“Em vẫn còn yêu anh, chúng ta quay lại được không?”
Khoảnh khắc nghe thấy câu nói ấy, Mặc Phi chỉ cảm thấy kinh tỏm. Tỏm ở chỗ liêm sỉ thấp kém của một người phụ nữ đang cố tình câu dẫn đàn ông đã có gia đình và anh đã lập tức gỡ tay Chung Lệ Kì ra khỏi cơ thể mình.
Tiếc rằng, những gì vừa diễn ra lại lọt hết vào tầm mắt của Thập Thất và Lý Gia Ân. Cảnh tượng đó, làm cô sững sốt tới mức đứng hình, cú sốc quá lớn đã ảnh hưởng đến tâm lý trong cô.
Cơn thịnh nộ nhanh chóng thế chỗ nụ cười.
“Thất Thất, cậu bình tĩnh nha…” Lý Gia Ân lo sợ, nên cất lời nhắc nhở bạn mình.
Nhưng ngay lúc này, không ai có thể ngăn cản cô tiến về phía hai người họ, rồi trực tiếp ban tặng lên mặt Chung Lệ Kì một cú tát trời giáng.
Chát…
Tình huống bất ngờ, không riêng gì cô ta mà Mặc Phi cũng hết sức bàng hoàng khi thấy Thập Thất xuất hiện trong cơn phẫn nộ.
Bị đánh không rõ lý do, Chung Lệ Kì lập tức trừng mắt, xẵng giọng chất vấn:
“Cô là ai, mà dám đánh tôi hả?”
Được hỏi về thân phận của mình, Thập Thất liền nhếch môi cười khẩy, rồi giương đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mặt đối phương, mà dõng dạc tuyên bố:
“Tôi là vợ của người đàn ông, mà cô vừa ôm ấp đấy. Thế nào, định làm “trà xanh” giật chồng bà hả?”
Nghe xong thông tin, tưởng chừng cô ta sẽ rén. Nào ngờ, còn ung dung nhìn sang người đàn ông, hiên ngang cất tiếng:
“Chính chồng cô vẫn còn quyến luyến, nên mới hẹn tôi ra đây để níu kéo chút tình cũ. Tôi nào biết anh ấy đã có một cô vợ vừa xấu vừa đanh đá như cô, chứ nếu sớm biết thì nhất định đã không tới đây day dưa với người yêu cũ rồi.”
“Chung Lệ Kì, cô dám đổi trắng thay đen?” Mặc Phi bất bình cất giọng.
“Đó là sự thật mà anh!” Chung Lệ Kì dửng dưng xác nhận một cách bình thản nhất.
Sự việc nhanh chóng bị dẫn dắt theo chiều hướng khác, Thập Thất đã nhìn anh bằng đôi mắt thất vọng. Hai màng lệ mỏng hoen bờ mi đỏ trạch, cô mỉm cười mà lòng đau như cắt.
Hóa ra, là vậy sao?
“Mọi chuyện không phải như vậy, em nghe anh giải thích đã. Thất Thất, em phải tin anh.”
Cô lạnh lùng hất tay anh ra khỏi bàn tay mình, rồi cuộn chặt thành nắm đấm, cố đè nén không để nước mắt rơi xuống mà lồng ngực như sắp ngạt thở đến chết đi.
Cổ họng nghẹn cứng bởi cảm xúc, nhưng cô vẫn cứng rắn thốt lên ba từ:
“Ly hôn đi.” Nói xong, Thập Thất liền quay lưng.
“Thất Thất, chờ mình đã.” Lý Gia Ân gọi vọng theo.
Trước khi chạy theo Thập Thất, cô còn dành cho người đàn ông ánh mắt thất vọng cùng bất mãn.
“Anh tệ thật đó, Mặc Phi.”
Chất vấn xong, Lý Gia Ân lập tức đuổi theo cô bạn thân đang kích động của mình.
Ngay lúc này, đôi mắt đỏ ngầu chứa toàn lửa giận của người đàn ông cũng liếc nhìn sang Chung Lệ Kì vẫn hiên ngang đứng đó.
Màn trình diễn thay đổi thực hư của cô ta đã thành công khiến ác quỷ trong anh tỉnh dậy.
Bạn gái cũ gì chứ? Anh chỉ niệm chút tình, lại gây ra hậu quả khôn lường. Nếu đã khiến người phụ nữ của anh tổn thương, thì đừng hòng yên ổn.
Chưa đắc ý được bao lâu, Chung Lệ Kì đã bị Mặc Phi siết cổ bằng bàn tay đầy uy lực. Đỉnh điểm là khi thấy nụ cười quỷ dị trên môi anh, thì cô ta mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
“Chung Lệ Kì! Cô phải nhớ cho kỹ rằng, đã là cũ, thì mãi mãi không thể thế chỗ người mới. Còn nếu như ăn không được nên muốn phá cho hôi, thì ngại quá, cô chưa đủ trình.”
