Thế nhưng...
Đợi thật lâu, Trần Thương một câu cũng chưa nói, lần này thật khiến Tỉnh Nhiên có chút kinh ngạc, xoay người sang nhìn lại phát hiện Trần Thương đã rời khỏi bàn giải phẫu.
Đây thật khiến Tỉnh Nhiên nửa vời bị trang bức....
Thực không thoải mái.
Nhưng, dù gì giải phẫu cũng đã thành công!
Bác sĩ gây tê nhìn bốn người Tỉnh Nhiên, Vệ Chí, Tiền Lượng, Trương Bồi Nghĩa còn đang khen ngợi lẫn nhau, nhịn không được thở dài, đám ngươi này đàn nâm thẳng cẩu, lại bắt đầu tranh MVP, cao thủ chân chính như người ta đã.
(DG: MVP (Most Valuable Player) tức là người chơi xuất sắc nhất trận đấu)
Đương nhiên, bác sĩ gây tê cũng ngẫm lại, không dám nói, dù sao ở đây đều là chủ nhiệm.
Aizz, tôi thật khó xử nha.
Y?
Cao thủ đâu?
Trần Thương đi đâu rồi?
Y?
Sao cao thủ lại đang chụp ảnh?
Mọi người cũng chợt phát hiện, Trần Thương không còn ở bên bàn phẫu thuật nữa.
Đi đâu rồi?
Xoay người nhìn lại, phát hiện Trần Thương đã:
Tháo găng tay,
Gỡ khẩu trang,
Cầm lấy điện thoại,
Đang chụp ảnh.
Trần Thương cũng rất tò mò sau khi nội nang bị phá thì trùng nang đến cùng dáng dấp ra sao?
Nội nang đã phá, Trần Thương trông thấy bên trong... Ữm, rất đặc sắc, cũng rất... ngon, có chút giống mì tôm được đun sôi trong nồi lầu, cũng có chút giống bánh phở nở ra vì được ngâm trong nước... Ừm, một đám chung quanh này, người mc chứng sợ hãi mà nhìn thấy tuyệt đối sẽ rất kích thích! Y? Dù sao cũng là màu hồng phấn đấy!
Trần Thương cũng là lần đầu tiên thấy, tự nhiên cảm thấy rất mới mẻ, lấy điện thoại ra tạch tạch tạch liên tục, bắt đầu chụp ảnh.
Một bác sĩ bên cạnh nhịn không được hỏi: "Bác sĩ Trần, anh đang làm gì thế?"
Trần Thương cười cười: "Nang trùng phổi hiếm gặp như vậy, không chụp kiểu ảnh lưu niệm một chút sao?"
Đám người nghe xong, cũng cảm thấy thật có lý.
Lấy điện thoại ra, nhao nhao bắt đầu chụp ảnh.
Y tá ở bên cạnh cũng đã thu thập xong dụng cụ, càng nhìn Trần Thương càng kích thích.
Vị bác sĩ Trần này thật đúng là lợi hại!
Dáng dấp lại đẹp trai, kỹ thuật lại tốt, còn có một đôi tay rất... Nghệ thuật!
Y tá Giáp nhìn Trần Thương cũng nhịn không được cầm lấy điện thoại ra chụp ảnh: "Bác sĩ Trần thật có lòng nhân ái nhai"
Y tá Ất gật đầu: "Đúng vậy, bác sĩ Trần rất thích động vật nhỏ hả?”
Y tá Bính: "Người ta nói, người thích động vật nhỏ đều rất yêu thương vợ"
Y tá trưởng: "Đúng vậy! Tiểu Trần nhất định có rất nhiều cô gái yêu thích"
Đám người sững sờ, logic gì vậy?
Sao chúng ta lại không biết!
Trần Thương cũng cười xấu hổ, được nhiều người khen như vậy, mà lại còn là một đám phụ nữ, anh cảm thấy có chút là lạ... Ừm thì... còn rất thoải mái?
Mà Tỉnh Nhiên thì tê cả da đầu, nhìn thấy những y tá này, mí mắt co rúm, cái này có chút quá phận rồi không?
