Những khi buồn bực, Thập Thất chỉ biết tìm tới cô bạn thân Lý Gia Ân để trút bầu tâm sự. Hôm nay, vẫn là một ngày không hề ngoại lệ.
Bị gọi tới uống rượu và còn kiêm thêm chiêm ngưỡng cái vẻ mặt đầy sầu não của bạn thân, Lý Gia Ân bất giác thở dài, chán nản lên tiếng:
“Lại chuyện gì nữa rồi, Thất? Sao cứ dăm ba hôm, là cậu lại tìm mình để tẩn cho nguyên combo sầu não với bánh bao chiều vậy? Mình ngán lắm rồi ấy.”
“Chứ còn có mỗi mình cậu à, giờ không tìm, thì biết tìm ai?” Thập Thất ảo não trả lời, nói xong cũng uống cạn thêm một ly.
“Nhưng đã xảy ra chuyện gì mới được? Cậu cứ im im không nói, sao mình biết?”
Nhắc tới, tâm cô lại buồn.
“Ông bà Mặc biết chuyện hợp đồng hôn nhân của mình với Mặc Phi rồi. Bà ấy bảo, rời đi hay ở lại là tự mình quyết định.”
“Vậy cậu tính sao? Cũng mấy tháng sống cùng Mặc Phi nhỉ, rồi có rung động chút nào chưa?”
“Mình không biết. Tóm lại là đang thấy không vui một chút nào hết.” Thập Thất thâm tâm không rõ ràng, nên câu trả lời cũng mông lung.
“Haiz… Yêu hay không yêu cũng không biết, chắc phải đợi tới lúc thật sự mất đi, cậu mới nhận ra quá.” Lý Gia Ân vừa nhâm nhi, vừa nói.
Hai cô gái ngồi ở quầy bar, bên tai có giai điệu du dương nhẹ nhàng. Im lặng một chút, Lý Gia Ân mới nói tiếp:
“Mình biết anh Mặc Phi trước cậu, tuy không tiếp xúc quá nhiều, nhưng theo như mắt nhìn người và những gì mình biết, thì anh ấy là người đàn ông đáng tin tưởng. Ngoài lạnh trong ấm, đủ khả năng bảo vệ người mình yêu. Mình cũng thấy hình như anh ấy đã bật đèn xanh với cậu, nếu cậu cứ mập mờ không rõ, lỡ sau có hối hận chỉ sợ cũng muộn mất rồi.”
Nghe xong mấy lời khuyên chân thành từ người bạn thân, Thập Thất liền nhếch môi cười khẩy.
“Anh ta bật đèn với bạn thân của mình thì có. Tại cậu không biết thôi, cả tuần nay y toàn đi cùng cô ta, ân cần, dịu dàng với cô ta, ngược lại xem mình như không tồn tại vậy. Đã thế, còn chủ động nói chuyện hợp đồng với ba mẹ, dồn mình vào ngõ cụt.”
“Cái này, cậu nên xem lại đi. Mình thấy anh ấy đang toại nguyện cho cậu thì có. Tại cậu lúc nào cũng nói muốn vạch rõ quan hệ, rồi kết thúc hợp đồng trong êm đẹp. Vậy nên người ta mới giúp cậu đạt được ý muốn sớm hơn dự định. Ngõ cụt gì chứ, cũng tại trong tim có tình, trong lòng có họ, nên mới tự thấy rối như tơ vò.”
Lý Gia Ân là chuyên gia đạo lý, nói câu nào, trúng tim đen câu đó. Vậy mới khiến Thập Thất lúc này bất mãn nhìn qua.
“Ê, cậu bạn mình hay bạn anh ta? Sao cứ nói ra, là cậu bênh người ta chầm chập vậy?”
“Không phải bênh, mà thấy sao nói thế. Còn này nữa nè, cậu á, gì cũng giỏi, chỉ có tư duy trong tình yêu là EQ bằng không thôi à. Yêu ai cũng dở, tính khí kiêu kỳ với đàn ông. Không thích ai là tỏ rõ thái độ, đấy cũng là một loại khuyết điểm cần khắc phục.”
Thập Thất tròn xoe đôi mắt nhìn cô bạn thân song lắc đầu chán nản, hiển nhiên là cạn hết vốn từ để đối đáp.
“Nói chuyện với cậu một hồi, là tức chết.”
“Mình cũng muốn tốt cho cậu thôi à, nếu không thích thì thôi.” Lý Gia Ân vờ dỗi.
Đúng lúc này, điện thoại lại thông báo có tin nhắn mới. Gia Ân xem xong, liền dè dặt nhìn qua Thập Thất, rồi nói:
“Mình đi vệ sinh một chút, cậu ngồi đây nha.”
Cô không trả lời, chỉ phất phất tay, rồi tiếp tục uống rượu.
