Thế nhưng Tân Duyệt quật cường muốn tìm Chu Vĩnh Vượng!
Thực chất Tân Duyệt là loại người rất quật cường cùng kiên trì, nàng làm cho Trần Thương nhớ tới hình ảnh Tân Duyệt nhảy lên giường quỳ xuống làm khôi phục tim phổi cho người bệnh, nghĩ đến Tân Duyệt bị người nhà mắng ủy khuất ngồi ở văn phòng không vui, nhưng một lát sau lại tiếp tục bắt đầu công việc bình thường.
Chu Vĩnh Vượng nghe thấy tiếng la của Tân Duyệt, xoay đầu lại, cười, sau đó đút bàn tay vào trong túi.
Lần này làm cho Tần Duyệt giật nảy mình!
Không chỉ có Tần Duyệt, ngay cả Trần Thương cũng biến sắc!
Liên tưởng đến sáng hôm nay Chu Vĩnh Vượng tức giận nói muốn trả thù xã hội, sắc mặt hai người biến đổi, lập tức nhào tới.
Tần Duyệt một phát bắt được túi xách, ôm vào trong ngực.
Thế nhưng... Lại nhìn thấy Chu Vĩnh Vượng cầm trong tay một bức hình, biểu hiện chính là một ảnh chụp.
Trong tấm ảnh có ba đứa trẻ hai nữ một nam, cười hì hì hết sức ngây thơ.
Lập tức, Trần Thương cùng Tần Duyệt thất thần.
Chu Vĩnh Vượng sa sút tinh thần nằm trên mặt đất, nước mắt rưng rưng nói: "Đây là con của ta, bọn hắn đều chưa từng đi ra khỏi huyện thành, chưa từng nhìn thấy thế giới tốt đẹp như vậy, chưa thấy nhà lầu cao như vậy, càng không ngửi được loại hương thơm hơn cả hoa này... Sau này bọn chúng có thể đi tới được sao?"
Tân Duyệt chóp mũi chua chua, đã sớm nhịn không được nghẹn ngào: "Có cơ hội, nhất định có cơ hội!"
Chu Vĩnh Vượng được an bài tại phòng bệnh khoa cấp cứu, chuẩn bị xong ba ngày sau phẫu thuật xử lý miệng vết thương trước ngực.
Ảnh chụp trong điện thoại di động đều được Tân Duyệt giúp hắn đi rửa ra, tất cả ảnh chụp gồm mấy chục tấm, bao gồm ảnh gia đình của bọn hắn.
Mặc dù bởi vì điện thoại pixel mơ hồ không rõ, nhưng nụ cười kia lại tuyệt không mơ hồ.
Tân Duyệt cùng Trần Thương đi vào phòng bệnh.
Chu Vĩnh Vượng vội vàng giấu đồ vật trong tay đi: "Bác sĩ Tân, Bác sĩ Trần, hôm nay không phải cuối tuần sao? Sao các ngươi lại tới đây?"
Trần Thương cười nói: "Không cần giấu nữa, đã sớm nhìn thấy."
Lúc này, Chu Vĩnh Vượng mới lấy ảnh chụp ra: "Đây là con của ta."
'Tân Duyệt nhìn rõ Chu Vĩnh Vượng khóc, sờ lên con mắt.
"Vợ của ngươi thật xinh đẹp, hai người còn gái thì giống ngươi, còn cậu con trai thì giống mẹ hơn." Tân Duyệt nhìn ảnh chụp, vừa cười vừa nói.
Chu Vĩnh Vượng ngượng ngùng nói: "Không xinh đẹp bằng ngươi, thật ra... Lúc tuổi còn trẻ, ta cũng rất đẹp trai."
Tân Duyệt cười nói: "Ngươi bây giờ cũng đẹp mắt!"
Trần Thương nói: "Buổi tối hôm nay con và vợ của người hình như đã đến. Bộ phận y tế của bệnh viện đã chuyên môn phái người đi tiếp."
Chu Vĩnh Vượng nghe xong, lập tức trợn tròn mắt...
