Sau lần này trở về, có lẽ hẳn nên xem xét một chút vào việc tập trung bồi dưỡng Trần Thương.
Nhưng... Dường như hẳn chưa từng không coi trọng anh ta, hẳn chỉ có thể nói rằng đứa trẻ này luôn luôn tạo ra những điều bất ngờ cho chính mình.
Cuộc phẫu thuật được tiến hành từng bước một và chẳng mấy chốc đã đến lúc phải tách thực quản ra khỏi mô xung quanh.
Khi phân tách thực quản, căn phải chú ý đến các mô và động mạch chủ xung quanh, ngàn vạn lần không thể để bất kì lơ là và bất cẩn nào xảy ra.
Lúc này, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, một người đàn ông gầy gò, không cao, có đeo kính giọng đen bước tới
Cô y tá khéo léo giúp anh mặc quần áo vô trùng tử tế.
Lý Bảo Sơn quay lại nhìn thấy Vệ Chí lập tức gật đầu chào hỏi. Anh không nói thêm gì nhiều mà chỉ nhanh nhẹn nhường vị trí trợ thủ. ngôn tình hài
Thay vào đó, Vệ Chí cũng gật đầu đáp lại, vô thanh vô tức*
() Vô thanh vô tức: Không có âm thanh, không có hơi thở.
Hai người đã hợp tác rất nhiều lần, quan hệ cũng không tồi. Cả hai đều là người dày dặn kinh nghiệm trong phòng phẫu thuật, họ am hiểu tất cả mọi thứ và không cần phải nói nhiều lời với nhau.
Sau khi Vệ Chí đi qua, anh thấy một đôi mắt trẻ con trong suốt và yên tĩnh.
Lập tức có chút hiếu kỳ?
Người này là ai?
Trên người mặc chiếc áo blouse trắng, khuôn mặt được đeo khẩu trang kính đáo chỉ chừa lại đôi mắt lộ ra bên ngoài.
Vệ Chí đến đây là để phụ giúp phẫu thuật thực quản, không phải làm gì cả, đối với người mổ chính hay phụ đều không để trong lòng, sau khi tiếp nhận lời Lý Bảo Sơn, anh thuần thục bắt tay vào việc, liên tục trợ giúp Trần Thương bắt ngoé, rửa dịch, cầm máu.
Theo một cách có trật tự, ca phẫu thuật của Trần Phương đã tiến hành một cách thuận lợi hơn nhiều.
Lúc này, Trần Thương đang chuẩn bị tách thực quản, Vệ Chí cố gắng nhìn kĩ một chút.
Thế nhưng chưa đợi Vệ Chí phản ứng kịp thì Trần Phương đã tách ra thành công...
Người này... Vệ Chí ngây người ra.
Phương pháp này hơi có chút... Hơi thú vị!
Không đúng!
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt của Vệ Chí lập tức hơi nheo lại, nó thực sự làm người ra đắn đo suy nghĩ.
Rất hợi hại!
Tỉnh tế!
Chính xác!
Quả quyết!
Một số từ ngữ hình dung về tài nghệ hiện lên trong đầu của Vệ Chí.
Vị bác sĩ trẻ tuổi này là chuyên gia từ đâu tới?
Vệ Chí không nhịn được mà mong chờ vào động tác tiếp theo.
Bước tiếp theo là vá vết nứt trên thực quản.
Vệ Chí đưa kẹp kim tới, Trần Phương tiện tay lấy một chiếc kẹp, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Trần Phương hơi ngước lên nhìn và thấy người đổi diện không biết từ bao giờ đã không còn là Lý Bảo Sơn.
Không có gì lạ...
Chủ nhiệm Lý lợi hại thì có lợi hại, nhưng trình độ trợ thú thì còn không bằng Vương Dũng, vẫn là người này tốt hơn nhiều.
Trần Phương đột nhiên nghĩ rằng bây giờ thực hiện chỉ là tiểu phẫu, cơ bản là một mình đảm nhiệm được, nhưng sau này chính mình sẽ là ngưu bức hơn, nếu mà làm đại phẫu chẳn chẳn phải cần bồi dưỡng một nhóm trợ thủ, theo cách nói của Vương Dũng thì hiện tại trình độ của trợ thủ cũng cần phải cải thiện.
Trong khoảng thời gian này Trần Thương cảm thấy mình được mời rất nhiều lăn.
Cuộc phẫu thuật vẫn tiếp diễn.
Bước khâu lại chính là ưu thế của Trần Phương.
Lớp viêm mạc và các cơ có những vết thương rạn nứt, có lẽ chúng được bảo quản tương đối tốt.
Nên, mặc dù miệng vết thương của lão Dương xem ra lớn hơn một chút, nhưng độ khó thực sự đã ít hơn rất nhiều.
Vết rạn nứt ở thực quản của lão Dương thuộc tổn thương mãn tính, tổn thương ở niêm mạc rõ rằng hơn,nhưng Lưu Văn Quân thì khác, nó thuộc loại vết thương chỉ rạn nứt nên khâu lại rất dễ dàng.
Dễ thì đễ, nhưng Trần Phương lại càng thêm nghiêm túc.
Bởi vì loại vết thương rạn nứt này có thể đạt được hiệu quả như mong đợi sau khi hồi phục.
Ngoài ra, vì vết thương sẽ để lại mô sẹo, để ngăn chặn tình trạng hẹp thực quản do mầm thịt mọc thêm nên Tiần Phương rất chú ý khâu này sao cho thật khớp.
