"Lý do không muốn đăng ký kết hôn?"
Nhận được câu hỏi, Thập Thất không hề tỏ ra bất ngờ. Cô ngồi thẳng lưng, dứt khoát lời:
"Tôi chỉ muốn đặt bút ký tên trên tờ giấy đó với người mình thật lòng yêu thương thôi. Vả lại, để tôi kết hôn thời hạn với anh hai năm, đã là giới hạn cuối cùng của bạn trai tôi rồi."
Lần này, người bị làm cho ngạc nhiên lại là Mặc Phi. Nhưng anh không biểu hiện nhiều ra nét mặt, vẫn thơ ơ hỏi tiếp:
"Trong thông tin của tôi, cô cũng là kiểu phụ nữ đa tình. Không biết, trong số những anh ngoài kia, anh nào được Thập Thất cô nhất kiến chung tình nhỉ?"
"Riêng cái này, tôi phải đính chính một lần duy nhất cho anh biết nè nha. Đối với tình yêu, Thập Thất tôi vô cùng nghiêm túc, nên không có chuyện trăng hoa bay bướm gì hết. Đối với cuộc hôn nhân này, hoàn toàn không hứng thú. Mà tôi cũng biết con người anh thế nào, nên mới dạn dĩnh đưa ra bản hợp đồng này để thương lượng. Hy vọng, chúng ta hợp tác thành công." Thập Thất nghiêm túc trình bày.
Mặc Phi nghe cũng nhiều, nhưng chỉ thấy hứng thú với mỗi anh bạn trai mà đối phương đang nói tới, nên tiếp tục ghim thẳng đó, rồi hỏi:
"Nếu đã có người trong lòng, sao không nói rõ để được hủy hôn với tôi?"
Bầu không khí giữa hai người nhanh chóng lắng xuống ngay sau khi câu hỏi của người đàn ông kết thúc. Cả sắc mặt của Thập Thất cũng trầm ngâm, thoáng buồn vài giây.
Đúng vậy! Cô chỉ cho phép bản thân buồn vài giây thôi, sau đó liền trở lại bình thường.
"Anh chỉ cần biết, tôi không thể chống lại sức ép của ba mẹ được rồi. Những thứ khác đều là chuyện riêng, tôi không muốn để người khác biết. Giống như tôi vậy đó, từng nghe nói anh bị bạn gái cũ bỏ cũng đâu có khơi gợi lại. Thế nên, tôi muốn chúng ta tôn trọng quá khứ lẫn quyền riêng tư của nhau, sống cuộc sống vợ chồng hữu danh vô thực trong hai năm."
Suy cho cùng, trước khi tiến vào bước ngoặc quan trọng trong cuộc đời, dẫu biết sẽ sớm chấm dứt vào một ngày không xa, thì Thập Thất cũng phải dành chút thời gian tìm hiểu người bạn đồng hành ấy xem tâm tính như nào và Mặc Phi cũng tương tự.
Tuy đến với nhau bằng hôn ước định sẵn, nhưng hầu như cả hai đều chẳng có tí hồi ức nào đặc biệt với nhau. Bởi vì số lần gặp gỡ chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi khi nghe ba mẹ nhắc tới, họ cùng có chung một suy nghĩ rằng, chỉ là mấy lời nói đùa của người lớn. Nào ngờ, hôn ước và kết hôn mới là sự thật.
Lần gặp trước, là từ khi Mặc Phi sang Anh du học cách đây mười năm. Lúc đó cô mới 12 tuổi, gặp thì gặp chứ cũng không ấn tượng gì cả đâu.
Bởi vì Thập Thất không thích dáng vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh của Mặc Phi, mà anh thì không thiện cảm với mấy cô bé láu lỉnh, tinh nghịch như Thập Thất, suy ra hai người như hai thái cực song song.
"Không khơi gợi, vậy ba từ "bạn gái cũ" là con gì vừa nhắc?" Mặc Phi thẳng thừng dội nước lạnh vào mặt đối phương bằng một câu hỏi, khiến Thập Thất đứng hình.
Có vẻ như "tảng băng di động" năm nào, nay đã thay đổi rồi nhỉ?
"Bớt móc mỉa đi được không hả? Tôi đang nghiêm túc muốn bàn chuyện đại sự với anh đấy." Thập Thất trưng ra nét mặt thiếu kiên nhẫn.
Tính ra nói vòng vo tam Quốc từ nãy giờ cũng gần cả tiếng rồi, mà chưa đâu vào đâu.
"Không đăng ký kết hôn cũng được. Nhưng phải giải thích với ba mẹ hai bên, là việc của cô." Mặc Phi cũng trở nên nghiêm nghị.