Những gì cần nói đã xong, Mặc Phi liền dứt khoát đẩy đối phương ra, rồi rời đi.
…----------------…
Mặc Phi khẩn trương chạy về nhà, thì Thập Thất đã dọn xong quần áo chuẩn bị bỏ đi.
Vội bước tới ôm lấy cô gái từ phía sau, anh nhỏ giọng nài nỉ:
“Bình tĩnh nghe anh giải thích được không?”
Cô im lặng, hời hợt gạt tay anh ra song quay lại thẳng thắn đối diện bằng ánh mắt đỏ au, ngấn lệ, rồi chỉ hỏi một câu:
“Chính mắt tôi nhìn thấy, tận tai nghe rõ mồn một không sót một từ. Anh định ngụy biện như thế nào nữa?”
“Nghĩa là em tin những gì cô ta nói, chứ không tin anh?” Mặc Phi chau mày.
Thập Thất liền cười khẩy, rồi nói:
“Lấy gì làm niềm tin? Anh lập tức chứng minh cho tôi thấy đi.”
“Cho anh một ngày, nhất định sẽ giải thích rõ ràng để thuyết phục được em.” Người đàn ông vô cùng thành khẩn.
Anh luôn nắm chặt bàn tay cô gái, nhưng kết quả vẫn bị cự tuyệt không tiếc thương.
“Tôi không muốn nhìn thấy anh, làm ơn biến ra khỏi cuộc đời tôi đi.”
Đỉnh điểm của tức giận, là lời nói phũ phàng từ chính miệng cô thốt ra, khiến lồng ngực người đàn ông chợt cuộn trào cơn nhói.
Chiếc va-li được Thập Thất kéo đi, cô dứt khoát rời xa anh ngay trong đêm. Nhìn theo bóng lưng tuyệt tình ấy, Mặc Phi bất giác nhỏ lệ.
Cái cảm giác bất lực, phẫn nộ bao quanh, khiến anh dần mất hết bình tĩnh. Tức giận, anh vung tay đấm thẳng vào mặt cửa kính ngăn cách ban công ở gần đó, kính vỡ thì tay anh cũng đẫm máu.
Khoảnh khắc nghe thấy câu nói ấy, Mặc Phi chỉ cảm thấy kinh tỏm. Tỏm ở chỗ liêm sỉ thấp kém của một người phụ nữ đang cố tình câu dẫn đàn ông đã có gia đình và anh đã lập tức gỡ tay Chung Lệ Kì ra khỏi cơ thể mình.
Tiếc rằng, những gì vừa diễn ra lại lọt hết vào tầm mắt của Thập Thất và Lý Gia Ân. Cảnh tượng đó, làm cô sững sốt tới mức đứng hình, cú sốc quá lớn đã ảnh hưởng đến tâm lý trong cô.
Cơn thịnh nộ nhanh chóng thế chỗ nụ cười.
“Thất Thất, cậu bình tĩnh nha…” Lý Gia Ân lo sợ, nên cất lời nhắc nhở bạn mình.
Nhưng ngay lúc này, không ai có thể ngăn cản cô tiến về phía hai người họ, rồi trực tiếp ban tặng lên mặt Chung Lệ Kì một cú tát trời giáng.
Chát…
Tình huống bất ngờ, không riêng gì cô ta mà Mặc Phi cũng hết sức bàng hoàng khi thấy Thập Thất xuất hiện trong cơn phẫn nộ.
Bị đánh không rõ lý do, Chung Lệ Kì lập tức trừng mắt, xẵng giọng chất vấn:
“Cô là ai, mà dám đánh tôi hả?”
Được hỏi về thân phận của mình, Thập Thất liền nhếch môi cười khẩy, rồi giương đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mặt đối phương, mà dõng dạc tuyên bố:
“Tôi là vợ của người đàn ông, mà cô vừa ôm ấp đấy. Thế nào, định làm “trà xanh” giật chồng bà hả?”
Nghe xong thông tin, tưởng chừng cô ta sẽ rén. Nào ngờ, còn ung dung nhìn sang người đàn ông, hiên ngang cất tiếng:
“Chính chồng cô vẫn còn quyến luyến, nên mới hẹn tôi ra đây để níu kéo chút tình cũ. Tôi nào biết anh ấy đã có một cô vợ vừa xấu vừa đanh đá như cô, chứ nếu sớm biết thì nhất định đã không tới đây day dưa với người yêu cũ rồi.”
