Vài ngày sau đó, Thập Thất thành công đặt chân vào tập đoàn T&T với cương vị là một Trưởng phòng thực tập phải thử việc ba tháng đầu, trước khi được bổ nhiệm chính thức.
Tuy sản nghiệp của gia đình, nhưng không vì thế mà cậy quyền hóng hách, một chân bước lên thuyền vàng. Cô vẫn chọn cách che giấu thân phận đặc biệt của mình, đi tuyển dụng và phỏng vấn như bao người khác.
Kết quả, ông trời luôn phù hộ nhân tài.
Cũng chính vì Thập Thất đã đi làm, mà mỗi ngày thời gian gặp nhau giữa cô và Mặc Phi lại ít hơn một chút. Cô thì bình thường lắm, nhưng không hiểu sao anh ta lại thấy hơi thiếu vắng trong lòng.
Đỉnh điểm là hôm nay, người đàn ông ấy đã chủ động tìm sang phòng làm việc tại gia của cô nàng, để bắt chuyện.
Ban đầu, anh lấy cớ đi qua tìm đồ. Sau đó rời đi như kẻ vô hình, vì bị đối phương không quan tâm tới.
Lần thứ hai, biết rút kinh nghiệm lần trước, nên vừa qua đã lên tiếng đề nghị:
"Về nghỉ ngơi sớm đi, mai theo tôi tham gia sự kiện."
"Chúng ta đâu có làm chung công ty. Sao tôi phải đi với anh chứ? Nhà còn bao việc." Thập Thất lơ đễnh hồi đáp, đến một ánh mắt cũng chả buồn liếc nhìn sang anh.
"Đúng là không chung công ty, nhưng với thân phận Thiếu phu nhân của Tổng giám đốc tập đoàn Mặc thị, con dâu của Mặc gia, cô phải đi cùng tôi. Đây là lệnh từ ba truyền xuống đấy, cô dám chống đối?" Người đàn ông đắc ý truyền đạt.
Thành công khiến Thập Thất tạm gác lại công việc và chuyển sự chú ý về phía nam nhân đang chễm chệ ngồi trên ghế cách đó không xa, cô nghiêm túc hỏi:
"Sự kiện gì? Ở đâu?"
"Là buổi ký kết hợp đồng giữa công ty Khang Nguyên và Tập đoàn Lý Gia, ở New York. Mặc thị tham dự với vai trò là nhà tài trợ chính cho dự án lần này của họ." Mặc Phi tuyệt nhiên thong thả.
Thập Thất ngồi nghe, thì lại chau mày, nét mặt lưỡng lự chưa thông...
"Có thể không đi không? Tôi mới vào làm, không tiện nghỉ phép."
"Thập tổng duyệt phép rồi, cô không cần phải lo."
"Thập tổng?" Thập Thất trưng ra biểu cảm thắc mắc.
"Ừm! Thập tổng là ba cô, tôi sợ cô không cho gọi ông ấy là ba vợ, nên đâu dám ăn nói hàm hồ." Mặc Phi hồn nhiên đáp trả, trong câu nói có ý bông đùa.
Thế nào lần đầu tiên lại khiến cô gái mỉm cười, làm anh ngơ ngác mấy giây, vì nụ cười xinh xắn để lộ chiếc lúm đồng tiền đáng yêu.
"Anh cũng biết sợ tôi rồi sao?"
"Lại tái phát bệnh cũ nữa rồi."
Trông cô có vẻ đắc ý, Mặc Phi liền trưng ra đường cong trào phúng trên môi, rồi nói một câu làm tan biến niềm vui đang có.
"Bệnh gì chứ?" Thập Thất ngây thơ, vẫn đanh giọng hỏi lại.
"Thì là bệnh tự luyến. Cô nghĩ sao, một người đàn ông sức khỏe dồi dào như tôi, mà phải sợ cô vậy? Nằm mơ hả?"
"Ờ phải rồi! Bề ngoài mạnh khỏe, bên trong yếu đuối, đường dài mới biết sức ngựa, chưa chiến, chưa biết ai mạnh ai yếu đâu nha."
"Gì chứ mạnh hơn bạn trai cô là chắc." Mặc Phi thẳng thắn khẳng định.
Cũng không biết từ bao giờ, một "tảng băng di động" lại được giải tỏa phong ấn, suốt ngày đi trêu chọc, hơn thua với một cô gái như này.