Nói cho cùng, thì anh cũng bị ép cưới. Đối với Thập Thất, tình cảm tồn tại chỉ bằng không, nên việc sớm ngày ly hôn cũng đã nằm trong dự tính. Chỉ không ngờ rằng, cô gái này còn vội đưa ra thỏa thuận hơn cả anh.
"Không thành vấn đề." Thập Thất quyết định nhanh chóng.
"Trong thời hạn hai năm này, chúng ta sẽ có chung một trách nhiệm là hỗ trợ nhau ở những tình huống khó, để qua mặt phụ huynh. Ngoài ra, phải tôn trọng mọi sự riêng tư của đối phương, đặc biệt không được chung giường."
"Ok! Sofa thông minh hân hạnh chào đón Thập Thất tiểu thư." Mặc Phi chốt gọn vấn đề bằng câu nói vô cùng bình thản.
Sau đó, lấy chiếc bút bi quen thuộc của mình ký tên vào hợp đồng và trả lại cho cô gái.
"Hy vọng, trong thời hạn hai năm, đừng để ai biết được Thiếu phu nhân của Mặc gia có mối quan hệ ngoài luồng với bất cứ ai. Nếu không, ba mẹ cô sẽ buồn lòng lắm đấy." Nhắn nhủ xong, anh liền ung dung bước về phía phòng tắm.
Trước khi khuất bóng, vẫn để lại một câu:
"Chuẩn bị đồ ngủ cho tôi, vợ hờ."
"Ơ! Làm sao tôi biết cái nào là đồ ngủ của anh chứ?"
Sau câu hỏi ai oán vọng theo của Thập Thất, là âm thanh đóng cửa, khiến cô nàng ngơ ngác nhìn theo.
Nếu không phải đang sống chung với ba mẹ chồng, cô cũng chẳng chịu thiệt mà ở chung một phòng với anh "chồng hờ" này rồi.
Khổ nỗi, thực tế thì luôn luôn phũ phàng. Nhưng điều đó không có nghĩa, Thập Thất cô sẽ dễ dàng khoanh tay chịu trói.
Và kết quả của việc sai "vợ hờ" chuẩn bị quần áo cho mình, là khoảnh khắc Mặc Phi phải dở khóc dở cười, khi quấn khăn tắm trở ra, cố tình để lộ cả cơ bụng sáu múi săn chắc, bờ vai rắn rỏi, mà trong phòng thì không còn ai khác.
Anh định chơi trò mỹ nam kế, để cô nàng ngại ngùng ư? Tiếc rằng, Thập Thất vẫn cao tay hơn một chút.
Nhận được câu hỏi, Thập Thất không hề tỏ ra bất ngờ. Cô ngồi thẳng lưng, dứt khoát lời:
"Tôi chỉ muốn đặt bút ký tên trên tờ giấy đó với người mình thật lòng yêu thương thôi. Vả lại, để tôi kết hôn thời hạn với anh hai năm, đã là giới hạn cuối cùng của bạn trai tôi rồi."
Lần này, người bị làm cho ngạc nhiên lại là Mặc Phi. Nhưng anh không biểu hiện nhiều ra nét mặt, vẫn thơ ơ hỏi tiếp:
"Trong thông tin của tôi, cô cũng là kiểu phụ nữ đa tình. Không biết, trong số những anh ngoài kia, anh nào được Thập Thất cô nhất kiến chung tình nhỉ?"
"Riêng cái này, tôi phải đính chính một lần duy nhất cho anh biết nè nha. Đối với tình yêu, Thập Thất tôi vô cùng nghiêm túc, nên không có chuyện trăng hoa bay bướm gì hết. Đối với cuộc hôn nhân này, hoàn toàn không hứng thú. Mà tôi cũng biết con người anh thế nào, nên mới dạn dĩnh đưa ra bản hợp đồng này để thương lượng. Hy vọng, chúng ta hợp tác thành công." Thập Thất nghiêm túc trình bày.
Mặc Phi nghe cũng nhiều, nhưng chỉ thấy hứng thú với mỗi anh bạn trai mà đối phương đang nói tới, nên tiếp tục ghim thẳng đó, rồi hỏi:
"Nếu đã có người trong lòng, sao không nói rõ để được hủy hôn với tôi?"
Bầu không khí giữa hai người nhanh chóng lắng xuống ngay sau khi câu hỏi của người đàn ông kết thúc. Cả sắc mặt của Thập Thất cũng trầm ngâm, thoáng buồn vài giây.
Đúng vậy! Cô chỉ cho phép bản thân buồn vài giây thôi, sau đó liền trở lại bình thường.
"Anh chỉ cần biết, tôi không thể chống lại sức ép của ba mẹ được rồi. Những thứ khác đều là chuyện riêng, tôi không muốn để người khác biết. Giống như tôi vậy đó, từng nghe nói anh bị bạn gái cũ bỏ cũng đâu có khơi gợi lại. Thế nên, tôi muốn chúng ta tôn trọng quá khứ lẫn quyền riêng tư của nhau, sống cuộc sống vợ chồng hữu danh vô thực trong hai năm."
