Trần Thương nhìn dáng vẻ đây hưng phấn của Tân Duyệt, nhịn không được đau tim một phen:
- Tối hôm qua không ngủ ngon hả?
Tân Duyệt thở dài:
- Tôi không quá hiểu rõ về khâu gân bắp thịt, vì lẽ đó khoảng thời gian này buổi tối mỗi ngày đều học thêm một khóa bổ túc, tra thêm tư liệu, cố gắng không. cản trở cậu!
Trần Thương:
- Sao cô lại tới sớm như vậy?
Tân Duyệt cười hắc hắc, không nói gì, nếu cô đi muộn sao có thể trộm máy ảnh đi được, đây chính là bảo bối của Tần Hiếu Uyên!
"Trần Thương cười cười, chân thành nói:
- Cám ơn cô, Tân Duyệt!
Tân Duyệt cắt một tiếng.
- Hư tình giả ý!
Lúc này, Vương Dũng đi đến, trên gương mặt đang còn mệt mỏi vì trực đêm, nhìn thấy máy ảnh trong tay Trần Thương, lập tức sửng sốt!
- Ách? Sư phụ Trần... Ngài mang máy ảnh này đến phối hợp hả?
Một câu rất bình thường, thế nhưng là vì sao Trần Thương luôn cảm thấy chỗ nào không đúng chứ?
Trong khoảng thời gian này, nguyên nhân rất đơn giản thôi, lúc nào Trần Thương cũng bận rộn, ngày nào cũng đi sớm về tối, căn bản toàn là làm phẫu thuật.
Nhưng Trần Thương cũng rất cảm động vì Tần Duyệt, cô gái nhỏ này ngày nào cũng đi sớm vẽ tối, đến mức quầng thâm trên mắt hiện càng ngày càng rõ.
Nhiệm vụ không ngừng thay đổi theo từng ngày, Trần Thương cũng vừa mới bắt đầu nghe qua một vài phương pháp khâu lại, có phương pháp khâu Lahey, phương pháp khâu Becker, phương pháp khâu Savage, nhưng đến cùng thì những phương pháp kỳ lạ cổ quái, loạn thất bát tao (1) đều bị lược bỏ hết, sau khi tra tư liệu, Trần Thương mới chợt phát hiện, những phương pháp này khi đem ra so sánh lại không giống nhau về thời kỳ, lí niệm và tính đại biểu.
Chẳng qua, cái này thật sự đã nghiệm chứng lời nói cho lời nói ban đầu của giáo sư Bunnell, mỗi một phương pháp đều có sự thích hợp nhất định với hoàn cảnh sinh trưởng, việc anh căn làm là căn cứ vào đặc tính của bệnh tật, tính nặng nhẹ của vết thương mà tìm ra phương pháp khâu thích hợp.
Mỗi ngày trôi qua Trần Thương lại tự cảm nhận bản thân đang từng chút từng chút tiến bộ hơn!
Ngày nào cũng mười mấy ca phẫu thuật, Trần Thương càng lúc càng thấy mình đang bị rút dần sức lực.
Mà có người trợ thủ đắc lực như Tân Duyệt, đối với Trần Thương mà nói đó là sự thay đổi rõ như ban ngày!
Mỗi một ca phẫu thuật, Tần Duyệt lại làm trợ thủ duy nhất của anh, cũng là người duy nhất xem.
Cô đang tận mắt nhìn sự cải biến, hoàn thiện không ngừng của Trần Thương, mỗi một lần qua đi lại là một lần tiến bộ hơn!
Điều này khiến Tần Duyệt thoáng giật mình.
Hạn mức cao nhất của người đàn ông trẻ tuổi. Này rốt cuộc là dừng lại ở đâu vậy?
Đối với kiến thức khâu lại gân bắp thịt của Tần Duyệt nguyên bản là rất nửa vời, nhưng dù là vậy, lúc cô chứng kiến Trần Thương phẫu thuật khâu gân bắp thịt cho cảnh sát hình sự Ngô Cương khi hẳn bị thương một cách trôi chảy đã khiến cô cực kỳ rung động!
Thế nhưng, so sánh với Trần Thương của ngày hôm nay, thì mấy ngày trước đó và bây giờ của anh lại cách nhau một khoảng rất xa!
Mà bây giờ, đối với phẫu thuật khâu lại gân bắp thịt, Tân Duyệt càng ngày càng hiểu rõ hơn, hàng ngày sau giờ tan sở, cô đều tìm đọc mấy loại tư liệu lịch sử trung ngoại, không ngừng giúp lý niệm của mình trở nên mới mẻ hơn, có cái nhìn mới mẻ về phẫu thuật khâu lại gân bắp thịt
Nhưng sau khi cô lấy video trong máy ảnh ra xem...
Thì lại phải cầm theo nó đến gặp Trần Thương nhờ anh lý giải về khâu lại gân bắp thịt, càng nghe càng cảm thấy đúng là thâm bất khả trắc!
(DG: Thâm bất khả trắc: rất sâu không lường được)
Vào giờ phút này, Tần Duyệt rất tin tưởng anh, cho dù là bất cứ lời nào của Trần Thương, một khi nói ra đều không phải trò đùa.
