Trong thời đại này, loại phát sinh này cũng giống như trong một trường học bỗng nhiên xảy ra tình huống một học sinh tử vong, thì tốc độ truyền tin cũng như sức ảnh hướng là rất lớn.
Hơn nữa đang trong kì đại hội vận động sinh viên!
Nếu như chữa trị xong thì là một chuyện tốt đối với danh tiếng của trường đại học y khoa Đông Dương.
Dù sao loại tin tức này là tích cực!
Bởi vì bạn là sinh viên trường đại học Y Khoa nên việc bạn phải gánh chính là tuyên truyền cho trường.
Sau khi chữa trị xong, các sinh viên tuyền truyền việc này ra ngoài, các sinh viên sẽ cảm giác tự hào cùng lòng thiện cảm thêm, tin trên internet đi theo một vòng tròn mà tích cực thì ảnh hưởng sẽ ngày càng cao.
Một mặt khác, còn tô đậm thêm công nghệ và trình độ kỹ thuật chữa bệnh của đại học Đông Dương!
Nó sẽ tác động cực kì tích cực với năng lực chữa bệnh của trường!
Nhưng....
Nếu như trị không khỏi, những thứ hệ luy cũng lớn không kém.
Ảnh hưởng trái chiều chính là mình hoàn toàn bị tiêu diệt triệt để bởi vòng tròn trên.
Chỉ có cách giữ cho tin tức này không truyền ra ngoài.
Nhưng rồi!
Điều này sẽ làm cho các bạn sinh viên nghĩ như thế nào đây?
Một sinh viên chết, trường học không có gắng cứu chữa mà thay và đó là khống chế dư luận, điều như vậy là điều mà Tiền Lương không muốn thấy nhất.
Về lâu dài, điều này sẽ làm lòng của các bạn sinh viên nguội lạnh!
Mười năm trồng cây trăm năm trồng người, tất nhiên không thể để chuyện này ảnh hướng đến đại học y khoa Đông Dương, ngàn vạn lần cũng không thể ảnh hưởng đến hàng chục ngàn sinh viên ngành y.
Tiền Lượng càng nghĩ, trong lòng quyết định chuyện này nhất định phải toàn lực ứng phó!
Cho sinh viên một tác động tích cực, ảnh hưởng tích cực.
Cho bọn trẻ dựng thẳng lên một niềm tin!
Sau khi Vệ Chí nghe những lời này của Tiền Lượng, hít một hơi nói: "Viện trưởng Tiền, tôi nói thật là trình độ cắt bỏ sán lá phổi của bản thân rất hạn chế, bởi vì chỗ chúng tôi ở quá ít khi gặp loại phẫu thuật này, cho nên thiếu kinh nghiệm và rèn luyện về phương này.
"Để anh chê cười rồi, tôi đã lâu rồi chưa gặp loại bệnh này, bệnh viện chúng tôi đã lâu lắm chưa có ca như vậy, lần trước gặp phải cũng là mời chuyên gia từ nội Mông Gổ tới làm phẫu thuật."
"Nếu như chuyển viện không kịp, tôi sẽ hết sức cứu chữa, nhưng chuyện cần nói thì tôi vẫn sẽ phải nói cho anh biết trước."
Nói tới đây, Vệ Chí không khỏi có chút xấu hổ đỏ mặt.
Tiền Lượng sững sờ, ông đưa đến tỉnh Nhân Dân một phần cũng là bởi vì khoa Ngoại löng ngực ở Nhân Sân tỉnh giỏi hơn so với Đông Đại Nhất viện một chút.
Không nghĩ tới nơi này cũng không được!
Chuyến viện xác suất thành công sẽ lớn hơn bao nhiêu?
Tiền Lượng quay người, nhìn Trần Thương cùng Tỉnh Nhiên, nếu bọn họ đã có thể chuẩn đoán ra tên loại bệnh tật này, hẳn là hiểu biết không ít về loại bệnh này, như vậy... Lỡ như bọn họ biết phẫu thuật thì sao?
"Nếu như xác định là sán lá phổi, các cậu biết phẫu thuật không?"
Trần Thương cùng Tỉnh Nhiên trăm miệng một lời, gật đầu nói: "Có thể!"
Tiền Lượng nghe xong, lập tức sáng mắt lên, cầm điện thoại lên nói với Vệ Chí: " Chủ nhiệm Vệ, tôi dẫn theo hai bác sĩ có thể phẫu thuật. Cũng là bọn họ chẩn đoán bệnh đây là bệnh sán lá phổi.
Vệ Chí nghe đến đó, hơi nghỉ hoặc một chút, tỉnh Đông Dương có nhân tài như vậy sao? Nhịn không được tò mò hỏi: " Ồ? Là ai vậy? Là người của tỉnh Đông Dương chúng ta sao?”
