“Em ăn đi!” Mặc Phi nói chuyện thật ngọt, nhưng mà ngọt với bạn thân, chứ không ngọt với “vợ”.
Giây phút đó, Thập Thất chợt thấy chạnh lòng. Cô lạc lỏng và dường như đã bị bỏ rơi. Bởi vì, người đàn ông ấy cũng đã từng ngọt ngào với cô như thế.
Hay tại cô tự mình đa tình, trong khi họ chỉ xem cô như tạm bợ qua đường, tìm được người khác thay thế, là sẵn sàng quay lưng…
Càng nghĩ càng buồn, tâm trạng chợt sa sút nhanh chóng, Thập Thất đã quyết định rời đi.
Mặc Phi không hề ngăn cản khi thấy cô buồn bã bỏ về, Trình An Nhã cũng nhìn theo bóng lưng đơn độc ấy. Đợi đến khi khuất xa dần, mới nói:
“Lần này là thất vọng rồi đấy! Anh định ngưng hay tiếp tục?”
Ý tứ trong câu hỏi của Trình An Nhã, chỉ có Mặc Phi mới hiểu. Bởi vì, giữa hai người đang tồn tại một kế hoạch, mà phận làm em họ như cô gái rất dễ dàng bị hiểu lầm là tiểu tam đang cố tình phá hoại gia đình người khác.
“Em còn một việc rất quan trọng, việc đó giúp anh giữ vững thanh danh trong sạch.” Mặc Phi điềm đạm.
“Ý anh, là em sẽ phải gặp riêng chị ấy à?”
“Ừm! Những gì cần nói, anh sẽ gửi tin nhắn cho em chuẩn bị tâm lý trước khi diễn.”
“Gớm! Nhưng diễn có cát-xê thì cũng được đấy. Cơ mà, anh thích người ta sao không nói thẳng cho xong, còn bày đặt chờ đối phương chủ động chinh phục, coi chừng tính già hóa non, rồi xấu hổ không kịp.”
Mặc Phi nhoẻn cười, điềm nhiên nhâm nhi ly rượu vang, sau bình thản cất lời:
“Em không hiểu được cảm giác, bản thân rất muốn giữ ai đó bên cạnh, nhưng họ không nhận ra và luôn ôm ấp suy nghĩ sẽ rời đi ngay khi có thể, nó khó chịu đến nhường nào đâu. Huống chi, một cô gái bướng bỉnh như Thất Thất không dễ dàng gì thừa nhận trái tim rung động trước bất cứ ai, nhưng một khi yêu rồi, sẽ trân trọng, nâng niu tuyệt đối.”
“Sao em nghe anh nói, chị ấy phũ người yêu cũ như phũ rác thải mà?”
“Một người tốt như anh, sao có thể đem ra so sánh với tên cặn bã đó chứ.” Mặc Phi nhếch môi cười tự tin.
Nụ cười hoàn mỹ, chứa nhiều tâm tư khiến người khác không thể không nghiền ngẫm…
…----------------…
Tối đến, Thập Thất đang ngẩn ngơ ngồi trước bàn làm việc tại nhà, thì bà Mặc đến tìm.
Nhìn thấy bà đi vào, cô liền đứng dậy.
“Mẹ tìm con hả mẹ?”
“Ừm! Mẹ có chút chuyện quan trọng muốn nói với con.” Bà Mặc trầm giọng, thái độ quá nghiêm nghị, chợt khiến cô căng thẳng.
“Con ngồi đi!”
Nghe lời mẹ chồng, Thập Thất ngồi xuống sofa, đối diện bà, rồi mới dè dặt thăm hỏi:
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Mẹ muốn hỏi, con có chuyện gì giấu ba mẹ hay không thôi.” Bà Mặc vẫn ôn nhu.
Nhưng ánh mắt sâu sắc của bà, lại làm Thập Thất chột dạ. Phải chăng, bà đã biết chuyện gì rồi không?
“Con muốn rời khỏi nhà họ Mặc, muốn sớm kết thúc với tiểu Phi, đúng không?”
Bầu không khí mỗi lúc càng căng thẳng, mà bà ấy cũng đã hỏi thẳng như vậy, chứng tỏ những gì bà biết là rất nhiều.
Thiết nghĩ, có lẽ không thể che giấu được nữa. Nhưng ngay lúc này, cô lại không biết phải trả lời như thế nào, trong khi nếu là trước kia, cô nhất định sẽ phản hồi một cách nhanh chóng bằng từ “Đúng”. Còn giờ, lại thấy khó chịu khi đối mặt với cục diện này.
“Mẹ đã biết chuyện tụi con thỏa thuận hôn nhân bằng hợp đồng rồi sao?” Thập Thất khẽ hỏi.
