giày, cô định trèo lên giường, lại phát hiện bình dịch của Lăng Ngạo đã truyền hết.
Thế là, cô vội vàng ngừng leo lên giường, nửa ngồi ở mép giường, dịu dàng cầm lấy tay anh, cẩn thận giúp anh rút kim ra.
Nâng niu bàn tay to lớn của anh, dụng tâm ấn chỗ đó xuống, đợi khoảng ba mươi giây, cô lấy đầu ngón tay ra, phát hiện vùng da dưới lớp bông không còn chảy máu nữa, cô mỉm cười buông tay ra, nhìn anh: “Chú, được rồi.”
Cô không biết, hành động cô trân trọng anh vừa rồi, lọt vào mắt anh đã thu hút, rung động và cảm động anh đến nhường nào.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thấy ai đối xử trân trọng mà không giữ lại chút nào với mình như vậy.
Bàn tay to lớn kéo một cái, thân thể mềm mại của cô đột nhiên bị anh vớt lên trên giường lớn, anh lật người đè lên cô, nhẹ nhàng hôn trán, lông mày, mũi, miệng, cằm của cô.
Đó chỉ là nụ hôn bản năng khi con vật đang sung sướng, không giống nụ hôn dài dẳng đầy dục vọng giữa những cặp tình nhân.
Chính nụ hôn kiểu này đã khiến Tống Vĩnh Nhi cảm nhận được tấm lòng chân thật của anh dành cho mình.
Nâng cánh tay, ôm chặt lấy cổ anh, cô chủ động nâng cằm mình lên môi anh, khéo léo lè lưỡi.
Lăng Ngạo có lẽ là người có ý chí và sức chịu đựng mạnh mẽ nhất, nhưng khả năng chống lại Tống Vĩnh Nhi của anh gần như bằng không.
Anh phục vụ cô mà không hề có chút sức lực chống đỡ, rất nhanh đã hôn đến mức cả cô và mình đều chóng mặt.
Kiên quyết dịch đầu ra, dựa vào cổ cô mà thở dốc.
Từng có kinh nghiệm, cho nên biết anh đã nỗ lực như thế nào để làm một việc như vậy, đơn giản là ngoài tầm kiểm soát của anh. Đôi chân vừa trải qua cuộc phẫu thuật chắc chắn là không thể chịu nổi.
Chết tiệt!
Khẽ nguyền rủa một câu, anh khó chịu nhắm mắt lại, chật vật lăn khỏi cô sang bên kia giường!
Lúc này anh thậm chí không dám nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng hấp dẫn của cô, cũng như đôi mắt mềm mại kia!
Mọi thứ về cô, đối với anh, là một cám dỗ thầm lặng, một cám dỗ không thể cưỡng lại!
Tống Vĩnh Nhi cảm thấy anh chật vật thoát đi, trong lòng dần dần không đành lòng.
Quay sang bên cạnh cắn răng, cô thấy anh há miệng hít một hơi dài, cô không kìm được mà siết chặt nắm đấm nhỏ của mình, quyết tâm liều mạng, nói: “Chú, chú…”
Bỗng cô ngồi bật dậy, chạy ra cửa khóa trái cửa rồi chạy về lại.
Lăng Ngạo kinh ngạc ngước cổ lên nhìn cô: “Bé ngoan?”
Cô từ từ tiến lại gần, nhìn anh với vẻ mặt thấy chết không sờn: “Em, em nằm trên cho!”
Lăng Ngạo: “…”
Chưa kịp gật đầu thì cả hai đã nghe thấy tiếng phun nước không hay từ cửa!
“Phụt!”
“Khụ khụ khụ.”
Đó là tiếng của Hạ Thanh Ninh!
Tống Vĩnh Nhi xấu hổ vô cùng, sao đêm qua là Trần An gây chuyện, bây giờ lại là Hạ Thanh Ninh gây rối, tất cả đều ở trong góc nghe trộm sao?
Hạ Thanh Ninh dường như có tâm linh cảm ứng, thậm chí còn hét vào tấm cửa, nói: “Muốn làm gì thì cứ ở trong làm thôi! Lại còn đặc biệt chạy tới khóa trái cửa, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao, hai người cố tình muốn người ở bên ngoài biết hai người ở bên trong đang định làm gì sao?”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
Những tưởng không thèm đếm xỉa mà hiến thân cho chú nhưng nghe xong câu nói của Hạ Thanh Ninh lại tan thành mây khói!
Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Ngạo lúc này như có sương lạnh, băng lãnh thấu xương mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nói: “Tôi luôn cảm thấy An và Tín đã ở bên tôi quá lâu, cũng có chút có lỗi với Phú Nhất, giờ xem ra Tín nên vào cung hầu hạ Phú Nhất trước, cố gắng hiếu thuận hơn!”
Trần Tín vào cung, đồng nghĩa với việc Hạ Thanh Ninh sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
Dù sao cũng là tường cao của hoàng thành, muốn bay vào cũng không được.
Hạ Thanh Ninh nghe vậy thì nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn thành một chữ hối hận, hối hận mà liên tục xin lỗi: “Thôi ạ, em sẽ ra cổng dạo chơi để canh gác cho hai người, canh chừng một cách chuyên nghiệp! Không bao giờ để ai vào làm phiền, hai người cứ tiếp tục! Tiếp tục! Em không biết gì cả!”