New York...
Trên chiếc giường ngủ ấm áp, trong căn phòng ngủ sang trọng, tại căn hộ chung cư cao cấp lúc bấy giờ là hình ảnh một đôi nam nữ đang hì hụt làm chuyện người lớn.
Người đàn ông vóc dáng phong trần, gương mặt lãng tử, thật mạnh mẽ trong từng đợt luân động ướt át với cơ thể nuột nà của người phụ nữ trần như nhộng bên dưới.
"Ưm... Điền Giai Khang, anh mạnh thật đấy." Giọng điệu nỉ non của người con gái tên Hạ Nguyên nhẹ nhàng vang lên.
Điền Giai Khang được đà khen ngợi, lại càng khoái chí, ra sức hăng hái chìm vào cuộc vui thể xác.
Không biết mất hết bao lâu sau, trò đùa "bập bênh" mới dừng lại. Hạ Nguyên vẫn nằm bên cạnh người đàn ông, vừa vân vê vòm ngực săn chắc, vừa hỏi:
"Thập Thất kết hôn rồi, anh còn định dây dưa với cô ấy đến bao giờ nữa?"
Người nhận được câu hỏi, tên Điền Giai Khang và hắn cũng chính là anh bạn trai mà Thập Thất vô cùng tin tưởng.
Thế nhưng, nỗi lo ngại trước đó của Lý Gia Ân đã trở thành sự thật. Thập Thất bị phản bội, mà đau hơn hết là cùng lúc bị bạn thân lẫn bạn trai cắm sừng trên đầu.
"Hiện tại, anh còn cần một số vốn khá lớn để hoàn thành bước cuối cùng trong kế hoạch khởi nghiệp. Chắc phải đợi tới lúc tiền vào tay, thì tình mới tan được." Điền Giai Khang nói xong, cũng rít lấy một hơi thuốc lá dài, rồi phả khói ra không trung.
"Anh cần bao nhiêu? Để em hỗ trợ cho, đừng dính líu với Thập Thất nữa. Vả lại hiện giờ cậu ấy cũng là vợ của Mặc Phi rồi, chưa chắc đã có tiền."
"Em đang áy náy với bạn của mình đó ư?" Điền Giai Khang cúi mặt nhìn xuống cô gái, trong ánh mắt tràn đầy tia trào phúng.
Lúc này, Hạ Nguyên cũng thôi hành động vuốt ve, tinh nghịch trên người hắn, mà trở nên nghiêm túc trả lời:
"Dù gì cũng là bạn thân chơi với nhau từ hồi cấp ba tới giờ, vậy mà em lại...lại âm thầm dan díu với bạn trai của cậu ấy, vấn đề cảm thấy hổ thẹn là điều khó tránh khỏi."
"Biết vậy, sao vẫn cố chấp đến bên anh? Không sợ vì tình yêu mà đánh mất tình bạn sao?" Thái độ Điền Giai Khang vẫn bỡn cợt.
"Còn không phải tại anh cuốn hút quá sao? Cứ vờn quanh, khiến em si mê không lối thoát." Hạ Nguyên tỏ vẻ hờn dỗi để thanh minh bản thân mình vô tội.
Điền Giai Khang lập tức để lộ nụ cười ma mị, dùng ngón trỏ nâng cằm cô gái lên, rồi nói:
"Điều tại em quyến rũ hơn cô ấy. Quan trọng, là còn biết cách chiều anh. Chứ mấy năm yêu nhau, mà chỉ tồn tại vài nụ hôn trên đầu môi, làm sao đủ?"
"Tóm lại, chúng ta dan díu mập mờ là sai rồi. Em không muốn để đến lúc mọi chuyện bại lộ, sẽ không còn cứu vãn được. Vậy nên, anh nhanh chóng giải quyết chuyện chia tay đi đã." Hạ Nguyên kiên định cất lời.
Điền Giai Khang vẫn tiếp tục hờ hững, trêu đùa.
Sau khi dập tắt điếu thuốc vào đồ gạc tàn, liền vùi mặt vào vùng cổ trắng noãn nà của cô gái, mà nói:
"Anh biết rồi! Đừng nhăn nhó nữa, chúng ta làm thêm hiệp nữa, rồi mai cùng anh đi đến gặp một đối tác quan trọng, ha?"
"Đối tác nào vậy?"
"Là Tổng giám đốc của tập đoàn Lý Gia, Lý Gia Uy!"
"Ưm...Lần này anh nhẹ thôi nha..."
...----------------...
Mặc gia...
Mặc Phi trở về căn phòng riêng tư thân thuộc của mình, sau một ngày bộn bề công việc.