“Tiểu Phi nói hết với mẹ rồi. Nếu con muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này, ba mẹ cũng không ép buộc. Bởi vì, ngay từ đầu mẹ nghĩ tình cảm sẽ được vun đắp sau kết hôn, là đã sai rồi. Biết sai, sửa sai càng sớm càng tốt. Vậy nên, con cứ đưa ra quyết định của mình, Mặc gia sẽ tôn trọng.”.
Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm
“Con…” Thập Thất cúi mặt, tâm tư phức tạp rõ rành rành trước mắt.
“Về vấn đề bên ông bà thông gia, con cũng đừng lo. Tiểu Phi sẽ đứng ra giải thích rõ ràng, để không khiến con khó xử.”
“Anh ấy đề nghị việc chấm dứt, với mẹ hay sao ạ?”
"Mẹ biết con đang nghĩ gì. Thật ra, Trình An Nhã và tiểu Phi chỉ đơn thuần là bạn bè bình thường. Trước đây, hai đứa nó đã thân thiết như vậy rồi. Mẹ dám lấy danh dự ra để bảo đảm, con trai mẹ không hề có tình ý trai gái gì với An Nhã.
Ào mà quên mất, giữa hai đứa căn bản không tồn tại tình yêu, thì việc có người thứ ba hay không, cũng đâu quan trọng nhỉ?"
Bà Mặc đưa rất nhiều lý lẽ vào đầu Thập Thất, khiến cô không ngừng suy nghĩ, tâm trạng càng không thấy vui.
Và im lặng, là thứ cô có thể làm ngay lúc này.
“Mẹ chỉ nói cho con biết vậy thôi, còn quyền quyết định là ở hai đứa. Cứ suy nghĩ cho thật kỹ đi, rồi nói chuyện lại với ba mẹ.” Bà Mặc rời đi.
Thập Thất bất giác cảm thấy lòng dạ rối bời, nghĩ mãi cũng không thông, nên tạm thời quyết định ra ngoài thư giãn, vì những lúc như này, chỉ cần vài ly rượu sẽ giúp tâm trạng cô tốt hơn.
Không lâu sau, một mình cô lái xe ra ngoài.
Mặc Phi từ trên lầu nhìn xuống và thấy tất cả. Anh chợt cười quỷ dị, rồi lấy điện thoại ra, soạn một dòng tin nhắn: “Năm phút nữa anh đón.”
Giây phút đó, Thập Thất chợt thấy chạnh lòng. Cô lạc lỏng và dường như đã bị bỏ rơi. Bởi vì, người đàn ông ấy cũng đã từng ngọt ngào với cô như thế.
Hay tại cô tự mình đa tình, trong khi họ chỉ xem cô như tạm bợ qua đường, tìm được người khác thay thế, là sẵn sàng quay lưng…
Càng nghĩ càng buồn, tâm trạng chợt sa sút nhanh chóng, Thập Thất đã quyết định rời đi.
Mặc Phi không hề ngăn cản khi thấy cô buồn bã bỏ về, Trình An Nhã cũng nhìn theo bóng lưng đơn độc ấy. Đợi đến khi khuất xa dần, mới nói:
“Lần này là thất vọng rồi đấy! Anh định ngưng hay tiếp tục?”
Ý tứ trong câu hỏi của Trình An Nhã, chỉ có Mặc Phi mới hiểu. Bởi vì, giữa hai người đang tồn tại một kế hoạch, mà phận làm em họ như cô gái rất dễ dàng bị hiểu lầm là tiểu tam đang cố tình phá hoại gia đình người khác.
“Em còn một việc rất quan trọng, việc đó giúp anh giữ vững thanh danh trong sạch.” Mặc Phi điềm đạm.
“Ý anh, là em sẽ phải gặp riêng chị ấy à?”
“Ừm! Những gì cần nói, anh sẽ gửi tin nhắn cho em chuẩn bị tâm lý trước khi diễn.”
“Gớm! Nhưng diễn có cát-xê thì cũng được đấy. Cơ mà, anh thích người ta sao không nói thẳng cho xong, còn bày đặt chờ đối phương chủ động chinh phục, coi chừng tính già hóa non, rồi xấu hổ không kịp.”
Mặc Phi nhoẻn cười, điềm nhiên nhâm nhi ly rượu vang, sau bình thản cất lời:
“Em không hiểu được cảm giác, bản thân rất muốn giữ ai đó bên cạnh, nhưng họ không nhận ra và luôn ôm ấp suy nghĩ sẽ rời đi ngay khi có thể, nó khó chịu đến nhường nào đâu. Huống chi, một cô gái bướng bỉnh như Thất Thất không dễ dàng gì thừa nhận trái tim rung động trước bất cứ ai, nhưng một khi yêu rồi, sẽ trân trọng, nâng niu tuyệt đối.”
