Mục lục
Bác Sĩ Thần Thông - Trần Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều kiện của Trần Thương thế nào, anh biết rất rõ, thời đại học đến trường là xin học bổng, từ nông thôn đến, khi ở trường cũng là mười phần cố gắng học.

Một sinh viên chưa tốt nghiệp đã có thể kiếm được một chân ở tỉnh lị An Dương.

Nghĩ tới đây, La Châu lại có chút bội phục!

Khoa nhân sự, chị Triệu nói: "Chàng trai trẻ, chuẩn bị thật tốt đi, lần này tỉnh Nhị Viện kiểm tra rất công bằng."

Trần Thương cũng không nói gì nhiều, dù sao mình chỉ tới xem một chút, cũng không có quyền nói chuyện, đừng tướng rằng mình là công nhân viên chức của tỉnh Nhị Viện thì có quyền lợi lớn bao nhiêu, xét đến cùng, mình chỉ là một người trong 1400 nhân viên biên chế mà thôi!

Nhưng để cổ vũ đồng học, Trăn Thương vẫn khuyên: "La Châu, hiện tại khoa cấp cứu tỉnh Nhị Viện không ngừng phát triển, rất xem trọng bồi dưỡng nhân tài, lần này là một cơ hội, cậu chuẩn bị thật tốt một chút, nếu có thể đi vào cương vị không tệ, các phương diện khác đều rất tốt, mấu chốt là bầu không khí ở phòng ban tương đối tốt"

La Châu nghe xong, gật đầu cười, nói cảm ơn: “Ừm, cám ơn cậu, tôi trở về sẽ chuẩn bị thật tốt, tranh thủ sớm làm đồng nghiệp với cậu."

La Châu cùng Đổng Giai rời đi, hai người có thể nói là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Thật không nghĩ tới gặp tình huống như vậy.

Ra khỏi sân vận động, Đổng Giai trừng to mắt, nhịn không được nói ra: "La Châu, tối hôm nay chúng ta có nên mời Trần Thương đi ra ăn một bữa cơm hay không? Dù sao Trần Thương cũng là bác sĩ khoa cấp cứu, hiện tại lại tới thông báo tuyển dụng, vạn nhất có thể nói với bên kia vài lời thì sao?”

"Chúng ta hỏi thăm một chút, vạn nhất có tin tức gì, cũng có thể sớm biết, đối với anh mà nói, cũng có chỗ tốt!"

La Châu trầm tư một lát, lắc đầu: "Anh nghĩ không cần đâu, làm như vậy không phải làm cho Thương khó xử sao

"Điều kiện của Trần Thương thế nào, tất cả mọi người đều hiểu rõ, cậu ta có được như hôm nay còn không phải toàn dựa vào chính sức lực của mình sao? Chúng ta đi qua là gây phiền toái, cách làm này rõ ràng không tử tế”

"Lại nói, ai cũng có chỗ khó, đừng đến lúc đó bởi vì chuyện của hai ta lại làm cậu ấy chậm trễ! Em xem đúng không?”

Đổng Giai thở dài, cô nghĩ nhiều cũng là vì La Châu thôi: "Em sợ..."

La Châu cười cười, nhìn Đổng Giai nói: "Được rồi, bảo bối! Em phải tin tưởng anh nhất định sẽ thi đậu, chúng ta bẵng vào bản lĩnh của mình đi vào là được, cần gì phải tìm phiền toái cho người khác!”

Đổng Giai nhìn La Châu, trong ánh mắt anh tràn ngập kiên định, cũng không nghĩ nhiều nó vậy anh nhất định phải cố gắng!”

La Châu gật đầu.

Dù sao cũng là hội tuyển dụng, Đổng Giai cùng La Châu xuất hiện ở đây cũng không phải là ví dụ duy nhất, rất nhanh lại có người nhìn thấy Trần Thương ở hội tuyển dụng, họ lập tức liên tục tới thăm hỏi.

Trần Thương rất đàng hoàng cũng sẽ không nghĩ mình đang ở khoa cấp cứu tại tỉnh N thì như thế này thế nọ, thực tế hôm nay anh đến đây chỉ là muốn hỗ trợ.

Còn về việc lựa chọn nhân tài? Trò chuyện? Đi mở rộng quan hệ một chút?

Anh tự biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng.

Nói một cách khó nghe là bản thân được cho là cái gì?

Tỉnh Nhị Viện có 1400 nhân viên, mấy trăm bác sĩ cũng chỉ là một nhân viên bình thường, có thể có quyền gì nói chuyện?

Vi lẽ đó, Trần Thương sẽ không khoe khoang khoác lác, nói lung tung.

Nhưng, việc không nói chuyện của Trần Thương cũng không có nghĩa là người khác sẽ không nghĩ lung tung.

Qua một thời gian, thông tin Trần Thương xuất hiện trong hội tuyển dụng với vai trò bên trên khiến mọi người vỡ òa.

Tất cả đều cảm thấy Trần Thương rất cử!

Dù sao thì hiện tại Trần Thương thoạt nhìn là một sinh viên đang phát triển tương đối tốt hơn trong số các sinh viên, người ta đã ổn định công tác tại bệnh viện nằm trong tốp ba của tỉnh quả thật rất tự hào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK