Ra khỏi phòng ăn, La Châu đột nhiên hỏi: “Thương nhi, đến ký túc xá của tôi ngồi một chút đi, nghỉ chân một chút, còn lâu mới đến buổi chiều.”
Trần Thương nhẹ gật đầu, hỏi: "Ký túc xá có nhiều người không?"
La Châu: "Trên cơ bản đều đã dời ra ngoài, còn tôi bởi vì Giai Giai cũng ở ký túc xá nên tạm thời vẫn chưa dọn đi, nhưng đều ở trường học mà, buổi tối có thể họp gặp.
Trần Thương ừ một tiếng.
Lúc ấy, Trần Thương ở trong lớp có quan hệ cũng không tệ với mọi người, dù sao viện y học, con trai vốn cũng không nhiều, vì lẽ đó ở chung cũng rất hài hòa, bình thường cùng nhau chơi đùa, chơi game, đánh bóng.
Di quản lý vừa mới cơm nước xong xuôi, đang tản bộ ở cửa phòng cho tiêu cơm, bỗng nhiên trông thấy. La Châu dẫn theo Trần Thương đi tới.
Lập tức ngây ngẩn cả người: Y? Cậu không phải tiểu tử kia sao? Tên là gì ấy nhỉ...
Trần Thương cười ha ha một tiếng: "Dì, người còn nhớ rõ cháu đấy sao?”
Dì cũng không khỏi nở nụ cười: "Làm sao không nhớ rõ, các cậu trước kia ra khỏi ký túc xá thường xuyên quên cầm chia khoá còn đến mượn chỗ tôi, nguyên một đám tôi đều nhớ rõ từng người một đó. nha."
"Nhưng mà, mấy năm rồi không gặp cậu, đang đi làm rồi hả?”
"Trần Thương gật đầu, cười nói: "Vâng, đi làm rồi ạ."
Dì hài lòng nhẹ gật đầu: "Không tệ, khi đó dì cảm thấy cháu là người rất có tiềm đồ nha.”
La Châu thở dài: "Dì, nhiều năm như vậy rồi mà không chút thay đổi, vẫn là trông mặt mà bắt hình dong!"
Dì lập tức cười lên ha hả: "Dì không giỏi cái gì nhưng mà lại nhớ mặt người khác rất chuẩn! Tiểu tử ngươi tốt nghiệp còn không đi, chờ ta đuổi đi hả?"
Ký túc xá ở trường học không cho người lai lịch không rõ ràng đi vào, mà đì quản lý ký túc xá có thể nói là người có một đôi hỏa nhãn kim tỉnh, nhìn có vẻ không đáng để ý, thế nhưng tới tới lui lui, ai chưa từng gặp qua thì sẽ không được vào.
Vốn dĩ La Châu đã tốt nghiệp nên hắn phải dọn khỏi túc xá, nhưng mà vì tìm Quan Vĩ nói chuyện nên được cho chậm trễ một chút.
Dù sao đi ra ngoài thuê phòng cũng rất đắt, đợi đến khi tìm được việc rồi hẵng tính.
Trở lại ký túc xá, bên trong không có ai, trừ giường chiếu của La Châu, những chỗ khác đều đã thu thập sạch sẽ.
Thời tiết có chút nóng, La Châu cởi áo thun ra, hai tay để trần nói: "Thương nhi, cậu lên giường của tôi mà ngủ một lát đi."
Trần Thương cười cười: "Không cần, tôi cũng không mệt lắm."
La Châu cười ha ha một tiếng: "Cái đó... Hỏi một câu? Hiện tại còn chơi game không?"
Nói xong La Châu trực tiếp mở LoL, trực tiếp đăng nhập, âm thanh quen thuộc vang lên.
Trần Thương cười nói: "Cậu cứ chơi đi, tôi nhìn cậu chơi là được rồi."
Hồi học đại học, cả hai người đều đã trải qua những chuyện như vậy.
Trần Thương nhẹ gật đầu, hỏi: "Ký túc xá có nhiều người không?"
La Châu: "Trên cơ bản đều đã dời ra ngoài, còn tôi bởi vì Giai Giai cũng ở ký túc xá nên tạm thời vẫn chưa dọn đi, nhưng đều ở trường học mà, buổi tối có thể họp gặp.
Trần Thương ừ một tiếng.
Lúc ấy, Trần Thương ở trong lớp có quan hệ cũng không tệ với mọi người, dù sao viện y học, con trai vốn cũng không nhiều, vì lẽ đó ở chung cũng rất hài hòa, bình thường cùng nhau chơi đùa, chơi game, đánh bóng.
Di quản lý vừa mới cơm nước xong xuôi, đang tản bộ ở cửa phòng cho tiêu cơm, bỗng nhiên trông thấy. La Châu dẫn theo Trần Thương đi tới.
Lập tức ngây ngẩn cả người: Y? Cậu không phải tiểu tử kia sao? Tên là gì ấy nhỉ...
Trần Thương cười ha ha một tiếng: "Dì, người còn nhớ rõ cháu đấy sao?”
Dì cũng không khỏi nở nụ cười: "Làm sao không nhớ rõ, các cậu trước kia ra khỏi ký túc xá thường xuyên quên cầm chia khoá còn đến mượn chỗ tôi, nguyên một đám tôi đều nhớ rõ từng người một đó. nha."
"Nhưng mà, mấy năm rồi không gặp cậu, đang đi làm rồi hả?”
"Trần Thương gật đầu, cười nói: "Vâng, đi làm rồi ạ."
Dì hài lòng nhẹ gật đầu: "Không tệ, khi đó dì cảm thấy cháu là người rất có tiềm đồ nha.”
La Châu thở dài: "Dì, nhiều năm như vậy rồi mà không chút thay đổi, vẫn là trông mặt mà bắt hình dong!"
Dì lập tức cười lên ha hả: "Dì không giỏi cái gì nhưng mà lại nhớ mặt người khác rất chuẩn! Tiểu tử ngươi tốt nghiệp còn không đi, chờ ta đuổi đi hả?"
Ký túc xá ở trường học không cho người lai lịch không rõ ràng đi vào, mà đì quản lý ký túc xá có thể nói là người có một đôi hỏa nhãn kim tỉnh, nhìn có vẻ không đáng để ý, thế nhưng tới tới lui lui, ai chưa từng gặp qua thì sẽ không được vào.
Vốn dĩ La Châu đã tốt nghiệp nên hắn phải dọn khỏi túc xá, nhưng mà vì tìm Quan Vĩ nói chuyện nên được cho chậm trễ một chút.
Dù sao đi ra ngoài thuê phòng cũng rất đắt, đợi đến khi tìm được việc rồi hẵng tính.
Trở lại ký túc xá, bên trong không có ai, trừ giường chiếu của La Châu, những chỗ khác đều đã thu thập sạch sẽ.
Thời tiết có chút nóng, La Châu cởi áo thun ra, hai tay để trần nói: "Thương nhi, cậu lên giường của tôi mà ngủ một lát đi."
Trần Thương cười cười: "Không cần, tôi cũng không mệt lắm."
La Châu cười ha ha một tiếng: "Cái đó... Hỏi một câu? Hiện tại còn chơi game không?"
Nói xong La Châu trực tiếp mở LoL, trực tiếp đăng nhập, âm thanh quen thuộc vang lên.
Trần Thương cười nói: "Cậu cứ chơi đi, tôi nhìn cậu chơi là được rồi."
Hồi học đại học, cả hai người đều đã trải qua những chuyện như vậy.