“Nói như vậy, là cô cũng yêu anh ấy?” Trình An Nhã dùng ánh mắt thăm dò, không ngừng quan sát từng sắc thái trên mặt đối phương.
Sau đó, chỉ thấy Thập Thất thờ ơ cười nhạt, rồi tiếp tục uống rượu trong im lặng.
Biết bản thân đã bị bơ, Trình An Nhã không mất bình tĩnh, vẫn từ tốn, nhã nhẵn mở lời:
“Mặc Phi là người đàn ông tốt! Bây giờ, anh ấy để cô tự lựa chọn, nếu cô đã chê, thì nhường lại cho tôi. Tin chắc rằng, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc vào một ngày không xa.”
Lần này, Thập Thất lập tức trưng ra nụ cười khinh bỉ, phóng tầm nhìn sắc bén như dao liếc qua người bên cạnh, trầm giọng cất lời:
“Tôi không có khái niệm nhường, hay chia sẻ bất cứ một thứ quan trọng nào, đàn ông càng không.”
“Vậy cô dám cạnh tranh với tôi không? Để xem, ai chinh phục được anh ấy.”
Nghe có vẻ hơi hoang đường, nhưng suy cho cùng thì mối quan hệ giữa Thập Thất và Mặc Phi căn bản chẳng là gì cả. Thế nên, Trình An Nhã không thể bị xem như tiểu tam và cô cũng khôchhjjjjsđLLng có tư cách phê phán. Bởi vì, khi mới đến với cuộc hôn nhân hợp đồng này, Thập Thất cô cũng đang trong một mối quan hệ với người khác.
“Sao hả, cô không dám đấu?” Trình An Nhã tiếp tục thách thức.
Thập Thất vẫn im lặng, trầm tư một lúc lâu, rồi lại hờ hững cầm túi xách, quyết định phó mặc tất cả và quay lưng ra về.
Lúc này, Trình An Nhã bất ngờ lớn giọng cất lời:
“Mặc Phi, anh thấy rồi chứ? Cô ấy im lặng, là đồng ý để em được cơ hội tiếp tục gần gũi bên anh, chinh phục anh đấy.”
Lời vừa dứt, chân cô cũng ngừng bước. Chậm rãi quay đầu, thì nhìn thấy Mặc Phi đã thật sự xuất hiện.
Cả hai nhìn nhau, cách chừng vài bước, nhưng khoảng cách trong lòng dường như đã rất xa…
Lúc này, Trình An Nhã lại tới gần người đàn ông ấy, chủ động ôm lấy cánh tay anh, thẳng thừng dùng ánh mắt khiêu khích nhìn vào Thập Thất.
Đây là bước cuối cùng, thành công hay thất bại, phải xem Mặc Phi có đoán đúng tính cách của cô hay không…
Từng giây phút hồi hộp trôi qua, chân cô cũng đã bước. Từ chậm, nhanh dần, rồi dứt khoát chen vào giữa hai người Mặc Phi và Trình An Nhã.
Cô không đối hoài tới người phụ nữ, chỉ muốn đối mặt với người đàn ông để kiên định nhìn anh. Nhìn, nhưng không nói gì cả, có lẽ đó là chuỗi giây phút để cô tự thấu tâm tư của mình.
Một phút, hai phút, sau phút thứ ba và nụ hôn đã đến trên môi người đàn ông. Thập Thất tiến tới, chân kiễng gót, chủ động dâng hiến chút ngọt ngào trên đầu môi.
Trước rất nhiều ánh mắt trầm trồ xung quanh, cô không hề ngại ngùng, mà choàng tay qua cổ, ôm lấy anh một cách âu yếm, cuồng nhiệt với nụ hôn day dưa không lệch nhịp.
Trình An Nhã đứng một bên âm thầm quan sát, nét mặt hiển nhiên không tồn tại một tia đố kỵ nào, thay vào đó là nụ cười vui tươi như thể vừa trút đượv gánh nặng trên vai.
