“Giới thiệu với mọi người, đây là Giám đốc điều hành của Tập đoàn Thịnh Vượng và cũng là người yêu cũ của chồng tôi, Mặc Phi. Chuyện là…”
Thập Thất mới nói tới đó, Chung Lệ Kì đã âm thầm lén lút rời đi. Nhưng thật không may cho cô ta lại va phải anh em nhà họ Lý, Lý Gia Ân và Lý Gia Uy còn có trợ lý Chu Thái An đã chắn hết đường đi.
Cảnh tượng đó, vừa vặn lại để Thập Thất nhìn trúng, nên cô nàng lại được dịp phấn khích trong công cuộc vạch mặt đối phương.
“Giám đốc Chung, tôi nói còn chưa xong mà cô định đi đâu vậy? Đừng vội, phim hay luôn ở đoạn kết, mau quay lại đây.”
Quay lại để bẻ mặt tại đây ư? Nghĩ vậy, nên cô ta vẫn tiếp tục chen qua đám người Lý Gia Ân mà đi. Nào ngờ, vượt được ải thứ nhất nhưng không qua nổi ải thứ hai của các vệ sĩ đã đứng sẵn đón chờ cô ta.
Lần này, đích thân Thập Thất di chuyển đến trước mặt cô ta và ung dung nói tiếp:
"Chuyện là cách đây ít hôm, Giám đốc Chung có gặp chồng tôi và tự nhận là bạn gái của anh ấy. Chuyện này, bác sĩ ở bệnh viện A có thể làm chứng. Sau đó, nhân lúc vợ chồng tôi đang lục đục, thì cô ta lại tiếp tục ve vãn chồng tôi, hòng chia rẽ tình cảm của anh ấy dành cho vợ mình. Cũng may chồng tôi sáng suốt, mới không va vào cái bẫy của hồ ly.
Mọi chuyện cứ thế trôi qua, thế nhưng hôm nay khi hay tin đồn không xác thực rằng vợ chồng tôi sắp ly hôn, thì Giám đốc Chung đây lại một lần nữa mặt dày, chạy đến giở trò lẳng lơ, dụ dỗ người đàn ông của tôi. Bằng chứng ở đây, mời mọi người hướng mắt về phía màn hình Led."
Như một vở kịch hấp dẫn đã được chuẩn bị chỉn chu từ trước. Chỉ cần Thập Thất ra lệnh, trên màn hình Led liền công chiếu đoạn video về cuộc nói chuyện vừa diễn ra giữa Chung Lệ Kì và Mặc Phi.
Những gì cô ta đã nói với anh cũng được phát bằng dàn âm thanh chất lượng cao, mỗi câu mỗi chữ không sai một vần.
Mọi người bắt đầu bàn tán. Thần thái của Chung Lệ Kì dần dà sa sút, tâm trạng từ chột dạ chuyển sang cáu kỉnh.
Mặc Phi thong thả đứng bên cạnh, ôm eo vợ mình. Nhìn thành quả cô tạo ra, anh chợt cảm thấy mai sau vẫn không nên chọc giận người phụ nữ này.
Bởi vì vợ anh, không phải dạng vừa.
“Chung Lệ Kì, cảm ơn cô vì đã nóng lòng muốn có được người đàn ông của tôi đến vậy. Nhờ thế, vở kịch này mới diễn ra thành công và nhanh chóng hơn hẳn dự tính.”. Đọc tru𝘺ệ𝓃 chuẩ𝓃 khô𝓃g quả𝓃g cáo ( 𝘛r𝑼 𝒎𝘛ru𝘺𝖊𝓃.𝒗𝓃 )
Thập Thất trào phúng dành tặng thêm cho đối phương vài câu, rồi lại nâng giọng nói thêm với mọi người đôi lời như sau:
"Mọi người cũng thấy rồi đó, tâm tư của Giám đốc Chung quả là cao siêu hơn nhiều so với chị em phụ nữ chúng ta. Vậy nên, sau này các vị phu nhân có chồng mà hợp tác với Giám đốc Chung đây, thì phải cẩn trọng lưu ý một chút, kẻo có ngày mất chồng lại khổ.