“Sao em nghe anh nói, chị ấy phũ người yêu cũ như phũ rác thải mà?”
“Một người tốt như anh, sao có thể đem ra so sánh với tên cặn bã đó chứ.” Mặc Phi nhếch môi cười tự tin.
Nụ cười hoàn mỹ, chứa nhiều tâm tư khiến người khác không thể không nghiền ngẫm…
…----------------…
Tối đến, Thập Thất đang ngẩn ngơ ngồi trước bàn làm việc tại nhà, thì bà Mặc đến tìm.
Nhìn thấy bà đi vào, cô liền đứng dậy.
“Mẹ tìm con hả mẹ?”
“Ừm! Mẹ có chút chuyện quan trọng muốn nói với con.” Bà Mặc trầm giọng, thái độ quá nghiêm nghị, chợt khiến cô căng thẳng.
“Con ngồi đi!”
Nghe lời mẹ chồng, Thập Thất ngồi xuống sofa, đối diện bà, rồi mới dè dặt thăm hỏi:
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Mẹ muốn hỏi, con có chuyện gì giấu ba mẹ hay không thôi.” Bà Mặc vẫn ôn nhu.
Nhưng ánh mắt sâu sắc của bà, lại làm Thập Thất chột dạ. Phải chăng, bà đã biết chuyện gì rồi không?
“Con muốn rời khỏi nhà họ Mặc, muốn sớm kết thúc với tiểu Phi, đúng không?”
Bầu không khí mỗi lúc càng căng thẳng, mà bà ấy cũng đã hỏi thẳng như vậy, chứng tỏ những gì bà biết là rất nhiều.
Thiết nghĩ, có lẽ không thể che giấu được nữa. Nhưng ngay lúc này, cô lại không biết phải trả lời như thế nào, trong khi nếu là trước kia, cô nhất định sẽ phản hồi một cách nhanh chóng bằng từ “Đúng”. Còn giờ, lại thấy khó chịu khi đối mặt với cục diện này.
“Mẹ đã biết chuyện tụi con thỏa thuận hôn nhân bằng hợp đồng rồi sao?” Thập Thất khẽ hỏi.
“Tiểu Phi nói hết với mẹ rồi. Nếu con muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này, ba mẹ cũng không ép buộc. Bởi vì, ngay từ đầu mẹ nghĩ tình cảm sẽ được vun đắp sau kết hôn, là đã sai rồi. Biết sai, sửa sai càng sớm càng tốt. Vậy nên, con cứ đưa ra quyết định của mình, Mặc gia sẽ tôn trọng.”.
Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm
“Con…” Thập Thất cúi mặt, tâm tư phức tạp rõ rành rành trước mắt.
“Về vấn đề bên ông bà thông gia, con cũng đừng lo. Tiểu Phi sẽ đứng ra giải thích rõ ràng, để không khiến con khó xử.”
“Anh ấy đề nghị việc chấm dứt, với mẹ hay sao ạ?”
"Mẹ biết con đang nghĩ gì. Thật ra, Trình An Nhã và tiểu Phi chỉ đơn thuần là bạn bè bình thường. Trước đây, hai đứa nó đã thân thiết như vậy rồi. Mẹ dám lấy danh dự ra để bảo đảm, con trai mẹ không hề có tình ý trai gái gì với An Nhã.
Ào mà quên mất, giữa hai đứa căn bản không tồn tại tình yêu, thì việc có người thứ ba hay không, cũng đâu quan trọng nhỉ?"
Bà Mặc đưa rất nhiều lý lẽ vào đầu Thập Thất, khiến cô không ngừng suy nghĩ, tâm trạng càng không thấy vui.
Và im lặng, là thứ cô có thể làm ngay lúc này.
“Mẹ chỉ nói cho con biết vậy thôi, còn quyền quyết định là ở hai đứa. Cứ suy nghĩ cho thật kỹ đi, rồi nói chuyện lại với ba mẹ.” Bà Mặc rời đi.
Thập Thất bất giác cảm thấy lòng dạ rối bời, nghĩ mãi cũng không thông, nên tạm thời quyết định ra ngoài thư giãn, vì những lúc như này, chỉ cần vài ly rượu sẽ giúp tâm trạng cô tốt hơn.
Không lâu sau, một mình cô lái xe ra ngoài.
Mặc Phi từ trên lầu nhìn xuống và thấy tất cả. Anh chợt cười quỷ dị, rồi lấy điện thoại ra, soạn một dòng tin nhắn: “Năm phút nữa anh đón.”