Mà lúc này, Lý Gia Ân ở cách đó không xa, cũng đang chứng kiến tất cả. Cô cũng cười một cách nhẹ nhõm như Trình An Nhã.
Chỉ có “chủ mưu” Mặc Phi đang bị hôn ngấu nghiến đến sưng môi mà vẫn thấy sướng. Tuy rằng, đang bị chiếm tiện nghi, nhưng anh nào dám chống cự hay từ chối. Bởi lần này mà chối, là mất luôn cơ hội.
Đùa ít thì vui, đùa quá hóa buồn thì toi.
Vài phút sau, khi Thập Thất chịu thỏa mãn mới dừng lại, nhưng cô vẫn chưa rời mắt khỏi Mặc Phi là để cất lời cảnh cáo:
“Đã là người đàn ông của tôi, cả đời này phải ở bên tôi. Anh mà dám day dưa với người phụ nữ khác, tôi nhất định sẽ đồng quy vu tận cùng anh.”
Đó có được tính là một cách bày tỏ tình cảm không nhỉ? Thôi thì xem như có đi, tuy lời lẽ có hơi ngang ngược, nhưng Mặc Phi căn bản vẫn thấy vô cùng vui vẻ.
Anh đã trả lại cho cô gái nụ cười trìu mến và ánh mắt thâm tình ngày nào. Khi cúi mặt cận kề gương mặt đanh đá ấy, khoảng cách được nới lỏng nhanh chóng một cách ngoạn mục.
Mặc Phi khẽ hỏi:
“Từ khi nào, mà tôi đã trở thành người đàn ông của em vậy?”
“Từ bây giờ và cả sau này.” Thập Thất nhướng mày, trả lời chắc nịch từng câu, từng chữ.
Sau đó, cô lại ôm lấy cánh tay người đàn ông, ung dung quay qua đối diện với Trình An Nhã, kiêu ngạo thách thức:
“Còn muốn đấu nữa không?”
Trình An Nhã bình thản nhún vai, cười và nói:
“Không cần đấu, vì cô thắng từ lâu rồi.”
Sau đó, chỉ thấy Thập Thất thờ ơ cười nhạt, rồi tiếp tục uống rượu trong im lặng.
Biết bản thân đã bị bơ, Trình An Nhã không mất bình tĩnh, vẫn từ tốn, nhã nhẵn mở lời:
“Mặc Phi là người đàn ông tốt! Bây giờ, anh ấy để cô tự lựa chọn, nếu cô đã chê, thì nhường lại cho tôi. Tin chắc rằng, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc vào một ngày không xa.”
Lần này, Thập Thất lập tức trưng ra nụ cười khinh bỉ, phóng tầm nhìn sắc bén như dao liếc qua người bên cạnh, trầm giọng cất lời:
“Tôi không có khái niệm nhường, hay chia sẻ bất cứ một thứ quan trọng nào, đàn ông càng không.”
“Vậy cô dám cạnh tranh với tôi không? Để xem, ai chinh phục được anh ấy.”
Nghe có vẻ hơi hoang đường, nhưng suy cho cùng thì mối quan hệ giữa Thập Thất và Mặc Phi căn bản chẳng là gì cả. Thế nên, Trình An Nhã không thể bị xem như tiểu tam và cô cũng khôchhjjjjsđLLng có tư cách phê phán. Bởi vì, khi mới đến với cuộc hôn nhân hợp đồng này, Thập Thất cô cũng đang trong một mối quan hệ với người khác.
“Sao hả, cô không dám đấu?” Trình An Nhã tiếp tục thách thức.
Thập Thất vẫn im lặng, trầm tư một lúc lâu, rồi lại hờ hững cầm túi xách, quyết định phó mặc tất cả và quay lưng ra về.
Lúc này, Trình An Nhã bất ngờ lớn giọng cất lời:
“Mặc Phi, anh thấy rồi chứ? Cô ấy im lặng, là đồng ý để em được cơ hội tiếp tục gần gũi bên anh, chinh phục anh đấy.”