Lý Gia Ân rời đi, không lâu sau một người phụ nữ mới lại xuất hiện. Cô ấy chọn vị trí ngay bên cạnh Thập Thất, nhưng đối phương không hề để ý tới. Chỉ đến khi, Trình An Nhã thong thả cất lời:
“Nghe nói, ba mẹ anh Mặc Phi đã biết chuyện và cho em tự quyết định rời đi hay ở lại. Em nghĩ xong chưa, định tiếp tục hay dừng?”
Nhận ra giọng nói khá quen tai, Thập Thất mới đưa đôi mắt ngà ngà say nhìn qua. Ngay khi nhìn thấy cô bạn thân của “chồng” mình đang ngồi đó, cô lập tức nhếch môi cười khinh bỉ, rồi kiêu ngạo hỏi lại:
“Cô nằm dưới gầm giường nhà tôi hay sao, mà chuyện gì cũng biết hết vậy?”
Tuy Thập Thất nói chuyện có hơi khó nghe, nhưng Trình An Nhã vẫn điềm nhiên mỉm cười và từ tốn đáp trả:
“Phải nắm bắt thông tin nhanh chóng, mới biết cơ hội của mình đã đến hay chưa chứ.”
Lần này, người cau mày là Thập Thất. Quay qua nhìn chằm chằm Trình An Nhã, cô hỏi:
“Chờ tôi đi xong, đó là cơ hội để cô tiến hành câu dẫn Mặc Phi?”
“Tất nhiên, vì tôi yêu anh ấy, nên bất cứ khi nào có cơ hội sẽ nắm bắt nhanh chóng. Chứ người mình yêu, mà không biết giữ, lỡ mất là tiếc lắm.” Trình An Nhã thoải mái đáp trả.
Thập Thất nghe xong, trực tiếp cười trào phúng. Uống hết một ly rượu, cô thong thả, mà cao giọng tiếp lời:
“Công nhận, thời nay nhiều tiểu tam gắn mác bạn thân, rồi lộng hành thật. Sơ hở là ủ mưu giật chồng người khác.”
“Thập Thất, cô mà cũng xem Mặc Phi là chồng ư?” Trình An Nhã khinh khỉnh hỏi.
“Một ngày kết tóc, trăm năm bạc đầu phu thê. Không là chồng, vậy thì là gì?” Thập Thất nhướng mày, thẳng thắn hỏi.
Pha đáp trả, khiến Trình An Nhã thoáng ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh đã lấy lại phong thái tôn quý của mình, rồi nói tiếp:
“Nói như vậy, là cô cũng yêu anh ấy?”
Bị gọi tới uống rượu và còn kiêm thêm chiêm ngưỡng cái vẻ mặt đầy sầu não của bạn thân, Lý Gia Ân bất giác thở dài, chán nản lên tiếng:
“Lại chuyện gì nữa rồi, Thất? Sao cứ dăm ba hôm, là cậu lại tìm mình để tẩn cho nguyên combo sầu não với bánh bao chiều vậy? Mình ngán lắm rồi ấy.”
“Chứ còn có mỗi mình cậu à, giờ không tìm, thì biết tìm ai?” Thập Thất ảo não trả lời, nói xong cũng uống cạn thêm một ly.
“Nhưng đã xảy ra chuyện gì mới được? Cậu cứ im im không nói, sao mình biết?”
Nhắc tới, tâm cô lại buồn.
“Ông bà Mặc biết chuyện hợp đồng hôn nhân của mình với Mặc Phi rồi. Bà ấy bảo, rời đi hay ở lại là tự mình quyết định.”
“Vậy cậu tính sao? Cũng mấy tháng sống cùng Mặc Phi nhỉ, rồi có rung động chút nào chưa?”
“Mình không biết. Tóm lại là đang thấy không vui một chút nào hết.” Thập Thất thâm tâm không rõ ràng, nên câu trả lời cũng mông lung.
“Haiz… Yêu hay không yêu cũng không biết, chắc phải đợi tới lúc thật sự mất đi, cậu mới nhận ra quá.” Lý Gia Ân vừa nhâm nhi, vừa nói.
Hai cô gái ngồi ở quầy bar, bên tai có giai điệu du dương nhẹ nhàng. Im lặng một chút, Lý Gia Ân mới nói tiếp:
“Mình biết anh Mặc Phi trước cậu, tuy không tiếp xúc quá nhiều, nhưng theo như mắt nhìn người và những gì mình biết, thì anh ấy là người đàn ông đáng tin tưởng. Ngoài lạnh trong ấm, đủ khả năng bảo vệ người mình yêu. Mình cũng thấy hình như anh ấy đã bật đèn xanh với cậu, nếu cậu cứ mập mờ không rõ, lỡ sau có hối hận chỉ sợ cũng muộn mất rồi.”
Nghe xong mấy lời khuyên chân thành từ người bạn thân, Thập Thất liền nhếch môi cười khẩy.