Vừa mở cửa bước vào, anh đã bắt gặp dáng vẻ trầm ngâm của Thập Thất đang ngồi trên sofa, mà bộ dạng này trước đó trong bữa tối cũng có.
Một người bình thường lanh lợi, láu lỉnh như cô, nếu phải đăm chiêu suy nghĩ, thì chắc chắn vấn đề đó rất nan giải.
"Tối nay, cô lên giường ngủ đi. Tôi sang thư phòng làm việc, rồi ở lại bên đó luôn." Mặc Phi lên tiếng bắt chuyện trước.
Nhưng lúc này, Thập Thất dường như vẫn chưa nghe thấy. Thế là, anh bị tẩn cả rổ bơ vào mặt.
Tưởng đâu, người đàn ông ấy sẽ tiếp tục quan tâm cô nhiều hơn nữa. Nhưng không, anh lấy vài thứ linh tinh gì đó, rồi hờ hững đi ra khỏi phòng. Đến khi cô kịp nhận ra, thì cửa đã đóng kín.
Không lâu sau, khi Mặc Phi cho rằng đêm nay sẽ có người thoải mái lăn lộn trên chiếc giường king size của mình, thì người con gái ấy lại bẽn lẽn tìm qua.
Thấy cô nấp ló, anh liền điềm đạm cất lời:
"Là chuột hay sao, mà cứ rình mò ở đó?"
Bị bảo là chuột, Thập Thất ấm ức lập tức xuất đầu lộ diện, nhanh miệng đối đáp:
"Anh không thể nói chuyện dễ nghe hơn được à?"
"Đối với một người miệng lưỡi sắc bén như cô, thì sự thật là không thể."
"Anh..." Cô nàng bị chọc tức, nhưng hôm nay lại ngập ngừng không đôi co, tranh biện, thậm chí còn đang cúi mặt.
Trạng thái này của cô, khỏi cần hỏi, Mặc Phi cũng biết đang có điều khó nói, nên đã tâm lý khơi gợi trước.
"Giữa chúng ta có thể thương lượng mọi thứ, nếu cô muốn."
Vấn đề đã được người đàn ông đưa đường dẫn lối. Thấy vậy, Thập Thất cũng không vòng vo thêm, trực tiếp nhìn thẳng vào anh, bày tỏ tâm tư.
"Thật ra, tôi muốn..."
Trên chiếc giường ngủ ấm áp, trong căn phòng ngủ sang trọng, tại căn hộ chung cư cao cấp lúc bấy giờ là hình ảnh một đôi nam nữ đang hì hụt làm chuyện người lớn.
Người đàn ông vóc dáng phong trần, gương mặt lãng tử, thật mạnh mẽ trong từng đợt luân động ướt át với cơ thể nuột nà của người phụ nữ trần như nhộng bên dưới.
"Ưm... Điền Giai Khang, anh mạnh thật đấy." Giọng điệu nỉ non của người con gái tên Hạ Nguyên nhẹ nhàng vang lên.
Điền Giai Khang được đà khen ngợi, lại càng khoái chí, ra sức hăng hái chìm vào cuộc vui thể xác.
Không biết mất hết bao lâu sau, trò đùa "bập bênh" mới dừng lại. Hạ Nguyên vẫn nằm bên cạnh người đàn ông, vừa vân vê vòm ngực săn chắc, vừa hỏi:
"Thập Thất kết hôn rồi, anh còn định dây dưa với cô ấy đến bao giờ nữa?"
Người nhận được câu hỏi, tên Điền Giai Khang và hắn cũng chính là anh bạn trai mà Thập Thất vô cùng tin tưởng.
Thế nhưng, nỗi lo ngại trước đó của Lý Gia Ân đã trở thành sự thật. Thập Thất bị phản bội, mà đau hơn hết là cùng lúc bị bạn thân lẫn bạn trai cắm sừng trên đầu.
"Hiện tại, anh còn cần một số vốn khá lớn để hoàn thành bước cuối cùng trong kế hoạch khởi nghiệp. Chắc phải đợi tới lúc tiền vào tay, thì tình mới tan được." Điền Giai Khang nói xong, cũng rít lấy một hơi thuốc lá dài, rồi phả khói ra không trung.
"Anh cần bao nhiêu? Để em hỗ trợ cho, đừng dính líu với Thập Thất nữa. Vả lại hiện giờ cậu ấy cũng là vợ của Mặc Phi rồi, chưa chắc đã có tiền."
"Em đang áy náy với bạn của mình đó ư?" Điền Giai Khang cúi mặt nhìn xuống cô gái, trong ánh mắt tràn đầy tia trào phúng.