Nhưng... Dường như hẳn chưa từng không coi trọng anh ta, hẳn chỉ có thể nói rằng đứa trẻ này luôn luôn tạo ra những điều bất ngờ cho chính mình.
Cuộc phẫu thuật được tiến hành từng bước một và chẳng mấy chốc đã đến lúc phải tách thực quản ra khỏi mô xung quanh.
Khi phân tách thực quản, căn phải chú ý đến các mô và động mạch chủ xung quanh, ngàn vạn lần không thể để bất kì lơ là và bất cẩn nào xảy ra.
Lúc này, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, một người đàn ông gầy gò, không cao, có đeo kính giọng đen bước tới
Cô y tá khéo léo giúp anh mặc quần áo vô trùng tử tế.
Lý Bảo Sơn quay lại nhìn thấy Vệ Chí lập tức gật đầu chào hỏi. Anh không nói thêm gì nhiều mà chỉ nhanh nhẹn nhường vị trí trợ thủ. ngôn tình hài
Thay vào đó, Vệ Chí cũng gật đầu đáp lại, vô thanh vô tức*
() Vô thanh vô tức: Không có âm thanh, không có hơi thở.
Hai người đã hợp tác rất nhiều lần, quan hệ cũng không tồi. Cả hai đều là người dày dặn kinh nghiệm trong phòng phẫu thuật, họ am hiểu tất cả mọi thứ và không cần phải nói nhiều lời với nhau.
Sau khi Vệ Chí đi qua, anh thấy một đôi mắt trẻ con trong suốt và yên tĩnh.
Lập tức có chút hiếu kỳ?
Người này là ai?
Trên người mặc chiếc áo blouse trắng, khuôn mặt được đeo khẩu trang kính đáo chỉ chừa lại đôi mắt lộ ra bên ngoài.
Vệ Chí đến đây là để phụ giúp phẫu thuật thực quản, không phải làm gì cả, đối với người mổ chính hay phụ đều không để trong lòng, sau khi tiếp nhận lời Lý Bảo Sơn, anh thuần thục bắt tay vào việc, liên tục trợ giúp Trần Thương bắt ngoé, rửa dịch, cầm máu.
Theo một cách có trật tự, ca phẫu thuật của Trần Phương đã tiến hành một cách thuận lợi hơn nhiều.
Lúc này, Trần Thương đang chuẩn bị tách thực quản, Vệ Chí cố gắng nhìn kĩ một chút.
Thế nhưng chưa đợi Vệ Chí phản ứng kịp thì Trần Phương đã tách ra thành công...
Người này... Vệ Chí ngây người ra.
Phương pháp này hơi có chút... Hơi thú vị!
Không đúng!
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt của Vệ Chí lập tức hơi nheo lại, nó thực sự làm người ra đắn đo suy nghĩ.
Rất hợi hại!
Tỉnh tế!
Chính xác!
Quả quyết!
Một số từ ngữ hình dung về tài nghệ hiện lên trong đầu của Vệ Chí.
Vị bác sĩ trẻ tuổi này là chuyên gia từ đâu tới?
Vệ Chí không nhịn được mà mong chờ vào động tác tiếp theo.
Bước tiếp theo là vá vết nứt trên thực quản.
Vệ Chí đưa kẹp kim tới, Trần Phương tiện tay lấy một chiếc kẹp, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Trần Phương hơi ngước lên nhìn và thấy người đổi diện không biết từ bao giờ đã không còn là Lý Bảo Sơn.
Không có gì lạ...
Chủ nhiệm Lý lợi hại thì có lợi hại, nhưng trình độ trợ thú thì còn không bằng Vương Dũng, vẫn là người này tốt hơn nhiều.
Trần Phương đột nhiên nghĩ rằng bây giờ thực hiện chỉ là tiểu phẫu, cơ bản là một mình đảm nhiệm được, nhưng sau này chính mình sẽ là ngưu bức hơn, nếu mà làm đại phẫu chẳn chẳn phải cần bồi dưỡng một nhóm trợ thủ, theo cách nói của Vương Dũng thì hiện tại trình độ của trợ thủ cũng cần phải cải thiện.
Trong khoảng thời gian này Trần Thương cảm thấy mình được mời rất nhiều lăn.
Cuộc phẫu thuật vẫn tiếp diễn.
Bước khâu lại chính là ưu thế của Trần Phương.
Lớp viêm mạc và các cơ có những vết thương rạn nứt, có lẽ chúng được bảo quản tương đối tốt.
Nên, mặc dù miệng vết thương của lão Dương xem ra lớn hơn một chút, nhưng độ khó thực sự đã ít hơn rất nhiều.
Vết rạn nứt ở thực quản của lão Dương thuộc tổn thương mãn tính, tổn thương ở niêm mạc rõ rằng hơn,nhưng Lưu Văn Quân thì khác, nó thuộc loại vết thương chỉ rạn nứt nên khâu lại rất dễ dàng.
Dễ thì đễ, nhưng Trần Phương lại càng thêm nghiêm túc.
Bởi vì loại vết thương rạn nứt này có thể đạt được hiệu quả như mong đợi sau khi hồi phục.
Ngoài ra, vì vết thương sẽ để lại mô sẹo, để ngăn chặn tình trạng hẹp thực quản do mầm thịt mọc thêm nên Tiần Phương rất chú ý khâu này sao cho thật khớp.