Suy cho cùng, trước khi tiến vào bước ngoặc quan trọng trong cuộc đời, dẫu biết sẽ sớm chấm dứt vào một ngày không xa, thì Thập Thất cũng phải dành chút thời gian tìm hiểu người bạn đồng hành ấy xem tâm tính như nào và Mặc Phi cũng tương tự.
Tuy đến với nhau bằng hôn ước định sẵn, nhưng hầu như cả hai đều chẳng có tí hồi ức nào đặc biệt với nhau. Bởi vì số lần gặp gỡ chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi khi nghe ba mẹ nhắc tới, họ cùng có chung một suy nghĩ rằng, chỉ là mấy lời nói đùa của người lớn. Nào ngờ, hôn ước và kết hôn mới là sự thật.
Lần gặp trước, là từ khi Mặc Phi sang Anh du học cách đây mười năm. Lúc đó cô mới 12 tuổi, gặp thì gặp chứ cũng không ấn tượng gì cả đâu.
Bởi vì Thập Thất không thích dáng vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh của Mặc Phi, mà anh thì không thiện cảm với mấy cô bé láu lỉnh, tinh nghịch như Thập Thất, suy ra hai người như hai thái cực song song.
"Không khơi gợi, vậy ba từ "bạn gái cũ" là con gì vừa nhắc?" Mặc Phi thẳng thừng dội nước lạnh vào mặt đối phương bằng một câu hỏi, khiến Thập Thất đứng hình.
Có vẻ như "tảng băng di động" năm nào, nay đã thay đổi rồi nhỉ?
"Bớt móc mỉa đi được không hả? Tôi đang nghiêm túc muốn bàn chuyện đại sự với anh đấy." Thập Thất trưng ra nét mặt thiếu kiên nhẫn.
Tính ra nói vòng vo tam Quốc từ nãy giờ cũng gần cả tiếng rồi, mà chưa đâu vào đâu.
"Không đăng ký kết hôn cũng được. Nhưng phải giải thích với ba mẹ hai bên, là việc của cô." Mặc Phi cũng trở nên nghiêm nghị.
Nói cho cùng, thì anh cũng bị ép cưới. Đối với Thập Thất, tình cảm tồn tại chỉ bằng không, nên việc sớm ngày ly hôn cũng đã nằm trong dự tính. Chỉ không ngờ rằng, cô gái này còn vội đưa ra thỏa thuận hơn cả anh.
"Không thành vấn đề." Thập Thất quyết định nhanh chóng.
"Trong thời hạn hai năm này, chúng ta sẽ có chung một trách nhiệm là hỗ trợ nhau ở những tình huống khó, để qua mặt phụ huynh. Ngoài ra, phải tôn trọng mọi sự riêng tư của đối phương, đặc biệt không được chung giường."
"Ok! Sofa thông minh hân hạnh chào đón Thập Thất tiểu thư." Mặc Phi chốt gọn vấn đề bằng câu nói vô cùng bình thản.
Sau đó, lấy chiếc bút bi quen thuộc của mình ký tên vào hợp đồng và trả lại cho cô gái.
"Hy vọng, trong thời hạn hai năm, đừng để ai biết được Thiếu phu nhân của Mặc gia có mối quan hệ ngoài luồng với bất cứ ai. Nếu không, ba mẹ cô sẽ buồn lòng lắm đấy." Nhắn nhủ xong, anh liền ung dung bước về phía phòng tắm.
Trước khi khuất bóng, vẫn để lại một câu:
"Chuẩn bị đồ ngủ cho tôi, vợ hờ."
"Ơ! Làm sao tôi biết cái nào là đồ ngủ của anh chứ?"
Sau câu hỏi ai oán vọng theo của Thập Thất, là âm thanh đóng cửa, khiến cô nàng ngơ ngác nhìn theo.
Nếu không phải đang sống chung với ba mẹ chồng, cô cũng chẳng chịu thiệt mà ở chung một phòng với anh "chồng hờ" này rồi.
Khổ nỗi, thực tế thì luôn luôn phũ phàng. Nhưng điều đó không có nghĩa, Thập Thất cô sẽ dễ dàng khoanh tay chịu trói.
Và kết quả của việc sai "vợ hờ" chuẩn bị quần áo cho mình, là khoảnh khắc Mặc Phi phải dở khóc dở cười, khi quấn khăn tắm trở ra, cố tình để lộ cả cơ bụng sáu múi săn chắc, bờ vai rắn rỏi, mà trong phòng thì không còn ai khác.
Anh định chơi trò mỹ nam kế, để cô nàng ngại ngùng ư? Tiếc rằng, Thập Thất vẫn cao tay hơn một chút.