Lúc này, Hạ Nguyên cũng thôi hành động vuốt ve, tinh nghịch trên người hắn, mà trở nên nghiêm túc trả lời:
"Dù gì cũng là bạn thân chơi với nhau từ hồi cấp ba tới giờ, vậy mà em lại...lại âm thầm dan díu với bạn trai của cậu ấy, vấn đề cảm thấy hổ thẹn là điều khó tránh khỏi."
"Biết vậy, sao vẫn cố chấp đến bên anh? Không sợ vì tình yêu mà đánh mất tình bạn sao?" Thái độ Điền Giai Khang vẫn bỡn cợt.
"Còn không phải tại anh cuốn hút quá sao? Cứ vờn quanh, khiến em si mê không lối thoát." Hạ Nguyên tỏ vẻ hờn dỗi để thanh minh bản thân mình vô tội.
Điền Giai Khang lập tức để lộ nụ cười ma mị, dùng ngón trỏ nâng cằm cô gái lên, rồi nói:
"Điều tại em quyến rũ hơn cô ấy. Quan trọng, là còn biết cách chiều anh. Chứ mấy năm yêu nhau, mà chỉ tồn tại vài nụ hôn trên đầu môi, làm sao đủ?"
"Tóm lại, chúng ta dan díu mập mờ là sai rồi. Em không muốn để đến lúc mọi chuyện bại lộ, sẽ không còn cứu vãn được. Vậy nên, anh nhanh chóng giải quyết chuyện chia tay đi đã." Hạ Nguyên kiên định cất lời.
Điền Giai Khang vẫn tiếp tục hờ hững, trêu đùa.
Sau khi dập tắt điếu thuốc vào đồ gạc tàn, liền vùi mặt vào vùng cổ trắng noãn nà của cô gái, mà nói:
"Anh biết rồi! Đừng nhăn nhó nữa, chúng ta làm thêm hiệp nữa, rồi mai cùng anh đi đến gặp một đối tác quan trọng, ha?"
"Đối tác nào vậy?"
"Là Tổng giám đốc của tập đoàn Lý Gia, Lý Gia Uy!"
"Ưm...Lần này anh nhẹ thôi nha..."
...----------------...
Mặc gia...
Mặc Phi trở về căn phòng riêng tư thân thuộc của mình, sau một ngày bộn bề công việc.
Vừa mở cửa bước vào, anh đã bắt gặp dáng vẻ trầm ngâm của Thập Thất đang ngồi trên sofa, mà bộ dạng này trước đó trong bữa tối cũng có.
Một người bình thường lanh lợi, láu lỉnh như cô, nếu phải đăm chiêu suy nghĩ, thì chắc chắn vấn đề đó rất nan giải.
"Tối nay, cô lên giường ngủ đi. Tôi sang thư phòng làm việc, rồi ở lại bên đó luôn." Mặc Phi lên tiếng bắt chuyện trước.
Nhưng lúc này, Thập Thất dường như vẫn chưa nghe thấy. Thế là, anh bị tẩn cả rổ bơ vào mặt.
Tưởng đâu, người đàn ông ấy sẽ tiếp tục quan tâm cô nhiều hơn nữa. Nhưng không, anh lấy vài thứ linh tinh gì đó, rồi hờ hững đi ra khỏi phòng. Đến khi cô kịp nhận ra, thì cửa đã đóng kín.
Không lâu sau, khi Mặc Phi cho rằng đêm nay sẽ có người thoải mái lăn lộn trên chiếc giường king size của mình, thì người con gái ấy lại bẽn lẽn tìm qua.
Thấy cô nấp ló, anh liền điềm đạm cất lời:
"Là chuột hay sao, mà cứ rình mò ở đó?"
Bị bảo là chuột, Thập Thất ấm ức lập tức xuất đầu lộ diện, nhanh miệng đối đáp:
"Anh không thể nói chuyện dễ nghe hơn được à?"
"Đối với một người miệng lưỡi sắc bén như cô, thì sự thật là không thể."
"Anh..." Cô nàng bị chọc tức, nhưng hôm nay lại ngập ngừng không đôi co, tranh biện, thậm chí còn đang cúi mặt.
Trạng thái này của cô, khỏi cần hỏi, Mặc Phi cũng biết đang có điều khó nói, nên đã tâm lý khơi gợi trước.
"Giữa chúng ta có thể thương lượng mọi thứ, nếu cô muốn."
Vấn đề đã được người đàn ông đưa đường dẫn lối. Thấy vậy, Thập Thất cũng không vòng vo thêm, trực tiếp nhìn thẳng vào anh, bày tỏ tâm tư.
"Thật ra, tôi muốn..."