"Đúng là dựa vào bấy nhiêu đó, vẫn chưa thể tin được..." Mặc Phi nhàn nhạt cất lời vàng ngọc, thái độ tuyệt nhiên lạnh lùng.
Lúc Điền Giai Khang đang thầm vui trong lòng, thì người đàn ông ấy đã cầm lại chiếc điện thoại của Thập Thất từ tay Lý Gia Uy.
Chỉ thấy ngón tay quyền lực bấm bấm, gõ gõ một hồi đã thành công đổi tên "chồng yêu" sang "Điền Giai Khang" từ số được lưu trong danh bạ tin nhắn và bắt đầu thực hiện cuộc gọi.
"Reng reng reng."
Cuộc gọi được nối tiếp với điện thoại trong túi Điền Giai Khang, tiếng chuông vang lên inh ỏi, khiến mặt hắn biến sắc, rối rít mang điện thoại ra tắt.
Bấy giờ, Mặc Phi chỉ nhếch mép khinh biệt một cái, rồi đặt điện thoại Thập Thất lên bàn, trên màn hình vẫn đang còn hiển thị kết nối cuộc gọi chờ.
"Phải gọi cho người nhắn tin để xác nhận như thế này, mới chính xác và đáng tin được."
Điền Giai Khang lúng túng ra mặt, mồm miệng ấp úng, ngập ngừng, thốt lên thành tiếng:
"Mặc tổng, Lý tổng! Thật ra, đây chỉ là hiểu lầm. Tôi vay, thì nhất định sẽ trả thôi."
"Vậy phiền Điền tổng trả ngay bây giờ. Anh muốn hình thức nào, chuyển khoản hay tiền mặt?" Thập Thất tuyệt nhiên kiêu ngạo cất lời dồn dập.
Chẳng mấy chốc, từ cuộc hẹn ký kết hợp đồng làm ăn lớn, Điền Giai Khang lại bị cô bạn gái mình vừa thẳng thừng hắt hủi làm cho xấu mặt. Bối rối tới mức không biết phải ứng xử thế nào.
Vì tiền đâu mà trả? Trong khi cơ nghiệp chỉ mới bắt đầu, lợi nhuận còn chưa kip thu về.
"Để mình trả, cậu chờ một chút." Hạ Nguyên đưa ra câu trả lời, sau đó bỏ lại túi xách, chỉ cầm theo mỗi điện thoại đi ra ngoài.
Muốn gánh nợ thay Điền Giai Khang, chắc chắn Hạ Nguyên phải gọi về xin tiền ba mẹ, bởi vì con số năm trăm triệu không phải nhỏ.
Ngay lúc này, Điền Giai Khang chẳng biết giấu mặt vào đâu. Hơn hết vẫn là quá mức không thể tin, Thập Thất lại bẻ lái một đường cua khét lẹt như thế.
Cũng tại hắn, đánh giá quá thấp người phụ nữ này.
"Điền tổng quả nhiên có phúc, lúc nào cũng được bạn gái chống lưng, chắc năng lực chiều chuộng phụ nữ phải thuộc dạng không tầm thường mới được nhỉ?"
Ơ kìa, ý tứ trong mấy câu nói vừa thốt ra từ miệng Mặc Phi là gì đây? Anh đang nói Điền Giai Khang bán thân để được bao nuôi đó sao?
Làm hại khi nghe anh nói xong, hắn chỉ muốn đào hố chui đi trốn, Lý Gia Uy thì cố gắng nén cười. Thập Thất im lặng, vì đối với cô im lặng chính là sự khinh bỉ lớn nhất dành cho đối phương.
Không lâu sau, Hạ Nguyên quay trở lại với sắc thái bình tĩnh. Cô nhìn Thập Thất, rồi nói:
"Bây giờ, mình chuyển trước cho cậu bốn trăm triệu, phần còn lại khoảng một tiếng sau mình gửi nốt luôn, được không?"
"Cũng được!" Thập Thất lạnh nhạt đáp.
Hạ Nguyên nhanh chóng thao tác chuyển tiền, chỉ mấy phút sau đó, số tiền bốn trăm triệu đã được chuyển vào tài khoản của Thập Thất.
Ting... (tin nhắn báo biến động số dư từ điện thoại.)
Kiểm tra xong tin nhắn, cô liền mỉm cười. Nhưng nụ cười này, dùng để chứng minh cho sự khinh bỉ và mãi mãi chấm dứt.