Thế lực siêu nhiên nào đã tác động Mặc Phi?
Thập Thất thì khác, khi nghe nhắc tới bạn trai mình, cô vô cùng tự hào, mà nói:
"Xời... Anh mà gặp bạn trai tôi xong, nhất định sẽ tự cảm thấy hổ thẹn với những gì mình vừa nói cho coi. Anh ấy không những khỏe, mà còn đẹp trai nữa kìa."
"Còn chưa thử chuyện đó, sao cô biết anh ta khỏe?"
Với câu hỏi bá đạo của người đàn ông, ngay tức khắc làm cô gái đứng hình, đôi gò má bất giác ửng hồng như dâu tây sắp chín.
Đúng thật là cô với bạn trai chưa từng làm chuyện đó. Nhưng ý cô cũng đâu có nói tới vấn đề nhạy cảm đó chứ, đều tại đầu óc anh ta đen tối, ăn nói bậy bạ.
"Mặc Phi, anh cút cho tôi ngay."
"Ê, cô như vậy là đang thẹn quá hóa giận đấy." Người đàn ông tiếp tục ý định trêu chọc.
Thấy đối phương càng ngại, anh càng phấn khích.
"Bây giờ, anh có ra ngoài không thì bảo?" Thập Thất đã cáu.
"Đi thì phải đi rồi đó. Nhưng cô thì sao? Không về phòng ngủ sớm, chuẩn bị mai lên đường à?"
"Mặc kệ tôi, anh tự lo cho anh đi. Miễn sao tôi không trễ giờ là được rồi chứ gì? Phiền lượn nhanh, cho nước nó trong."
Càng ở với Mặc Phi, level mỏ hỗn của Thập Thất càng thăng cấp. Mà anh ta cũng chả thua kém gì, ngày càng bá đạo, xuất ngôn càng nhiều.
Đó gọi là hai cực nam châm khác cực. Tuy bề ngoài giống nhau, nhưng thực chất khác nhau, nên mỗi lần kề cận chỉ hút chặt chứ không đẩy.
Mặc Phi sau khi bị đuổi, đành thong thả rời đi.
Trông anh không có tí nào là tức giận, chắc tại da mặt đã luyện dày lên vài tấc, thành ra miễn dịch với hai từ liêm sỉ.
Tuy sản nghiệp của gia đình, nhưng không vì thế mà cậy quyền hóng hách, một chân bước lên thuyền vàng. Cô vẫn chọn cách che giấu thân phận đặc biệt của mình, đi tuyển dụng và phỏng vấn như bao người khác.
Kết quả, ông trời luôn phù hộ nhân tài.
Cũng chính vì Thập Thất đã đi làm, mà mỗi ngày thời gian gặp nhau giữa cô và Mặc Phi lại ít hơn một chút. Cô thì bình thường lắm, nhưng không hiểu sao anh ta lại thấy hơi thiếu vắng trong lòng.
Đỉnh điểm là hôm nay, người đàn ông ấy đã chủ động tìm sang phòng làm việc tại gia của cô nàng, để bắt chuyện.
Ban đầu, anh lấy cớ đi qua tìm đồ. Sau đó rời đi như kẻ vô hình, vì bị đối phương không quan tâm tới.
Lần thứ hai, biết rút kinh nghiệm lần trước, nên vừa qua đã lên tiếng đề nghị:
"Về nghỉ ngơi sớm đi, mai theo tôi tham gia sự kiện."
"Chúng ta đâu có làm chung công ty. Sao tôi phải đi với anh chứ? Nhà còn bao việc." Thập Thất lơ đễnh hồi đáp, đến một ánh mắt cũng chả buồn liếc nhìn sang anh.
"Đúng là không chung công ty, nhưng với thân phận Thiếu phu nhân của Tổng giám đốc tập đoàn Mặc thị, con dâu của Mặc gia, cô phải đi cùng tôi. Đây là lệnh từ ba truyền xuống đấy, cô dám chống đối?" Người đàn ông đắc ý truyền đạt.
Thành công khiến Thập Thất tạm gác lại công việc và chuyển sự chú ý về phía nam nhân đang chễm chệ ngồi trên ghế cách đó không xa, cô nghiêm túc hỏi:
"Sự kiện gì? Ở đâu?"