Đối với những anh chồng xưa nay ngoan hiền, thương vợ chiều con, thì các chị nhớ tìm hiểu cho kỹ mọi chuyện, rồi hẵng giải quyết, chứ đừng như em, suýt nữa em cũng bị Giám đốc Chung đây xỏ mũi dắt đi luôn rồi. Thập Thất em, rất may mắn khi lấy được anh ấy làm chồng!"
Nói xong, Thập Thất liền chủ động kiễng chân, hôn lên môi Mặc Phi một cái. Nụ hôn thay cho lời xin lỗi và cũng tượng trưng cho niềm tin to lớn về sau.
Ào…ào…
“Nói hay lắm. Nhưng cái loại gái lẳng lơ như này thì phải dạy dỗ một trận mới được.”
Trong lúc hai người họ còn đang hôn, thì Chung Lệ Kì đã bị mấy vị phu nhân gần đó tạt rượu vào người, cùng nhau buông lời phỉ nhổ. Trong số đó còn có bà Mặc và bà Thập, hai người mẹ hiền thay phiên trút giận cho con mình.
Quá nhục nhã, Chung Lệ Kì chỉ còn biết che mặt, vội vã ra về.
Lúc này, Hạ Nguyên từ nãy giờ đứng xem kịch hay lại bất ngờ tiến về phía Thập Thất, khẽ giọng gọi tên:
“Thất Thất…”
Gặp lại người bạn cũ này ở đây, thật ra cũng đã nằm trong dự liệu của Thập Thất. Nhưng cô không tỏ thái độ gì gay gắt cả, vẫn điềm đạm đối mặt.
“Mình và Điền Giai Khang chia tay rồi. Hắn ta bây giờ khổ sở lắm, chật vật khắp nơi để xin việc làm…” Hạ Nguyên ngập ngừng và cũng còn nhiều điều khó nói.
“Chuyện đó có liên quan gì tới tôi sao?” Thập Thất trầm giọng.
Hạ Nguyên liền cười gượng, rồi nói tiếp:
“Mình biết không liên quan tới cậu nữa, nhưng mình muốn cậu biết dù trước kia thế nào, thì mình vẫn luôn cảm thấy áy náy với cậu. Muốn nói lời xin lỗi đã nợ cậu bấy lâu nay.”
Một cái cúi đầu của Hạ Nguyên ngay sau đó đã nhận được ánh mắt nhẹ nhàng hơn từ Thập Thất.
“Mọi chuyện đã qua đều là quá khứ cả rồi. Tôi không nhớ, cũng không muốn nhắc lại nữa. Lời xin lỗi này, thiết nghĩ cô nên dành cho bản thân, vì những tháng ngày ấy đã va phải một người đàn ông không ra gì, làm tổn thương chính mình.”
“Vậy cậu tha thứ cho mình được không?”
Đến câu hỏi này, Thập Thất chỉ cười nhạt.
Con người cô ghét nhất là phản bội. Một lần bị bạn lừa dối, bạn từng cướp người yêu mình, dù hiện tại đã hối hận thì vẫn nên đề phòng.
Tại vì, bản chất lẳng lơ thường không thể đổi khác.
“Bạn, tôi có Ân Ân là đủ rồi.”
…----------------…
Về lại không gian êm ấm tại căn phòng ngập tràn hạnh phúc. Từ giây phút này, hôn nhân của họ sẽ viên mãn trăm năm.
Trước lúc chuẩn bị ngủ, Mặc Phi đã hỏi khẽ vào tai Thập Thất một câu:
“Vợ, tại sao em lại chọn yêu anh vậy?”