Hơn nữa đang trong kì đại hội vận động sinh viên!
Nếu như chữa trị xong thì là một chuyện tốt đối với danh tiếng của trường đại học y khoa Đông Dương.
Dù sao loại tin tức này là tích cực!
Bởi vì bạn là sinh viên trường đại học Y Khoa nên việc bạn phải gánh chính là tuyên truyền cho trường.
Sau khi chữa trị xong, các sinh viên tuyền truyền việc này ra ngoài, các sinh viên sẽ cảm giác tự hào cùng lòng thiện cảm thêm, tin trên internet đi theo một vòng tròn mà tích cực thì ảnh hưởng sẽ ngày càng cao.
Một mặt khác, còn tô đậm thêm công nghệ và trình độ kỹ thuật chữa bệnh của đại học Đông Dương!
Nó sẽ tác động cực kì tích cực với năng lực chữa bệnh của trường!
Nhưng....
Nếu như trị không khỏi, những thứ hệ luy cũng lớn không kém.
Ảnh hưởng trái chiều chính là mình hoàn toàn bị tiêu diệt triệt để bởi vòng tròn trên.
Chỉ có cách giữ cho tin tức này không truyền ra ngoài.
Nhưng rồi!
Điều này sẽ làm cho các bạn sinh viên nghĩ như thế nào đây?
Một sinh viên chết, trường học không có gắng cứu chữa mà thay và đó là khống chế dư luận, điều như vậy là điều mà Tiền Lương không muốn thấy nhất.
Về lâu dài, điều này sẽ làm lòng của các bạn sinh viên nguội lạnh!
Mười năm trồng cây trăm năm trồng người, tất nhiên không thể để chuyện này ảnh hướng đến đại học y khoa Đông Dương, ngàn vạn lần cũng không thể ảnh hưởng đến hàng chục ngàn sinh viên ngành y.
Tiền Lượng càng nghĩ, trong lòng quyết định chuyện này nhất định phải toàn lực ứng phó!
Cho sinh viên một tác động tích cực, ảnh hưởng tích cực.
Cho bọn trẻ dựng thẳng lên một niềm tin!
Sau khi Vệ Chí nghe những lời này của Tiền Lượng, hít một hơi nói: "Viện trưởng Tiền, tôi nói thật là trình độ cắt bỏ sán lá phổi của bản thân rất hạn chế, bởi vì chỗ chúng tôi ở quá ít khi gặp loại phẫu thuật này, cho nên thiếu kinh nghiệm và rèn luyện về phương này.
"Để anh chê cười rồi, tôi đã lâu rồi chưa gặp loại bệnh này, bệnh viện chúng tôi đã lâu lắm chưa có ca như vậy, lần trước gặp phải cũng là mời chuyên gia từ nội Mông Gổ tới làm phẫu thuật."
"Nếu như chuyển viện không kịp, tôi sẽ hết sức cứu chữa, nhưng chuyện cần nói thì tôi vẫn sẽ phải nói cho anh biết trước."
Nói tới đây, Vệ Chí không khỏi có chút xấu hổ đỏ mặt.
Tiền Lượng sững sờ, ông đưa đến tỉnh Nhân Dân một phần cũng là bởi vì khoa Ngoại löng ngực ở Nhân Sân tỉnh giỏi hơn so với Đông Đại Nhất viện một chút.
Không nghĩ tới nơi này cũng không được!
Chuyến viện xác suất thành công sẽ lớn hơn bao nhiêu?
Tiền Lượng quay người, nhìn Trần Thương cùng Tỉnh Nhiên, nếu bọn họ đã có thể chuẩn đoán ra tên loại bệnh tật này, hẳn là hiểu biết không ít về loại bệnh này, như vậy... Lỡ như bọn họ biết phẫu thuật thì sao?
"Nếu như xác định là sán lá phổi, các cậu biết phẫu thuật không?"
Trần Thương cùng Tỉnh Nhiên trăm miệng một lời, gật đầu nói: "Có thể!"
Tiền Lượng nghe xong, lập tức sáng mắt lên, cầm điện thoại lên nói với Vệ Chí: " Chủ nhiệm Vệ, tôi dẫn theo hai bác sĩ có thể phẫu thuật. Cũng là bọn họ chẩn đoán bệnh đây là bệnh sán lá phổi.
Vệ Chí nghe đến đó, hơi nghỉ hoặc một chút, tỉnh Đông Dương có nhân tài như vậy sao? Nhịn không được tò mò hỏi: " Ồ? Là ai vậy? Là người của tỉnh Đông Dương chúng ta sao?”