“Anh ta bật đèn với bạn thân của mình thì có. Tại cậu không biết thôi, cả tuần nay y toàn đi cùng cô ta, ân cần, dịu dàng với cô ta, ngược lại xem mình như không tồn tại vậy. Đã thế, còn chủ động nói chuyện hợp đồng với ba mẹ, dồn mình vào ngõ cụt.”
“Cái này, cậu nên xem lại đi. Mình thấy anh ấy đang toại nguyện cho cậu thì có. Tại cậu lúc nào cũng nói muốn vạch rõ quan hệ, rồi kết thúc hợp đồng trong êm đẹp. Vậy nên người ta mới giúp cậu đạt được ý muốn sớm hơn dự định. Ngõ cụt gì chứ, cũng tại trong tim có tình, trong lòng có họ, nên mới tự thấy rối như tơ vò.”
Lý Gia Ân là chuyên gia đạo lý, nói câu nào, trúng tim đen câu đó. Vậy mới khiến Thập Thất lúc này bất mãn nhìn qua.
“Ê, cậu bạn mình hay bạn anh ta? Sao cứ nói ra, là cậu bênh người ta chầm chập vậy?”
“Không phải bênh, mà thấy sao nói thế. Còn này nữa nè, cậu á, gì cũng giỏi, chỉ có tư duy trong tình yêu là EQ bằng không thôi à. Yêu ai cũng dở, tính khí kiêu kỳ với đàn ông. Không thích ai là tỏ rõ thái độ, đấy cũng là một loại khuyết điểm cần khắc phục.”
Thập Thất tròn xoe đôi mắt nhìn cô bạn thân song lắc đầu chán nản, hiển nhiên là cạn hết vốn từ để đối đáp.
“Nói chuyện với cậu một hồi, là tức chết.”
“Mình cũng muốn tốt cho cậu thôi à, nếu không thích thì thôi.” Lý Gia Ân vờ dỗi.
Đúng lúc này, điện thoại lại thông báo có tin nhắn mới. Gia Ân xem xong, liền dè dặt nhìn qua Thập Thất, rồi nói:
“Mình đi vệ sinh một chút, cậu ngồi đây nha.”
Cô không trả lời, chỉ phất phất tay, rồi tiếp tục uống rượu.
Lý Gia Ân rời đi, không lâu sau một người phụ nữ mới lại xuất hiện. Cô ấy chọn vị trí ngay bên cạnh Thập Thất, nhưng đối phương không hề để ý tới. Chỉ đến khi, Trình An Nhã thong thả cất lời:
“Nghe nói, ba mẹ anh Mặc Phi đã biết chuyện và cho em tự quyết định rời đi hay ở lại. Em nghĩ xong chưa, định tiếp tục hay dừng?”
Nhận ra giọng nói khá quen tai, Thập Thất mới đưa đôi mắt ngà ngà say nhìn qua. Ngay khi nhìn thấy cô bạn thân của “chồng” mình đang ngồi đó, cô lập tức nhếch môi cười khinh bỉ, rồi kiêu ngạo hỏi lại:
“Cô nằm dưới gầm giường nhà tôi hay sao, mà chuyện gì cũng biết hết vậy?”
Tuy Thập Thất nói chuyện có hơi khó nghe, nhưng Trình An Nhã vẫn điềm nhiên mỉm cười và từ tốn đáp trả:
“Phải nắm bắt thông tin nhanh chóng, mới biết cơ hội của mình đã đến hay chưa chứ.”
Lần này, người cau mày là Thập Thất. Quay qua nhìn chằm chằm Trình An Nhã, cô hỏi:
“Chờ tôi đi xong, đó là cơ hội để cô tiến hành câu dẫn Mặc Phi?”
“Tất nhiên, vì tôi yêu anh ấy, nên bất cứ khi nào có cơ hội sẽ nắm bắt nhanh chóng. Chứ người mình yêu, mà không biết giữ, lỡ mất là tiếc lắm.” Trình An Nhã thoải mái đáp trả.
Thập Thất nghe xong, trực tiếp cười trào phúng. Uống hết một ly rượu, cô thong thả, mà cao giọng tiếp lời:
“Công nhận, thời nay nhiều tiểu tam gắn mác bạn thân, rồi lộng hành thật. Sơ hở là ủ mưu giật chồng người khác.”
“Thập Thất, cô mà cũng xem Mặc Phi là chồng ư?” Trình An Nhã khinh khỉnh hỏi.
“Một ngày kết tóc, trăm năm bạc đầu phu thê. Không là chồng, vậy thì là gì?” Thập Thất nhướng mày, thẳng thắn hỏi.
Pha đáp trả, khiến Trình An Nhã thoáng ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh đã lấy lại phong thái tôn quý của mình, rồi nói tiếp:
“Nói như vậy, là cô cũng yêu anh ấy?”