• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Phi chỉ cần người phụ nữ của mình ngoan ngoãn, bớt cãi chày cãi cối, bớt ngang ngược, là anh cũng sẽ cư xử nhẹ nhàng, điềm đạm.

Ngay sau khi đưa ra yêu cầu đó, người đàn ông lại giương đôi mắt sắc bén nhìn về phía Lý Gia Ân, hỏi nhẹ một câu:

“Anh đưa vợ anh về được chứ, Ân Ân?”

“Dạ tất nhiên là được! Em cũng kêu cậu ấy nên về nhà từ nãy giờ, mà cậu ấy không nghe đấy.” Lý Gia Ân nhanh nhảu đáp lời.

So ra, Thập Thất có hai cô bạn thân cũng thật đáng đồng tiền bát gạo. Một người thì âm thầm dan díu cùng bạn trai cô, còn kẻ hở tí là nối giáo cho giặc, bán đứng không chút thương tiếc.

Phen này, thì cô cũng ghi tạt trong lòng. Thà tin chính mình, không tin ai khác! Bạn thân cách mấy, cũng là thân ai nấy lo.

“Lý Gia Ân, cậu được lắm.” Thập Thất nghiến răng nghiến lợi, cất lời “tán thưởng”.

“Không đâu tốt bằng nhà, không ai thương ta bằng người yêu ta. Cậu đừng ai oán mình nữa ha!” Cô nàng trưng ra nét mặt ngây thơ vô số tội, còn chớp chớp mắt với cô bạn đang bốc khói đầu đứng ở đằng xa.

“Giỏi giỏi giỏi! Đạo lý mười điểm, nhưng bà đây không phục, hừm.” Thập Thất bất mãn nhân đối, nói xong liền xách túi, xách áo, đùng đùng bỏ về.

Người đàn ông nhìn theo với ánh mắt hài lòng đong đầy nuông chiều. Sau đó, cũng nhanh chóng nối bước theo sau.

Về tới nhà, Thập Thất mới biết ba mẹ chồng đã ngồi sẵn trong phòng khách chờ con dâu. Gặp họ, cô nhất thời bối rối, nhưng vẫn lễ phép cúi đầu:

“Thưa ba mẹ, con mới về!”

“Sao hả, hai đứa đi chơi có vui không? Chuyến này, ba mẹ chắc có thể chờ ẩm cháu rồi nhỉ?” Bỏ qua câu chào hỏi khách sáo của cô, bà Mặc nhanh miệng, hào hứng hỏi.

Trong khi đó, Thập Thất vẫn đang còn ngơ ngác chưa thể nhận định xong những gì mẹ chồng mình vừa hỏi.

Đi chơi ư? Cô và anh đi làm việc, chứ đi chơi hồi nào mà bà bảo vậy? Đã thế, còn nhắc tới chuyện ẩm cháu là sao chứ?

“Dạ, tụi con…”

“Sớm thôi, mẹ sẽ được như ý. Giờ, con đưa vợ con lên phòng nghỉ ngơi. Ba mẹ cũng về phòng nghỉ đi, muộn rồi.” Mặc Phi nói, đồng thời tiện tay dang rộng ôm luôn vòng eo nuột nà của cô gái bên cạnh.

Hành động của anh, ngay lập tức biến Thập Thất như con sâu di động, không ngừng uốn éo, hòng muốn thoát khỏi bàn tay người đàn ông, nhưng bất thành.

“Ờ, thôi vậy hai đứa về phòng đi. Có muốn ăn khuya, thì gọi dì bếp chuẩn bị ha!” Bà Mặc dịu dàng cất tiếng.

“Sẵn vậy, mẹ bảo bà ấy chuẩn bị cho vợ con một phần mì rau củ, xong thì mang lên phòng hộ con.”

“Được được, đi đi. Đưa vợ con về phòng nghỉ ngơi, chắc hôm qua mệt lắm rồi.”

“Mẹ, đêm qua bọn con không có…” Thập Thất vừa cất lời phân bua, thì…

“Đúng là không có ngủ ngon một chút nào hết đó mẹ.” Mặc Phi đã ung dung chen ngang.

Dường như hiểu ý con trai, ông bà Mặc đều mỉm cười, rồi dắt díu nhau rời đi.

Thập Thất nhìn theo, vẫn muốn giải thích, nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng đành hậm hực gạt tay người bên cạnh ra, bất mãn bỏ lên phòng.

Một khi phụ nữ im lặng, là giới hạn cuối cùng đã tới. Đàn ông nên chuẩn bị tinh thần đương đầu với chiến tranh…

Mặc Phi hơi nhíu mày, rồi liền đuổi theo sau.

Đợi khi cả hai vừa vào phòng, cô lập tức giải tỏa cơn phẫn nộ bằng cách tóm một cái gối, phi thẳng vào mặt người đứng sau. Nhưng với sự nhạy bén của anh, thì làm sao cô có thể thành công như mong đợi.

Bắt được cái gối, trên môi anh ta lại hiện hữu nụ cười tà mị, nhàn nhã cất lời:

“Tôi chỉ nói đúng sự thật, em bực cái gì?”

“Rõ ràng anh cố tình. Sẵn đây, tôi cũng nói luôn cho anh biết, chuyện đêm qua căn bản là sự cố, tôi chỉ xem như tình một đêm. Đôi bên cùng có lợi, vậy nên tôi không hề muốn nghe anh đề cập tới thêm một lần nào nữa hết.” Thập Thất quả quyết tuyên bố.

Hiên ngang nói xong, cô liền cất bước toang bỏ ra ngoài, nhưng không biết rằng những gì mình vừa thốt ra, đã khai hỏa trong lòng người đàn ông.

Chỉ thấy anh hành động nhanh chóng, một pha gọn lẹ đã trực tiếp nhấc bổng cô gái, ném lên giường. Không để đối phương kịp thời phản ứng, anh tiếp tục leo lên giường, hiên ngang dang rộng cặp đùi săn chắc để hạ thân đè lên người nằm dưới, hai tay bắt gọn cổ tay, ấn xuống nệm.

“Anh lại lên cơn gì nữa vậy? Thả tôi ra.” Thập Thất trừng mắt.

“Em vừa nói gì, lặp lại tôi nghe?” Chất giọng người đàn ông đã trở nên trầm lạnh, đôi mắt phủ đầy sát khí.

Ngay lập tức, dọa đối phương xuống sắc thấy rõ.

Một khi anh đã nóng, thì người phải rén còn ai khác ngoài cô chứ. Bởi đâu có dại, mà va vào miệng núi lửa đang phun trào như thiêu thân lao vào biển lửa.

“Tôi…tôi nói anh nên quên chuyện đêm qua và đừng nhắc lại với ai nữa, tôi không thích.” Giọng nói đanh đá, kiêu kì ấy giờ đã hạ thấp, e dè.

Nhưng bấy nhiêu đó vẫn không thể giúp ngọn lửa trong lòng người đàn ông hạ nhiệt.

Anh cúi thấp mặt xuống, lạnh giọng hỏi:

“Cái gì, là tình một đêm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK