Xe về đến nhà, thì đêm cũng đã khuya và người con gái ấy cũng ngủ quên trên xe từ lúc nào không hay.
Việc Thập Thất bị Mặc Phi bắt về, là nằm ngoài dự tính. Kể cả chuyện, cô được anh bế lên phòng vẫn hoàn toàn chưa từng nghĩ đến.
Thật ra trước khi bế cô vào nhà, người đàn ông ấy đã có những giây phút thanh tĩnh chỉ để ngồi nhìn gương mặt an nhiên của cô gái lúc ngủ say.
Tuy bình thường Thập Thất có vẻ rất đanh đá, chanh chua, đặc biệt cái mỏ cực kỳ hỗn, nhưng khi lọt vào tầm mắt của Mặc Phi, anh lại bất giác cảm thấy rất thú vị và luôn muốn trêu chọc cho cô nóng lên.
Anh cũng từng có bạn gái, nói cho cùng cũng chỉ là đoạn tình cảm ngắn ngủi trong một năm. Khi họ quyết định nói chia tay, anh đã sớm đem quá khứ chôn vào dĩ vãng. Cho tới khi, người con gái này xuất hiện, anh cảm thấy đời mình như vui hơn, mà vui trong tiềm thức.
Nhẹ nhàng đặt Thập Thất lên giường, Mặc Phi chu đáo giúp cô tháo giầy và đắp chăn ngay ngắn, sau đó mới đi ra trình diện với người mẹ quyền lực vẫn đang đứng gần đó.
"Do vui quá, nên Thất Thất có uống hơi nhiều rượu. Sáng mai, mẹ đừng la cô ấy." Đó là giọng điệu thánh thiện phát ra từ thanh quản của người đàn ông.
Nói cứ như, mọi chuyện đều không hề liên quan tới anh vậy. Thập Thất mà biết, chắc chắn lại gân cổ lên cãi sinh cãi tử mới vừa lòng.
"Hai đứa đừng hòng qua mặt bà già này. Mẹ biết hết đấy, chỉ không muốn nói thôi." Bà Mặc nghiêm giọng.
Mặc Phi chột dạ, chỉ đành lặng im.
"Muộn rồi, con xem nghỉ ngơi sớm đi. Nhớ để ý Thất Thất, chừng con bé khó chịu."
"Vâng! Mẹ ngủ ngon."
Bà Mặc rời đi ngay sau đó.
Trong phòng, chỉ còn lại cô nam quả nữ chung một không gian. Mặc Phi cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, vì cả ngày bận rộn, đêm đến còn phải chạy ngược chạy xuôi lo đủ thứ chuyện, nên bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi lấy sức cho ngày mai.
Tắm xong, lần này anh có cởi trần đi ra, thì cũng không ai ý kiến, bởi vì Thập Thất căn bản đã ngủ rất say. Mà lòng tự trọng không cho phép anh vứt bỏ liêm sỉ như lần trước nữa, nên từ phòng tắm đi ra là quần áo đã chỉnh tề, ngay ngắn.
Trước khi tắt đèn đi ngủ, anh lại ngắm cô gái vài giây. Tiếp đến, nhìn sang chiếc sofa đang chờ đón, sâu thẳm trong thâm tâm dù muốn dù không, thì vẫn phải bước qua.
Số phận an bài, đêm nay anh làm bạn với sofa.
[...]
Sáng hôm sau, Thập Thất thức giấc cùng cơn lười biếng vì tinh thần không được tốt. Cô luyến tiếc chiếc giường mềm mại, mảnh chăn ấm áp, nên cố tình nướng thêm ít phút.
Mãi một lúc sau, cô mới bàng hoàng choàng tỉnh, khi vô thức nhớ lại chuyện đêm qua và hiện trạng thực tế của bản thân.
Việc làm đầu tiên khi Thập Thất ngồi dậy, là tức tốc xem lại quần áo trên người. Thấy còn nguyên vẹn, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, cô vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của người đàn ông đang ngồi bên sofa. Biết vậy, Mặc Phi liền điềm đạm lên tiếng:
"Nệm nằm êm không?"
"Cũng tạm." Cô gật đầu trả lời trước, rồi mới nghĩ và đưa mắt nhìn qua sau.
Ngạc nhiên khi thấy người đàn ông, cô hỏi ngay:
"Sao anh ở đây vậy?"
"Phòng tôi, không ở đây thì ở đâu. Bớt vớ vẩn đi, mau qua đây có cái này cho cô." Giọng Mặc Phi thoáng thiếu kiên nhẫn.