Cô cười, rồi ngọt ngào đáp:
“Vì linh cảm mách bảo, anh là chân ái đời em!”
…----------------END----------------…
Thập Thất mới nói tới đó, Chung Lệ Kì đã âm thầm lén lút rời đi. Nhưng thật không may cho cô ta lại va phải anh em nhà họ Lý, Lý Gia Ân và Lý Gia Uy còn có trợ lý Chu Thái An đã chắn hết đường đi.
Cảnh tượng đó, vừa vặn lại để Thập Thất nhìn trúng, nên cô nàng lại được dịp phấn khích trong công cuộc vạch mặt đối phương.
“Giám đốc Chung, tôi nói còn chưa xong mà cô định đi đâu vậy? Đừng vội, phim hay luôn ở đoạn kết, mau quay lại đây.”
Quay lại để bẻ mặt tại đây ư? Nghĩ vậy, nên cô ta vẫn tiếp tục chen qua đám người Lý Gia Ân mà đi. Nào ngờ, vượt được ải thứ nhất nhưng không qua nổi ải thứ hai của các vệ sĩ đã đứng sẵn đón chờ cô ta.
Lần này, đích thân Thập Thất di chuyển đến trước mặt cô ta và ung dung nói tiếp:
"Chuyện là cách đây ít hôm, Giám đốc Chung có gặp chồng tôi và tự nhận là bạn gái của anh ấy. Chuyện này, bác sĩ ở bệnh viện A có thể làm chứng. Sau đó, nhân lúc vợ chồng tôi đang lục đục, thì cô ta lại tiếp tục ve vãn chồng tôi, hòng chia rẽ tình cảm của anh ấy dành cho vợ mình. Cũng may chồng tôi sáng suốt, mới không va vào cái bẫy của hồ ly.
Mọi chuyện cứ thế trôi qua, thế nhưng hôm nay khi hay tin đồn không xác thực rằng vợ chồng tôi sắp ly hôn, thì Giám đốc Chung đây lại một lần nữa mặt dày, chạy đến giở trò lẳng lơ, dụ dỗ người đàn ông của tôi. Bằng chứng ở đây, mời mọi người hướng mắt về phía màn hình Led."
Như một vở kịch hấp dẫn đã được chuẩn bị chỉn chu từ trước. Chỉ cần Thập Thất ra lệnh, trên màn hình Led liền công chiếu đoạn video về cuộc nói chuyện vừa diễn ra giữa Chung Lệ Kì và Mặc Phi.
Những gì cô ta đã nói với anh cũng được phát bằng dàn âm thanh chất lượng cao, mỗi câu mỗi chữ không sai một vần.
Mọi người bắt đầu bàn tán. Thần thái của Chung Lệ Kì dần dà sa sút, tâm trạng từ chột dạ chuyển sang cáu kỉnh.
Mặc Phi thong thả đứng bên cạnh, ôm eo vợ mình. Nhìn thành quả cô tạo ra, anh chợt cảm thấy mai sau vẫn không nên chọc giận người phụ nữ này.
Bởi vì vợ anh, không phải dạng vừa.
“Chung Lệ Kì, cảm ơn cô vì đã nóng lòng muốn có được người đàn ông của tôi đến vậy. Nhờ thế, vở kịch này mới diễn ra thành công và nhanh chóng hơn hẳn dự tính.”. Đọc tru𝘺ệ𝓃 chuẩ𝓃 khô𝓃g quả𝓃g cáo ( 𝘛r𝑼 𝒎𝘛ru𝘺𝖊𝓃.𝒗𝓃 )
Thập Thất trào phúng dành tặng thêm cho đối phương vài câu, rồi lại nâng giọng nói thêm với mọi người đôi lời như sau:
"Mọi người cũng thấy rồi đó, tâm tư của Giám đốc Chung quả là cao siêu hơn nhiều so với chị em phụ nữ chúng ta. Vậy nên, sau này các vị phu nhân có chồng mà hợp tác với Giám đốc Chung đây, thì phải cẩn trọng lưu ý một chút, kẻo có ngày mất chồng lại khổ.
