Ông lão còn chưa kịp nói chuyện, lại bắt đầu khụ khụ khụ, sau đó lão bắt đầu thở.
"Hô... Hô... Hô..."
Lão liều mạng hô hấp, sắc mặt hơi tái xanh, hô hấp có chút khó khăn!
Trần Thương biến sắc: "Tiểu Lâm, đưa đến phòng quan sát, thở oxi."
Vương đại gia là người bệnh cũ, trên cơ bản mỗi lần tới đều như vậy, bệnh lịch của lão Trần Thương đều có thể học thuộc.
Thậm chí Vương đại gia chữa bệnh đều là chữ viết của Trần Thương, hai năm này, Vương đại gia đổi hai bản mới.
Bệnh rất rõ ràng: Bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính, còn có bệnh tim phổi...
Đây đối với một ông lão hơn tám mươi tuổi mà nói, mỗi một lần phát tác đều mang ý nghĩa bệnh lại một lần nữa tăng thêm.
Trần Thương thậm chí có chút lo lắng, vị này đại gia thể diện còn có thể đến mấy lần?
Tiểu Lâm theo thói quen đo biểu đồ nhịp tim cho đại gia, đo huyết áp, cộng thêm một bảng độ bão hòa oxi †rong máu.
Đây đều miễn phí... "Bác sĩ Trần, độ bão hòa oxi trong máu chỉ có 80..." Tiểu Lâm lo lắng nhìn thoáng qua Vương đại gia, nhỏ giọng nói.
Trần Thương gật đầu, thật ra không cần đo hắn cũng biết.
Độ bão hòa oxi trong máu quá thấp, ngườ nại thụ, nếu đổi một người đã sớm xuất hiện triệu chứng, thế nhưng lão vẫn nằm trên dường bệnh mang mặt nạ dưỡng khí cười tủm tỉm nhìn hắn.
Trần Thương có chút tiếc hận...
Mỗi lần Vương đại gia tới đều làm cho hẳn rất lo lăng.
Đây là bệnh nhân duy nhất mà chủ quản tài chính, y †á trưởng Điền Hương Lan mắt nhắm mắt mở cho qua, mặc cho hắn thở oxi, hay đo điện tim... Đều miễn phí.
Chỉ cần khoa cấp cứu có thể hơi trợ cấp một chút, Điền Hương Lan cũng sẽ không nói cái gì.
Cái gọi là bệnh lâu thành lương y, Vương đại gia gỡ mặt nã dưỡng khí xuống, tự tin nói: "Bác sĩ tiểu Trần... Kiểm tra huyết áp trong động mạch đi, phân tích huyết khí một chút, những cái khác đều không cần kiểm tra."
Trần Thương gật đầu cười nói, không khuyên giải quá nhiều, bởi vì hắn biết giờ có khuyên giải cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Lão đầu nhìn như thể diện kiêu ngạo, thật ra gánh nặng trên vai cũng không nhẹ.
Lương hưu nhìn như rất nhiều nhưng hoàn toàn không đủ để duy trì sinh hoạt.
Chỉ phí trở thành cản trở lớn nhất của lão. truyen bac chien
Dựa theo quá trình, Trần Thương cầm bản chữa bệnh đi đến bên người Vương đại gia: "Đại gia, bệnh của ngài thế nào chắc ngài cũng biết chứ, ta đã liên tục nói cho ngài nguy hiểm trong đó, có thể bị sốc... Thậm chí hôn mê, tử vong, tại sao ngài cứ từ chối ký tên kiểm tra chứ?"
Vương đại gia cười, cầm lấy cây biét, run rẩy vừa viết vừa nói: "Ta ký nửa đời người, không nghĩ tới già cũng
khó thoát vận mệnh này, ha ha...
Người chung phòng bệnh cùng y tá cũng nhịn không được cười.
Thật sự là một lão đầu khôi hài.
Cũng là một lão đầu kiêu ngạo.
"Hô... Hô... Hô..."
Lão liều mạng hô hấp, sắc mặt hơi tái xanh, hô hấp có chút khó khăn!
Trần Thương biến sắc: "Tiểu Lâm, đưa đến phòng quan sát, thở oxi."
Vương đại gia là người bệnh cũ, trên cơ bản mỗi lần tới đều như vậy, bệnh lịch của lão Trần Thương đều có thể học thuộc.
Thậm chí Vương đại gia chữa bệnh đều là chữ viết của Trần Thương, hai năm này, Vương đại gia đổi hai bản mới.
Bệnh rất rõ ràng: Bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính, còn có bệnh tim phổi...
Đây đối với một ông lão hơn tám mươi tuổi mà nói, mỗi một lần phát tác đều mang ý nghĩa bệnh lại một lần nữa tăng thêm.
Trần Thương thậm chí có chút lo lắng, vị này đại gia thể diện còn có thể đến mấy lần?
Tiểu Lâm theo thói quen đo biểu đồ nhịp tim cho đại gia, đo huyết áp, cộng thêm một bảng độ bão hòa oxi †rong máu.
Đây đều miễn phí... "Bác sĩ Trần, độ bão hòa oxi trong máu chỉ có 80..." Tiểu Lâm lo lắng nhìn thoáng qua Vương đại gia, nhỏ giọng nói.
Trần Thương gật đầu, thật ra không cần đo hắn cũng biết.
Độ bão hòa oxi trong máu quá thấp, ngườ nại thụ, nếu đổi một người đã sớm xuất hiện triệu chứng, thế nhưng lão vẫn nằm trên dường bệnh mang mặt nạ dưỡng khí cười tủm tỉm nhìn hắn.
Trần Thương có chút tiếc hận...
Mỗi lần Vương đại gia tới đều làm cho hẳn rất lo lăng.
Đây là bệnh nhân duy nhất mà chủ quản tài chính, y †á trưởng Điền Hương Lan mắt nhắm mắt mở cho qua, mặc cho hắn thở oxi, hay đo điện tim... Đều miễn phí.
Chỉ cần khoa cấp cứu có thể hơi trợ cấp một chút, Điền Hương Lan cũng sẽ không nói cái gì.
Cái gọi là bệnh lâu thành lương y, Vương đại gia gỡ mặt nã dưỡng khí xuống, tự tin nói: "Bác sĩ tiểu Trần... Kiểm tra huyết áp trong động mạch đi, phân tích huyết khí một chút, những cái khác đều không cần kiểm tra."
Trần Thương gật đầu cười nói, không khuyên giải quá nhiều, bởi vì hắn biết giờ có khuyên giải cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Lão đầu nhìn như thể diện kiêu ngạo, thật ra gánh nặng trên vai cũng không nhẹ.
Lương hưu nhìn như rất nhiều nhưng hoàn toàn không đủ để duy trì sinh hoạt.
Chỉ phí trở thành cản trở lớn nhất của lão. truyen bac chien
Dựa theo quá trình, Trần Thương cầm bản chữa bệnh đi đến bên người Vương đại gia: "Đại gia, bệnh của ngài thế nào chắc ngài cũng biết chứ, ta đã liên tục nói cho ngài nguy hiểm trong đó, có thể bị sốc... Thậm chí hôn mê, tử vong, tại sao ngài cứ từ chối ký tên kiểm tra chứ?"
Vương đại gia cười, cầm lấy cây biét, run rẩy vừa viết vừa nói: "Ta ký nửa đời người, không nghĩ tới già cũng
khó thoát vận mệnh này, ha ha...
Người chung phòng bệnh cùng y tá cũng nhịn không được cười.
Thật sự là một lão đầu khôi hài.
Cũng là một lão đầu kiêu ngạo.