Trông sắc mặt cũng không mấy tươi tắn, hai mắt còn lộ rõ quầng thâm, chắc do tối qua nằm sofa không quen nên mất ngủ cả đêm, sáng dậy mới không được vui cho lắm.
Sáng sớm, Thập Thất cũng không muốn tranh cãi, nên đã ngoan ngoãn đi qua. Sau đó, Mặc Phi đưa cho cô một tấm thẻ tín dụng màu đen thật quyền lực, rồi nói:
"Tiền ở trong đó, cô muốn lấy bao nhiêu tùy ý. Khoan hãy tự luyến quá vội vàng, bởi vì biến động số dư khi tài khoản hao hụt đều gửi tới điện thoại của tôi. Cho nên, tôi sẽ dựa vào đó để ghi nợ. Sau này, sao kê rõ ràng trước khi thanh toán."
Để tránh tình trạng miệng nhanh hơn não của Thập Thất như đêm qua, lần này Mặc Phi đã rút kinh nghiệm, anh nói rõ ràng chi tiết, rồi mới để cô tiếp lời.
Cũng nhờ vậy mà cuộc trò chuyện giữa cả hai không bị đẩy đến cao trào.
Cô nhận tấm thẻ, nhẹ nhàng nói một câu:
"Tôi chỉ dùng một lần, rồi sẽ trả lại cho anh."
"Không cần vội! Cứ đợi tới khi cô tìm được việc làm, kiếm ra tiền đã." Mặc Phi nói xong, liền xách cặp táp đứng dậy.
Đi được vài bước, anh lại nghe Thập Thất nói:
"Tôi sẽ về T&T làm việc, phiền anh nói thêm với ba mẹ vài câu giúp tôi."
"Yên tâm đi, ba mẹ sẽ tôn trọng ý kiến của cô thôi."
"Vậy còn anh, sẽ không chọc gậy bánh xe để phá tôi đó chứ?"
Lại bị nghĩ xấu, Mặc Phi lập tức dừng bước và quay lại nhìn cô gái bằng đôi mắt khó hiểu.
"Trong mắt cô, tôi trẻ con đến vậy ư?"
Bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của đối phương, Thập Thất bất giác nuốt nước bọt cái ực. Rõ ràng là đã rén với nụ hôn cảnh cáo của anh đêm qua, nên lúc này mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười trừ cho qua chuyện.
Thế mà, vẫn cố tình giả vờ kiêu kì đáp trả:
"Đùa tí thôi, mắc gì căng."
Việc Thập Thất bị Mặc Phi bắt về, là nằm ngoài dự tính. Kể cả chuyện, cô được anh bế lên phòng vẫn hoàn toàn chưa từng nghĩ đến.
Thật ra trước khi bế cô vào nhà, người đàn ông ấy đã có những giây phút thanh tĩnh chỉ để ngồi nhìn gương mặt an nhiên của cô gái lúc ngủ say.
Tuy bình thường Thập Thất có vẻ rất đanh đá, chanh chua, đặc biệt cái mỏ cực kỳ hỗn, nhưng khi lọt vào tầm mắt của Mặc Phi, anh lại bất giác cảm thấy rất thú vị và luôn muốn trêu chọc cho cô nóng lên.
Anh cũng từng có bạn gái, nói cho cùng cũng chỉ là đoạn tình cảm ngắn ngủi trong một năm. Khi họ quyết định nói chia tay, anh đã sớm đem quá khứ chôn vào dĩ vãng. Cho tới khi, người con gái này xuất hiện, anh cảm thấy đời mình như vui hơn, mà vui trong tiềm thức.
Nhẹ nhàng đặt Thập Thất lên giường, Mặc Phi chu đáo giúp cô tháo giầy và đắp chăn ngay ngắn, sau đó mới đi ra trình diện với người mẹ quyền lực vẫn đang đứng gần đó.
"Do vui quá, nên Thất Thất có uống hơi nhiều rượu. Sáng mai, mẹ đừng la cô ấy." Đó là giọng điệu thánh thiện phát ra từ thanh quản của người đàn ông.
Nói cứ như, mọi chuyện đều không hề liên quan tới anh vậy. Thập Thất mà biết, chắc chắn lại gân cổ lên cãi sinh cãi tử mới vừa lòng.
"Hai đứa đừng hòng qua mặt bà già này. Mẹ biết hết đấy, chỉ không muốn nói thôi." Bà Mặc nghiêm giọng.
Mặc Phi chột dạ, chỉ đành lặng im.
"Muộn rồi, con xem nghỉ ngơi sớm đi. Nhớ để ý Thất Thất, chừng con bé khó chịu."
"Vâng! Mẹ ngủ ngon."
Bà Mặc rời đi ngay sau đó.