"Các ngươi... Sao các ngươi biết?"
Trần Thương cười nói: "Chúng ta liên hệ cục công an, bọn hắn phối hợp với chúng ta hôm qua trong đêm đi đón."
Chu Vĩnh Vượng nghe xong, lập tức oa oa oa khóc lớn.
Tần Duyệt cùng Trần Thương lập tức trợn tròn mắt... Thật lâu, hắn mới yên tĩnh lại.
"Ta không muốn để cho bọn hắn nhìn thấy dáng vẻ của ba ba của bọn hắn vô lại vô năng như thết Ta... Ta phải là anh hùng trong mắt bọn chúng mà không phải là một phế nhân, một rác rưởi lừa bịp tại bệnh viện như vậy, ta... Ta không dám gặp bọn họ..."
Trần Thương nói tiếp: "Phẫu thuật nhất định phải có người nhà tới, về vấn đề tiền bạc, ngươi cũng không cần lo lắng, khoa sẽ góp tiền cho ngươi, mặc dù tiền phẫu thuật ngươi đều được miễn, nhưng tiền thuốc, vợ con tới ăn cơm dừng chân đều phải trả tiền."
Người đàn ông nghe xong, lập tức mặt đỏ lên: "Ta không thể nhận!"
Tần Duyệt thở dài: "Đây không phải cho ngươi, là cho. bọn nhỏ, bọn hắn đến một chuyến không dễ dàng, sau này ta sẽ dẫn bọn hắn đi dạo quanh thành phố, ngắm nhìn thành phố An Dương mỹ lệ, đi xem một chút công viên, cao ốc lớn, đi đến sân chơi... Ngươi xem, người ta cũng giỏi hơn ngươi, nhỏ tuổi như vậy mà đã được nhìn thấy thành phố lớn!"
Chu Vĩnh Vượng thở dài: "Đúng vậy, ta khi còn bé ta chỉ ở trong thôn, ngay cả huyện cũng chưa từng đến... Thế nhưng... Ta khi còn bé ta có cha ta..."
Thực chất Tân Duyệt là loại người rất quật cường cùng kiên trì, nàng làm cho Trần Thương nhớ tới hình ảnh Tân Duyệt nhảy lên giường quỳ xuống làm khôi phục tim phổi cho người bệnh, nghĩ đến Tân Duyệt bị người nhà mắng ủy khuất ngồi ở văn phòng không vui, nhưng một lát sau lại tiếp tục bắt đầu công việc bình thường.
Chu Vĩnh Vượng nghe thấy tiếng la của Tân Duyệt, xoay đầu lại, cười, sau đó đút bàn tay vào trong túi.
Lần này làm cho Tần Duyệt giật nảy mình!
Không chỉ có Tần Duyệt, ngay cả Trần Thương cũng biến sắc!
Liên tưởng đến sáng hôm nay Chu Vĩnh Vượng tức giận nói muốn trả thù xã hội, sắc mặt hai người biến đổi, lập tức nhào tới.
Tần Duyệt một phát bắt được túi xách, ôm vào trong ngực.
Thế nhưng... Lại nhìn thấy Chu Vĩnh Vượng cầm trong tay một bức hình, biểu hiện chính là một ảnh chụp.
Trong tấm ảnh có ba đứa trẻ hai nữ một nam, cười hì hì hết sức ngây thơ.
Lập tức, Trần Thương cùng Tần Duyệt thất thần.
Chu Vĩnh Vượng sa sút tinh thần nằm trên mặt đất, nước mắt rưng rưng nói: "Đây là con của ta, bọn hắn đều chưa từng đi ra khỏi huyện thành, chưa từng nhìn thấy thế giới tốt đẹp như vậy, chưa thấy nhà lầu cao như vậy, càng không ngửi được loại hương thơm hơn cả hoa này... Sau này bọn chúng có thể đi tới được sao?"
Tân Duyệt chóp mũi chua chua, đã sớm nhịn không được nghẹn ngào: "Có cơ hội, nhất định có cơ hội!"