Đối với những anh chồng xưa nay ngoan hiền, thương vợ chiều con, thì các chị nhớ tìm hiểu cho kỹ mọi chuyện, rồi hẵng giải quyết, chứ đừng như em, suýt nữa em cũng bị Giám đốc Chung đây xỏ mũi dắt đi luôn rồi. Thập Thất em, rất may mắn khi lấy được anh ấy làm chồng!"
Nói xong, Thập Thất liền chủ động kiễng chân, hôn lên môi Mặc Phi một cái. Nụ hôn thay cho lời xin lỗi và cũng tượng trưng cho niềm tin to lớn về sau.
Ào…ào…
“Nói hay lắm. Nhưng cái loại gái lẳng lơ như này thì phải dạy dỗ một trận mới được.”
Trong lúc hai người họ còn đang hôn, thì Chung Lệ Kì đã bị mấy vị phu nhân gần đó tạt rượu vào người, cùng nhau buông lời phỉ nhổ. Trong số đó còn có bà Mặc và bà Thập, hai người mẹ hiền thay phiên trút giận cho con mình.
Quá nhục nhã, Chung Lệ Kì chỉ còn biết che mặt, vội vã ra về.
Lúc này, Hạ Nguyên từ nãy giờ đứng xem kịch hay lại bất ngờ tiến về phía Thập Thất, khẽ giọng gọi tên:
“Thất Thất…”
Gặp lại người bạn cũ này ở đây, thật ra cũng đã nằm trong dự liệu của Thập Thất. Nhưng cô không tỏ thái độ gì gay gắt cả, vẫn điềm đạm đối mặt.
“Mình và Điền Giai Khang chia tay rồi. Hắn ta bây giờ khổ sở lắm, chật vật khắp nơi để xin việc làm…” Hạ Nguyên ngập ngừng và cũng còn nhiều điều khó nói.
“Chuyện đó có liên quan gì tới tôi sao?” Thập Thất trầm giọng.
Hạ Nguyên liền cười gượng, rồi nói tiếp:
“Mình biết không liên quan tới cậu nữa, nhưng mình muốn cậu biết dù trước kia thế nào, thì mình vẫn luôn cảm thấy áy náy với cậu. Muốn nói lời xin lỗi đã nợ cậu bấy lâu nay.”
Một cái cúi đầu của Hạ Nguyên ngay sau đó đã nhận được ánh mắt nhẹ nhàng hơn từ Thập Thất.
“Mọi chuyện đã qua đều là quá khứ cả rồi. Tôi không nhớ, cũng không muốn nhắc lại nữa. Lời xin lỗi này, thiết nghĩ cô nên dành cho bản thân, vì những tháng ngày ấy đã va phải một người đàn ông không ra gì, làm tổn thương chính mình.”
“Vậy cậu tha thứ cho mình được không?”
Đến câu hỏi này, Thập Thất chỉ cười nhạt.
Con người cô ghét nhất là phản bội. Một lần bị bạn lừa dối, bạn từng cướp người yêu mình, dù hiện tại đã hối hận thì vẫn nên đề phòng.
Tại vì, bản chất lẳng lơ thường không thể đổi khác.
“Bạn, tôi có Ân Ân là đủ rồi.”
…----------------…
Về lại không gian êm ấm tại căn phòng ngập tràn hạnh phúc. Từ giây phút này, hôn nhân của họ sẽ viên mãn trăm năm.
Trước lúc chuẩn bị ngủ, Mặc Phi đã hỏi khẽ vào tai Thập Thất một câu:
“Vợ, tại sao em lại chọn yêu anh vậy?”
Cô cười, rồi ngọt ngào đáp:
“Vì linh cảm mách bảo, anh là chân ái đời em!”
…----------------END----------------…