“Chung Lệ Kì, cô dám đổi trắng thay đen?” Mặc Phi bất bình cất giọng.
“Đó là sự thật mà anh!” Chung Lệ Kì dửng dưng xác nhận một cách bình thản nhất.
Sự việc nhanh chóng bị dẫn dắt theo chiều hướng khác, Thập Thất đã nhìn anh bằng đôi mắt thất vọng. Hai màng lệ mỏng hoen bờ mi đỏ trạch, cô mỉm cười mà lòng đau như cắt.
Hóa ra, là vậy sao?
“Mọi chuyện không phải như vậy, em nghe anh giải thích đã. Thất Thất, em phải tin anh.”
Cô lạnh lùng hất tay anh ra khỏi bàn tay mình, rồi cuộn chặt thành nắm đấm, cố đè nén không để nước mắt rơi xuống mà lồng ngực như sắp ngạt thở đến chết đi.
Cổ họng nghẹn cứng bởi cảm xúc, nhưng cô vẫn cứng rắn thốt lên ba từ:
“Ly hôn đi.” Nói xong, Thập Thất liền quay lưng.
“Thất Thất, chờ mình đã.” Lý Gia Ân gọi vọng theo.
Trước khi chạy theo Thập Thất, cô còn dành cho người đàn ông ánh mắt thất vọng cùng bất mãn.
“Anh tệ thật đó, Mặc Phi.”
Chất vấn xong, Lý Gia Ân lập tức đuổi theo cô bạn thân đang kích động của mình.
Ngay lúc này, đôi mắt đỏ ngầu chứa toàn lửa giận của người đàn ông cũng liếc nhìn sang Chung Lệ Kì vẫn hiên ngang đứng đó.
Màn trình diễn thay đổi thực hư của cô ta đã thành công khiến ác quỷ trong anh tỉnh dậy.
Bạn gái cũ gì chứ? Anh chỉ niệm chút tình, lại gây ra hậu quả khôn lường. Nếu đã khiến người phụ nữ của anh tổn thương, thì đừng hòng yên ổn.
Chưa đắc ý được bao lâu, Chung Lệ Kì đã bị Mặc Phi siết cổ bằng bàn tay đầy uy lực. Đỉnh điểm là khi thấy nụ cười quỷ dị trên môi anh, thì cô ta mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
“Chung Lệ Kì! Cô phải nhớ cho kỹ rằng, đã là cũ, thì mãi mãi không thể thế chỗ người mới. Còn nếu như ăn không được nên muốn phá cho hôi, thì ngại quá, cô chưa đủ trình.”
Những gì cần nói đã xong, Mặc Phi liền dứt khoát đẩy đối phương ra, rồi rời đi.
…----------------…
Mặc Phi khẩn trương chạy về nhà, thì Thập Thất đã dọn xong quần áo chuẩn bị bỏ đi.
Vội bước tới ôm lấy cô gái từ phía sau, anh nhỏ giọng nài nỉ:
“Bình tĩnh nghe anh giải thích được không?”
Cô im lặng, hời hợt gạt tay anh ra song quay lại thẳng thắn đối diện bằng ánh mắt đỏ au, ngấn lệ, rồi chỉ hỏi một câu:
“Chính mắt tôi nhìn thấy, tận tai nghe rõ mồn một không sót một từ. Anh định ngụy biện như thế nào nữa?”
“Nghĩa là em tin những gì cô ta nói, chứ không tin anh?” Mặc Phi chau mày.
Thập Thất liền cười khẩy, rồi nói:
“Lấy gì làm niềm tin? Anh lập tức chứng minh cho tôi thấy đi.”
“Cho anh một ngày, nhất định sẽ giải thích rõ ràng để thuyết phục được em.” Người đàn ông vô cùng thành khẩn.
Anh luôn nắm chặt bàn tay cô gái, nhưng kết quả vẫn bị cự tuyệt không tiếc thương.
“Tôi không muốn nhìn thấy anh, làm ơn biến ra khỏi cuộc đời tôi đi.”
Đỉnh điểm của tức giận, là lời nói phũ phàng từ chính miệng cô thốt ra, khiến lồng ngực người đàn ông chợt cuộn trào cơn nhói.
Chiếc va-li được Thập Thất kéo đi, cô dứt khoát rời xa anh ngay trong đêm. Nhìn theo bóng lưng tuyệt tình ấy, Mặc Phi bất giác nhỏ lệ.
Cái cảm giác bất lực, phẫn nộ bao quanh, khiến anh dần mất hết bình tĩnh. Tức giận, anh vung tay đấm thẳng vào mặt cửa kính ngăn cách ban công ở gần đó, kính vỡ thì tay anh cũng đẫm máu.