Bầu không khí ngột ngạt tiếp tục diễn ra. Lúc này, Điền Giai Khang vừa định nói gì đó, thì Lý Gia Uy lại lên tiếng:
"Nếu xong việc rồi, vậy chúng ta cũng về thôi. Ân Ân còn đang chờ ở club."
Nghe vậy, mặt Điền Giai Khang càng biến sắc, khẩn trương cất lời:
"Nhưng chúng ta đã bàn xong chuyện ký hợp đồng đâu?"
"À, xém tí quên mất."
Lý Gia Uy cười tươi, biểu cảm đã nhận ra vấn đề, rồi lại nói: "Chuyện ký hợp đồng, sẽ không có gì thay đổi, nếu Mặc tổng chịu tiếp tục tài trợ cho dự án lần này. Vậy nên, anh cần hỏi ý kiến của ngài ấy trước."
Chuyện cũ đi qua, vấn đề mới lại tới.
Bấy giờ, Điền Giai Khang chỉ mới nhìn qua Mặc Phi, thì anh đã nói:
"Việc này, do vợ tôi quyết định."
Đi kèm câu nói, còn có hành động nắm tay thân mật mà anh chủ động thực hiện với cô gái. Đến cả ánh mắt trìu mến lúc nhìn qua Thập Thất, cũng khiến người ta phải ganh tỵ.
Khi đó, cô cũng ngạc nhiên. Nhưng không cho phép bản thân để lộ cảm xúc, trái lại còn phối hợp cùng anh.
Lần đầu tiên, Thập Thất nhìn Mặc Phi bằng ánh mắt dịu dàng và dùng âm giọng ôn nhu, để nói:
"Đây là chuyện làm ăn của các anh, phụ nữ như em chỉ nên nghe, không nên ý kiến."
"Với ai khác thôi, chứ vợ anh thì được phép. Em cứ nghĩ kỹ đi rồi nói, xem có nên tiếp tục tài trợ hay không?" Mặc Phi cười hiền.
Và sự sinh diệt của Điền Giai Khang cũng nằm tại giây phút này đây. Một cục diện, khiến hắn bất giác toát mồ hôi vì hồi hộp.
Ai ngờ lại có lúc, tình cũ là người quyết định sự sống còn của mình chứ.
Phen này, sẽ có bao nhiêu phần trăm cơ hội thắng?
Lúc Điền Giai Khang đang thầm vui trong lòng, thì người đàn ông ấy đã cầm lại chiếc điện thoại của Thập Thất từ tay Lý Gia Uy.
Chỉ thấy ngón tay quyền lực bấm bấm, gõ gõ một hồi đã thành công đổi tên "chồng yêu" sang "Điền Giai Khang" từ số được lưu trong danh bạ tin nhắn và bắt đầu thực hiện cuộc gọi.
"Reng reng reng."
Cuộc gọi được nối tiếp với điện thoại trong túi Điền Giai Khang, tiếng chuông vang lên inh ỏi, khiến mặt hắn biến sắc, rối rít mang điện thoại ra tắt.
Bấy giờ, Mặc Phi chỉ nhếch mép khinh biệt một cái, rồi đặt điện thoại Thập Thất lên bàn, trên màn hình vẫn đang còn hiển thị kết nối cuộc gọi chờ.
"Phải gọi cho người nhắn tin để xác nhận như thế này, mới chính xác và đáng tin được."
Điền Giai Khang lúng túng ra mặt, mồm miệng ấp úng, ngập ngừng, thốt lên thành tiếng:
"Mặc tổng, Lý tổng! Thật ra, đây chỉ là hiểu lầm. Tôi vay, thì nhất định sẽ trả thôi."
"Vậy phiền Điền tổng trả ngay bây giờ. Anh muốn hình thức nào, chuyển khoản hay tiền mặt?" Thập Thất tuyệt nhiên kiêu ngạo cất lời dồn dập.
Chẳng mấy chốc, từ cuộc hẹn ký kết hợp đồng làm ăn lớn, Điền Giai Khang lại bị cô bạn gái mình vừa thẳng thừng hắt hủi làm cho xấu mặt. Bối rối tới mức không biết phải ứng xử thế nào.
Vì tiền đâu mà trả? Trong khi cơ nghiệp chỉ mới bắt đầu, lợi nhuận còn chưa kip thu về.
"Để mình trả, cậu chờ một chút." Hạ Nguyên đưa ra câu trả lời, sau đó bỏ lại túi xách, chỉ cầm theo mỗi điện thoại đi ra ngoài.