Trong phòng, chỉ còn lại cô nam quả nữ chung một không gian. Mặc Phi cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, vì cả ngày bận rộn, đêm đến còn phải chạy ngược chạy xuôi lo đủ thứ chuyện, nên bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi lấy sức cho ngày mai.
Tắm xong, lần này anh có cởi trần đi ra, thì cũng không ai ý kiến, bởi vì Thập Thất căn bản đã ngủ rất say. Mà lòng tự trọng không cho phép anh vứt bỏ liêm sỉ như lần trước nữa, nên từ phòng tắm đi ra là quần áo đã chỉnh tề, ngay ngắn.
Trước khi tắt đèn đi ngủ, anh lại ngắm cô gái vài giây. Tiếp đến, nhìn sang chiếc sofa đang chờ đón, sâu thẳm trong thâm tâm dù muốn dù không, thì vẫn phải bước qua.
Số phận an bài, đêm nay anh làm bạn với sofa.
[...]
Sáng hôm sau, Thập Thất thức giấc cùng cơn lười biếng vì tinh thần không được tốt. Cô luyến tiếc chiếc giường mềm mại, mảnh chăn ấm áp, nên cố tình nướng thêm ít phút.
Mãi một lúc sau, cô mới bàng hoàng choàng tỉnh, khi vô thức nhớ lại chuyện đêm qua và hiện trạng thực tế của bản thân.
Việc làm đầu tiên khi Thập Thất ngồi dậy, là tức tốc xem lại quần áo trên người. Thấy còn nguyên vẹn, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, cô vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của người đàn ông đang ngồi bên sofa. Biết vậy, Mặc Phi liền điềm đạm lên tiếng:
"Nệm nằm êm không?"
"Cũng tạm." Cô gật đầu trả lời trước, rồi mới nghĩ và đưa mắt nhìn qua sau.
Ngạc nhiên khi thấy người đàn ông, cô hỏi ngay:
"Sao anh ở đây vậy?"
"Phòng tôi, không ở đây thì ở đâu. Bớt vớ vẩn đi, mau qua đây có cái này cho cô." Giọng Mặc Phi thoáng thiếu kiên nhẫn.
Trông sắc mặt cũng không mấy tươi tắn, hai mắt còn lộ rõ quầng thâm, chắc do tối qua nằm sofa không quen nên mất ngủ cả đêm, sáng dậy mới không được vui cho lắm.
Sáng sớm, Thập Thất cũng không muốn tranh cãi, nên đã ngoan ngoãn đi qua. Sau đó, Mặc Phi đưa cho cô một tấm thẻ tín dụng màu đen thật quyền lực, rồi nói:
"Tiền ở trong đó, cô muốn lấy bao nhiêu tùy ý. Khoan hãy tự luyến quá vội vàng, bởi vì biến động số dư khi tài khoản hao hụt đều gửi tới điện thoại của tôi. Cho nên, tôi sẽ dựa vào đó để ghi nợ. Sau này, sao kê rõ ràng trước khi thanh toán."
Để tránh tình trạng miệng nhanh hơn não của Thập Thất như đêm qua, lần này Mặc Phi đã rút kinh nghiệm, anh nói rõ ràng chi tiết, rồi mới để cô tiếp lời.
Cũng nhờ vậy mà cuộc trò chuyện giữa cả hai không bị đẩy đến cao trào.
Cô nhận tấm thẻ, nhẹ nhàng nói một câu:
"Tôi chỉ dùng một lần, rồi sẽ trả lại cho anh."
"Không cần vội! Cứ đợi tới khi cô tìm được việc làm, kiếm ra tiền đã." Mặc Phi nói xong, liền xách cặp táp đứng dậy.
Đi được vài bước, anh lại nghe Thập Thất nói:
"Tôi sẽ về T&T làm việc, phiền anh nói thêm với ba mẹ vài câu giúp tôi."
"Yên tâm đi, ba mẹ sẽ tôn trọng ý kiến của cô thôi."
"Vậy còn anh, sẽ không chọc gậy bánh xe để phá tôi đó chứ?"
Lại bị nghĩ xấu, Mặc Phi lập tức dừng bước và quay lại nhìn cô gái bằng đôi mắt khó hiểu.
"Trong mắt cô, tôi trẻ con đến vậy ư?"
Bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của đối phương, Thập Thất bất giác nuốt nước bọt cái ực. Rõ ràng là đã rén với nụ hôn cảnh cáo của anh đêm qua, nên lúc này mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười trừ cho qua chuyện.
Thế mà, vẫn cố tình giả vờ kiêu kì đáp trả:
"Đùa tí thôi, mắc gì căng."