Chu Vĩnh Vượng được an bài tại phòng bệnh khoa cấp cứu, chuẩn bị xong ba ngày sau phẫu thuật xử lý miệng vết thương trước ngực.
Ảnh chụp trong điện thoại di động đều được Tân Duyệt giúp hắn đi rửa ra, tất cả ảnh chụp gồm mấy chục tấm, bao gồm ảnh gia đình của bọn hắn.
Mặc dù bởi vì điện thoại pixel mơ hồ không rõ, nhưng nụ cười kia lại tuyệt không mơ hồ.
Tân Duyệt cùng Trần Thương đi vào phòng bệnh.
Chu Vĩnh Vượng vội vàng giấu đồ vật trong tay đi: "Bác sĩ Tân, Bác sĩ Trần, hôm nay không phải cuối tuần sao? Sao các ngươi lại tới đây?"
Trần Thương cười nói: "Không cần giấu nữa, đã sớm nhìn thấy."
Lúc này, Chu Vĩnh Vượng mới lấy ảnh chụp ra: "Đây là con của ta."
'Tân Duyệt nhìn rõ Chu Vĩnh Vượng khóc, sờ lên con mắt.
"Vợ của ngươi thật xinh đẹp, hai người còn gái thì giống ngươi, còn cậu con trai thì giống mẹ hơn." Tân Duyệt nhìn ảnh chụp, vừa cười vừa nói.
Chu Vĩnh Vượng ngượng ngùng nói: "Không xinh đẹp bằng ngươi, thật ra... Lúc tuổi còn trẻ, ta cũng rất đẹp trai."
Tân Duyệt cười nói: "Ngươi bây giờ cũng đẹp mắt!"
Trần Thương nói: "Buổi tối hôm nay con và vợ của người hình như đã đến. Bộ phận y tế của bệnh viện đã chuyên môn phái người đi tiếp."
Chu Vĩnh Vượng nghe xong, lập tức trợn tròn mắt...
"Các ngươi... Sao các ngươi biết?"
Trần Thương cười nói: "Chúng ta liên hệ cục công an, bọn hắn phối hợp với chúng ta hôm qua trong đêm đi đón."
Chu Vĩnh Vượng nghe xong, lập tức oa oa oa khóc lớn.
Tần Duyệt cùng Trần Thương lập tức trợn tròn mắt... Thật lâu, hắn mới yên tĩnh lại.
"Ta không muốn để cho bọn hắn nhìn thấy dáng vẻ của ba ba của bọn hắn vô lại vô năng như thết Ta... Ta phải là anh hùng trong mắt bọn chúng mà không phải là một phế nhân, một rác rưởi lừa bịp tại bệnh viện như vậy, ta... Ta không dám gặp bọn họ..."
Trần Thương nói tiếp: "Phẫu thuật nhất định phải có người nhà tới, về vấn đề tiền bạc, ngươi cũng không cần lo lắng, khoa sẽ góp tiền cho ngươi, mặc dù tiền phẫu thuật ngươi đều được miễn, nhưng tiền thuốc, vợ con tới ăn cơm dừng chân đều phải trả tiền."
Người đàn ông nghe xong, lập tức mặt đỏ lên: "Ta không thể nhận!"
Tần Duyệt thở dài: "Đây không phải cho ngươi, là cho. bọn nhỏ, bọn hắn đến một chuyến không dễ dàng, sau này ta sẽ dẫn bọn hắn đi dạo quanh thành phố, ngắm nhìn thành phố An Dương mỹ lệ, đi xem một chút công viên, cao ốc lớn, đi đến sân chơi... Ngươi xem, người ta cũng giỏi hơn ngươi, nhỏ tuổi như vậy mà đã được nhìn thấy thành phố lớn!"
Chu Vĩnh Vượng thở dài: "Đúng vậy, ta khi còn bé ta chỉ ở trong thôn, ngay cả huyện cũng chưa từng đến... Thế nhưng... Ta khi còn bé ta có cha ta..."