Mà phương pháp khâu lại gân bắp thịt, Trần Thương cũng rất nghiêm túc.
- Tối hôm qua không ngủ ngon hả?
Tân Duyệt thở dài:
- Tôi không quá hiểu rõ về khâu gân bắp thịt, vì lẽ đó khoảng thời gian này buổi tối mỗi ngày đều học thêm một khóa bổ túc, tra thêm tư liệu, cố gắng không. cản trở cậu!
Trần Thương:
- Sao cô lại tới sớm như vậy?
Tân Duyệt cười hắc hắc, không nói gì, nếu cô đi muộn sao có thể trộm máy ảnh đi được, đây chính là bảo bối của Tần Hiếu Uyên!
"Trần Thương cười cười, chân thành nói:
- Cám ơn cô, Tân Duyệt!
Tân Duyệt cắt một tiếng.
- Hư tình giả ý!
Lúc này, Vương Dũng đi đến, trên gương mặt đang còn mệt mỏi vì trực đêm, nhìn thấy máy ảnh trong tay Trần Thương, lập tức sửng sốt!
- Ách? Sư phụ Trần... Ngài mang máy ảnh này đến phối hợp hả?
Một câu rất bình thường, thế nhưng là vì sao Trần Thương luôn cảm thấy chỗ nào không đúng chứ?
Trong khoảng thời gian này, nguyên nhân rất đơn giản thôi, lúc nào Trần Thương cũng bận rộn, ngày nào cũng đi sớm về tối, căn bản toàn là làm phẫu thuật.
Nhưng Trần Thương cũng rất cảm động vì Tần Duyệt, cô gái nhỏ này ngày nào cũng đi sớm vẽ tối, đến mức quầng thâm trên mắt hiện càng ngày càng rõ.
Nhiệm vụ không ngừng thay đổi theo từng ngày, Trần Thương cũng vừa mới bắt đầu nghe qua một vài phương pháp khâu lại, có phương pháp khâu Lahey, phương pháp khâu Becker, phương pháp khâu Savage, nhưng đến cùng thì những phương pháp kỳ lạ cổ quái, loạn thất bát tao (1) đều bị lược bỏ hết, sau khi tra tư liệu, Trần Thương mới chợt phát hiện, những phương pháp này khi đem ra so sánh lại không giống nhau về thời kỳ, lí niệm và tính đại biểu.
Chẳng qua, cái này thật sự đã nghiệm chứng lời nói cho lời nói ban đầu của giáo sư Bunnell, mỗi một phương pháp đều có sự thích hợp nhất định với hoàn cảnh sinh trưởng, việc anh căn làm là căn cứ vào đặc tính của bệnh tật, tính nặng nhẹ của vết thương mà tìm ra phương pháp khâu thích hợp.
Mỗi ngày trôi qua Trần Thương lại tự cảm nhận bản thân đang từng chút từng chút tiến bộ hơn!
Ngày nào cũng mười mấy ca phẫu thuật, Trần Thương càng lúc càng thấy mình đang bị rút dần sức lực.
Mà có người trợ thủ đắc lực như Tân Duyệt, đối với Trần Thương mà nói đó là sự thay đổi rõ như ban ngày!
Mỗi một ca phẫu thuật, Tần Duyệt lại làm trợ thủ duy nhất của anh, cũng là người duy nhất xem.
Cô đang tận mắt nhìn sự cải biến, hoàn thiện không ngừng của Trần Thương, mỗi một lần qua đi lại là một lần tiến bộ hơn!
Điều này khiến Tần Duyệt thoáng giật mình.
Hạn mức cao nhất của người đàn ông trẻ tuổi. Này rốt cuộc là dừng lại ở đâu vậy?
Đối với kiến thức khâu lại gân bắp thịt của Tần Duyệt nguyên bản là rất nửa vời, nhưng dù là vậy, lúc cô chứng kiến Trần Thương phẫu thuật khâu gân bắp thịt cho cảnh sát hình sự Ngô Cương khi hẳn bị thương một cách trôi chảy đã khiến cô cực kỳ rung động!
Thế nhưng, so sánh với Trần Thương của ngày hôm nay, thì mấy ngày trước đó và bây giờ của anh lại cách nhau một khoảng rất xa!
Mà bây giờ, đối với phẫu thuật khâu lại gân bắp thịt, Tân Duyệt càng ngày càng hiểu rõ hơn, hàng ngày sau giờ tan sở, cô đều tìm đọc mấy loại tư liệu lịch sử trung ngoại, không ngừng giúp lý niệm của mình trở nên mới mẻ hơn, có cái nhìn mới mẻ về phẫu thuật khâu lại gân bắp thịt
Nhưng sau khi cô lấy video trong máy ảnh ra xem...
Thì lại phải cầm theo nó đến gặp Trần Thương nhờ anh lý giải về khâu lại gân bắp thịt, càng nghe càng cảm thấy đúng là thâm bất khả trắc!
(DG: Thâm bất khả trắc: rất sâu không lường được)
Vào giờ phút này, Tần Duyệt rất tin tưởng anh, cho dù là bất cứ lời nào của Trần Thương, một khi nói ra đều không phải trò đùa.
Mà phương pháp khâu lại gân bắp thịt, Trần Thương cũng rất nghiêm túc.