Thích nang trùng phổi lại chuyển thành thích động vật nhỏ?
Vuốt mông ngựa cũng vừa phải thôi chứ!
Mê trai thì mê trai đi... Nhưng cũng đừng bày ra bộ dạng như vậy có được hay không?
Nhưng mà, Tỉnh Nhiên biết, y tá phòng phẫu thuật rất quan trọng, y tá phòng phẫu thuật với tư cách là đội truyền bá mạnh mẽ nhất trong lĩnh vực khoa ngoại, vẫn nên giữ gìn mối quan hệ tốt với họ, hoà đồng bản thân! Có ích đối với việc tuyên dương cùng truyền bá hình tượng của mình sau này, bảo tì quan hệ hoà hợp cùng y tá phòng phẫu thuật, đối với sự phát triển sau này của mình, rất là cần thiết!
Nghĩ tới đây, Tỉnh Nhiên khẩu thị tâm phi cười nói: "Đúng vậy! Rất đáng yêu, tôi cũng muốn chụp kiểu ảnh!"
Nói xong, căm điện thoại lên bắt đầu chụp ảnh.
Y tá Giáp ngẩn người: "Bác sĩ Tỉnh... Khẩu vị thật nặng nha, còn nói ký sinh trùng này rất đáng yêu!”
Y tá Ất: "Bác sĩ Tỉnh khẩu vị rất đặc biệt!”
Y tá Bính: "Y... Nhìn thấy thật buồn nôn."
Y tá trưởng: "Bác sĩ Tỉnh không hổ là chuyên gia Ngoại khoa lồng ngực, không ngờ lại yêu thích ký sinh trùng"
Tỉnh Nhiên:....
Tôi đã làm sai chuyện gì?
Tại sao phải tra tấn tôi như vậy!
Trần Thương chụp ảnh thì là thích động vật nhỏ, có lòng nhân ái, tôi chụp ảnh thì lại thành biến thái?
Chẳng lẽ cũng là bởi vì tôi nói thêm một tiếng “đáng yêu" thôi hả?
Chân tay Tính Nhiên có chút luống cuống.
Đợi thật lâu, Trần Thương một câu cũng chưa nói, lần này thật khiến Tỉnh Nhiên có chút kinh ngạc, xoay người sang nhìn lại phát hiện Trần Thương đã rời khỏi bàn giải phẫu.
Đây thật khiến Tỉnh Nhiên nửa vời bị trang bức....
Thực không thoải mái.
Nhưng, dù gì giải phẫu cũng đã thành công!
Bác sĩ gây tê nhìn bốn người Tỉnh Nhiên, Vệ Chí, Tiền Lượng, Trương Bồi Nghĩa còn đang khen ngợi lẫn nhau, nhịn không được thở dài, đám ngươi này đàn nâm thẳng cẩu, lại bắt đầu tranh MVP, cao thủ chân chính như người ta đã.
(DG: MVP (Most Valuable Player) tức là người chơi xuất sắc nhất trận đấu)
Đương nhiên, bác sĩ gây tê cũng ngẫm lại, không dám nói, dù sao ở đây đều là chủ nhiệm.
Aizz, tôi thật khó xử nha.
Y?
Cao thủ đâu?
Trần Thương đi đâu rồi?
Y?
Sao cao thủ lại đang chụp ảnh?
Mọi người cũng chợt phát hiện, Trần Thương không còn ở bên bàn phẫu thuật nữa.
Đi đâu rồi?
Xoay người nhìn lại, phát hiện Trần Thương đã:
Tháo găng tay,
Gỡ khẩu trang,
Cầm lấy điện thoại,
Đang chụp ảnh.
Trần Thương cũng rất tò mò sau khi nội nang bị phá thì trùng nang đến cùng dáng dấp ra sao?
Nội nang đã phá, Trần Thương trông thấy bên trong... Ữm, rất đặc sắc, cũng rất... ngon, có chút giống mì tôm được đun sôi trong nồi lầu, cũng có chút giống bánh phở nở ra vì được ngâm trong nước... Ừm, một đám chung quanh này, người mc chứng sợ hãi mà nhìn thấy tuyệt đối sẽ rất kích thích! Y? Dù sao cũng là màu hồng phấn đấy!