Muốn gánh nợ thay Điền Giai Khang, chắc chắn Hạ Nguyên phải gọi về xin tiền ba mẹ, bởi vì con số năm trăm triệu không phải nhỏ.
Ngay lúc này, Điền Giai Khang chẳng biết giấu mặt vào đâu. Hơn hết vẫn là quá mức không thể tin, Thập Thất lại bẻ lái một đường cua khét lẹt như thế.
Cũng tại hắn, đánh giá quá thấp người phụ nữ này.
"Điền tổng quả nhiên có phúc, lúc nào cũng được bạn gái chống lưng, chắc năng lực chiều chuộng phụ nữ phải thuộc dạng không tầm thường mới được nhỉ?"
Ơ kìa, ý tứ trong mấy câu nói vừa thốt ra từ miệng Mặc Phi là gì đây? Anh đang nói Điền Giai Khang bán thân để được bao nuôi đó sao?
Làm hại khi nghe anh nói xong, hắn chỉ muốn đào hố chui đi trốn, Lý Gia Uy thì cố gắng nén cười. Thập Thất im lặng, vì đối với cô im lặng chính là sự khinh bỉ lớn nhất dành cho đối phương.
Không lâu sau, Hạ Nguyên quay trở lại với sắc thái bình tĩnh. Cô nhìn Thập Thất, rồi nói:
"Bây giờ, mình chuyển trước cho cậu bốn trăm triệu, phần còn lại khoảng một tiếng sau mình gửi nốt luôn, được không?"
"Cũng được!" Thập Thất lạnh nhạt đáp.
Hạ Nguyên nhanh chóng thao tác chuyển tiền, chỉ mấy phút sau đó, số tiền bốn trăm triệu đã được chuyển vào tài khoản của Thập Thất.
Ting... (tin nhắn báo biến động số dư từ điện thoại.)
Kiểm tra xong tin nhắn, cô liền mỉm cười. Nhưng nụ cười này, dùng để chứng minh cho sự khinh bỉ và mãi mãi chấm dứt.
Bầu không khí ngột ngạt tiếp tục diễn ra. Lúc này, Điền Giai Khang vừa định nói gì đó, thì Lý Gia Uy lại lên tiếng:
"Nếu xong việc rồi, vậy chúng ta cũng về thôi. Ân Ân còn đang chờ ở club."
Nghe vậy, mặt Điền Giai Khang càng biến sắc, khẩn trương cất lời:
"Nhưng chúng ta đã bàn xong chuyện ký hợp đồng đâu?"
"À, xém tí quên mất."
Lý Gia Uy cười tươi, biểu cảm đã nhận ra vấn đề, rồi lại nói: "Chuyện ký hợp đồng, sẽ không có gì thay đổi, nếu Mặc tổng chịu tiếp tục tài trợ cho dự án lần này. Vậy nên, anh cần hỏi ý kiến của ngài ấy trước."
Chuyện cũ đi qua, vấn đề mới lại tới.
Bấy giờ, Điền Giai Khang chỉ mới nhìn qua Mặc Phi, thì anh đã nói:
"Việc này, do vợ tôi quyết định."
Đi kèm câu nói, còn có hành động nắm tay thân mật mà anh chủ động thực hiện với cô gái. Đến cả ánh mắt trìu mến lúc nhìn qua Thập Thất, cũng khiến người ta phải ganh tỵ.
Khi đó, cô cũng ngạc nhiên. Nhưng không cho phép bản thân để lộ cảm xúc, trái lại còn phối hợp cùng anh.
Lần đầu tiên, Thập Thất nhìn Mặc Phi bằng ánh mắt dịu dàng và dùng âm giọng ôn nhu, để nói:
"Đây là chuyện làm ăn của các anh, phụ nữ như em chỉ nên nghe, không nên ý kiến."
"Với ai khác thôi, chứ vợ anh thì được phép. Em cứ nghĩ kỹ đi rồi nói, xem có nên tiếp tục tài trợ hay không?" Mặc Phi cười hiền.
Và sự sinh diệt của Điền Giai Khang cũng nằm tại giây phút này đây. Một cục diện, khiến hắn bất giác toát mồ hôi vì hồi hộp.
Ai ngờ lại có lúc, tình cũ là người quyết định sự sống còn của mình chứ.
Phen này, sẽ có bao nhiêu phần trăm cơ hội thắng?