Lời vừa dứt, chân cô cũng ngừng bước. Chậm rãi quay đầu, thì nhìn thấy Mặc Phi đã thật sự xuất hiện.
Cả hai nhìn nhau, cách chừng vài bước, nhưng khoảng cách trong lòng dường như đã rất xa…
Lúc này, Trình An Nhã lại tới gần người đàn ông ấy, chủ động ôm lấy cánh tay anh, thẳng thừng dùng ánh mắt khiêu khích nhìn vào Thập Thất.
Đây là bước cuối cùng, thành công hay thất bại, phải xem Mặc Phi có đoán đúng tính cách của cô hay không…
Từng giây phút hồi hộp trôi qua, chân cô cũng đã bước. Từ chậm, nhanh dần, rồi dứt khoát chen vào giữa hai người Mặc Phi và Trình An Nhã.
Cô không đối hoài tới người phụ nữ, chỉ muốn đối mặt với người đàn ông để kiên định nhìn anh. Nhìn, nhưng không nói gì cả, có lẽ đó là chuỗi giây phút để cô tự thấu tâm tư của mình.
Một phút, hai phút, sau phút thứ ba và nụ hôn đã đến trên môi người đàn ông. Thập Thất tiến tới, chân kiễng gót, chủ động dâng hiến chút ngọt ngào trên đầu môi.
Trước rất nhiều ánh mắt trầm trồ xung quanh, cô không hề ngại ngùng, mà choàng tay qua cổ, ôm lấy anh một cách âu yếm, cuồng nhiệt với nụ hôn day dưa không lệch nhịp.
Trình An Nhã đứng một bên âm thầm quan sát, nét mặt hiển nhiên không tồn tại một tia đố kỵ nào, thay vào đó là nụ cười vui tươi như thể vừa trút đượv gánh nặng trên vai.
Mà lúc này, Lý Gia Ân ở cách đó không xa, cũng đang chứng kiến tất cả. Cô cũng cười một cách nhẹ nhõm như Trình An Nhã.
Chỉ có “chủ mưu” Mặc Phi đang bị hôn ngấu nghiến đến sưng môi mà vẫn thấy sướng. Tuy rằng, đang bị chiếm tiện nghi, nhưng anh nào dám chống cự hay từ chối. Bởi lần này mà chối, là mất luôn cơ hội.
Đùa ít thì vui, đùa quá hóa buồn thì toi.
Vài phút sau, khi Thập Thất chịu thỏa mãn mới dừng lại, nhưng cô vẫn chưa rời mắt khỏi Mặc Phi là để cất lời cảnh cáo:
“Đã là người đàn ông của tôi, cả đời này phải ở bên tôi. Anh mà dám day dưa với người phụ nữ khác, tôi nhất định sẽ đồng quy vu tận cùng anh.”
Đó có được tính là một cách bày tỏ tình cảm không nhỉ? Thôi thì xem như có đi, tuy lời lẽ có hơi ngang ngược, nhưng Mặc Phi căn bản vẫn thấy vô cùng vui vẻ.
Anh đã trả lại cho cô gái nụ cười trìu mến và ánh mắt thâm tình ngày nào. Khi cúi mặt cận kề gương mặt đanh đá ấy, khoảng cách được nới lỏng nhanh chóng một cách ngoạn mục.
Mặc Phi khẽ hỏi:
“Từ khi nào, mà tôi đã trở thành người đàn ông của em vậy?”
“Từ bây giờ và cả sau này.” Thập Thất nhướng mày, trả lời chắc nịch từng câu, từng chữ.
Sau đó, cô lại ôm lấy cánh tay người đàn ông, ung dung quay qua đối diện với Trình An Nhã, kiêu ngạo thách thức:
“Còn muốn đấu nữa không?”
Trình An Nhã bình thản nhún vai, cười và nói:
“Không cần đấu, vì cô thắng từ lâu rồi.”