Trần Thương cũng là lần đầu tiên thấy, tự nhiên cảm thấy rất mới mẻ, lấy điện thoại ra tạch tạch tạch liên tục, bắt đầu chụp ảnh.
Một bác sĩ bên cạnh nhịn không được hỏi: "Bác sĩ Trần, anh đang làm gì thế?"
Trần Thương cười cười: "Nang trùng phổi hiếm gặp như vậy, không chụp kiểu ảnh lưu niệm một chút sao?"
Đám người nghe xong, cũng cảm thấy thật có lý.
Lấy điện thoại ra, nhao nhao bắt đầu chụp ảnh.
Y tá ở bên cạnh cũng đã thu thập xong dụng cụ, càng nhìn Trần Thương càng kích thích.
Vị bác sĩ Trần này thật đúng là lợi hại!
Dáng dấp lại đẹp trai, kỹ thuật lại tốt, còn có một đôi tay rất... Nghệ thuật!
Y tá Giáp nhìn Trần Thương cũng nhịn không được cầm lấy điện thoại ra chụp ảnh: "Bác sĩ Trần thật có lòng nhân ái nhai"
Y tá Ất gật đầu: "Đúng vậy, bác sĩ Trần rất thích động vật nhỏ hả?”
Y tá Bính: "Người ta nói, người thích động vật nhỏ đều rất yêu thương vợ"
Y tá trưởng: "Đúng vậy! Tiểu Trần nhất định có rất nhiều cô gái yêu thích"
Đám người sững sờ, logic gì vậy?
Sao chúng ta lại không biết!
Trần Thương cũng cười xấu hổ, được nhiều người khen như vậy, mà lại còn là một đám phụ nữ, anh cảm thấy có chút là lạ... Ừm thì... còn rất thoải mái?
Mà Tỉnh Nhiên thì tê cả da đầu, nhìn thấy những y tá này, mí mắt co rúm, cái này có chút quá phận rồi không?
Thích nang trùng phổi lại chuyển thành thích động vật nhỏ?
Vuốt mông ngựa cũng vừa phải thôi chứ!
Mê trai thì mê trai đi... Nhưng cũng đừng bày ra bộ dạng như vậy có được hay không?
Nhưng mà, Tỉnh Nhiên biết, y tá phòng phẫu thuật rất quan trọng, y tá phòng phẫu thuật với tư cách là đội truyền bá mạnh mẽ nhất trong lĩnh vực khoa ngoại, vẫn nên giữ gìn mối quan hệ tốt với họ, hoà đồng bản thân! Có ích đối với việc tuyên dương cùng truyền bá hình tượng của mình sau này, bảo tì quan hệ hoà hợp cùng y tá phòng phẫu thuật, đối với sự phát triển sau này của mình, rất là cần thiết!
Nghĩ tới đây, Tỉnh Nhiên khẩu thị tâm phi cười nói: "Đúng vậy! Rất đáng yêu, tôi cũng muốn chụp kiểu ảnh!"
Nói xong, căm điện thoại lên bắt đầu chụp ảnh.
Y tá Giáp ngẩn người: "Bác sĩ Tỉnh... Khẩu vị thật nặng nha, còn nói ký sinh trùng này rất đáng yêu!”
Y tá Ất: "Bác sĩ Tỉnh khẩu vị rất đặc biệt!”
Y tá Bính: "Y... Nhìn thấy thật buồn nôn."
Y tá trưởng: "Bác sĩ Tỉnh không hổ là chuyên gia Ngoại khoa lồng ngực, không ngờ lại yêu thích ký sinh trùng"
Tỉnh Nhiên:....
Tôi đã làm sai chuyện gì?
Tại sao phải tra tấn tôi như vậy!
Trần Thương chụp ảnh thì là thích động vật nhỏ, có lòng nhân ái, tôi chụp ảnh thì lại thành biến thái?
Chẳng lẽ cũng là bởi vì tôi nói thêm một tiếng “đáng yêu" thôi hả?
Chân tay Tính Nhiên có chút luống cuống.