"Là buổi ký kết hợp đồng giữa công ty Khang Nguyên và Tập đoàn Lý Gia, ở New York. Mặc thị tham dự với vai trò là nhà tài trợ chính cho dự án lần này của họ." Mặc Phi tuyệt nhiên thong thả.
Thập Thất ngồi nghe, thì lại chau mày, nét mặt lưỡng lự chưa thông...
"Có thể không đi không? Tôi mới vào làm, không tiện nghỉ phép."
"Thập tổng duyệt phép rồi, cô không cần phải lo."
"Thập tổng?" Thập Thất trưng ra biểu cảm thắc mắc.
"Ừm! Thập tổng là ba cô, tôi sợ cô không cho gọi ông ấy là ba vợ, nên đâu dám ăn nói hàm hồ." Mặc Phi hồn nhiên đáp trả, trong câu nói có ý bông đùa.
Thế nào lần đầu tiên lại khiến cô gái mỉm cười, làm anh ngơ ngác mấy giây, vì nụ cười xinh xắn để lộ chiếc lúm đồng tiền đáng yêu.
"Anh cũng biết sợ tôi rồi sao?"
"Lại tái phát bệnh cũ nữa rồi."
Trông cô có vẻ đắc ý, Mặc Phi liền trưng ra đường cong trào phúng trên môi, rồi nói một câu làm tan biến niềm vui đang có.
"Bệnh gì chứ?" Thập Thất ngây thơ, vẫn đanh giọng hỏi lại.
"Thì là bệnh tự luyến. Cô nghĩ sao, một người đàn ông sức khỏe dồi dào như tôi, mà phải sợ cô vậy? Nằm mơ hả?"
"Ờ phải rồi! Bề ngoài mạnh khỏe, bên trong yếu đuối, đường dài mới biết sức ngựa, chưa chiến, chưa biết ai mạnh ai yếu đâu nha."
"Gì chứ mạnh hơn bạn trai cô là chắc." Mặc Phi thẳng thắn khẳng định.
Cũng không biết từ bao giờ, một "tảng băng di động" lại được giải tỏa phong ấn, suốt ngày đi trêu chọc, hơn thua với một cô gái như này.
Thế lực siêu nhiên nào đã tác động Mặc Phi?
Thập Thất thì khác, khi nghe nhắc tới bạn trai mình, cô vô cùng tự hào, mà nói:
"Xời... Anh mà gặp bạn trai tôi xong, nhất định sẽ tự cảm thấy hổ thẹn với những gì mình vừa nói cho coi. Anh ấy không những khỏe, mà còn đẹp trai nữa kìa."
"Còn chưa thử chuyện đó, sao cô biết anh ta khỏe?"
Với câu hỏi bá đạo của người đàn ông, ngay tức khắc làm cô gái đứng hình, đôi gò má bất giác ửng hồng như dâu tây sắp chín.
Đúng thật là cô với bạn trai chưa từng làm chuyện đó. Nhưng ý cô cũng đâu có nói tới vấn đề nhạy cảm đó chứ, đều tại đầu óc anh ta đen tối, ăn nói bậy bạ.
"Mặc Phi, anh cút cho tôi ngay."
"Ê, cô như vậy là đang thẹn quá hóa giận đấy." Người đàn ông tiếp tục ý định trêu chọc.
Thấy đối phương càng ngại, anh càng phấn khích.
"Bây giờ, anh có ra ngoài không thì bảo?" Thập Thất đã cáu.
"Đi thì phải đi rồi đó. Nhưng cô thì sao? Không về phòng ngủ sớm, chuẩn bị mai lên đường à?"
"Mặc kệ tôi, anh tự lo cho anh đi. Miễn sao tôi không trễ giờ là được rồi chứ gì? Phiền lượn nhanh, cho nước nó trong."
Càng ở với Mặc Phi, level mỏ hỗn của Thập Thất càng thăng cấp. Mà anh ta cũng chả thua kém gì, ngày càng bá đạo, xuất ngôn càng nhiều.
Đó gọi là hai cực nam châm khác cực. Tuy bề ngoài giống nhau, nhưng thực chất khác nhau, nên mỗi lần kề cận chỉ hút chặt chứ không đẩy.
Mặc Phi sau khi bị đuổi, đành thong thả rời đi.
Trông anh không có tí nào là tức giận, chắc tại da mặt đã luyện dày lên vài tấc, thành ra miễn dịch với hai từ liêm sỉ.