Phó Ngọc Phương đánh giá Trần Lạc một lượt, thân hình cao lớn, không mập không ốm, hơi chút cường tráng, trên mặt góc cạnh rõ ràng, công nhận cậu a rất cao, nói trắng ra là dáng dấp có chút đặc biệt, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất thuận mắt, có thể để lại ấn tượng tốt trong mắt người khác.
Mà không phải loại người bắt chước soái khí thường thấy, nghĩ tới đây, Phó Ngọc Phương chậc chậc tần thưởng: "Tiểu tử này thật là đẹp trai nha, không làm minh tỉnh thì thật đáng tiếc, Tiểu Lạc theo học ở trường học nào vậy?"
Trần Thương trực tiếp cười đáp: "Học viện Truyền Thông Đông Dương."
Phó Ngọc Phương nghe xong không khỏi sửng sốt một chút, hiếu kỳ hỏi: "Học viện Truyền Thông 'Đông Dương sao? Cậu học chuyên ngành gì?
Trần Lạc: "Cấp 19 hệ diễn xuất.”
Phó Ngọc Phương nghe xong, trực tiếp nở nụ cười: "Cái này thật là trùng hợp, ta là giáo viên dạy vũ đạo ở học viện Truyền Thông đó."
Vừa nghe như vậy, Trần Thương kinh ngạc không thôi.
Nói chuyện một lát, Trần Thương không khỏi không cảm khái thế giới này thật quá nhỏ, cũng rất trùng hợp.
Trần Thương tựa hồ chưa từng hỏi qua Phó Ngọc Phương làm nghề gì, dù sao không liên quan đến nghề nghiệp của mình, chuyện riêng của người ta cũng không nên bàn tán.
Chẳng qua... Trần Thương mặc dù không hiểu rõ ính chất công việc của cô, nhưng lại hiểu rõ thân hình của cô, lần trước trước lúc rời đi, Trần Thương còn tạo hình khung ngực cho Phó Ngọc Phương, có một ý nghĩ tổng thể về dàn khung, chẳng qua là Phó Ngọc Phương có ý định chờ thêm đoạn thời gian nửa rồi lại nói.
Hoá ra là sắp khai giảng, khoảng thời gian này không có cách nào phẫu thuật, nhưng khi nghĩ đến Phó Ngọc Phương là giáo viên dạy vũ đạo, cũng khó trách dáng người lại tốt như vậy.
Đứng lâu dưới trời nắng oi ả khiến Phó Ngọc Phương có chút khó chịu, nàng cười nói: "Bác sĩ Trần, cậu không có lái xe tới sao? Nếu không thì tôi đưa các cậu một đoạn, vừa vặn tôi cũng vừa mới làm xong việc, hiện tại cũng không có bận chuyện gì."
Trần Thương còn đang ngượng ngùng, Phó Ngọc Phương đã kéo lấy hành lý Trần Thương đang cầm, liền muốn để vào xe.
"Được rồi, cậu cũng đừng khách khí với tôi, nhanh. lên, hôm nay trời thật là nóng!" Phó Ngọc Phương vừa cười vừa nói.
Vào trong xe, điều hoà không khí thổi tới, lập tức xua đi cái nóng bên ngoài.
Trần Lạc cùng Phó Ngọc Phương ở cùng một trường học, nên lần này cũng có tiếng nói chung.
Cộng thêm vốn tính cách Trần Lạc rất dễ thích nghĩ, trò chuyện cùng Phó Ngọc Phương đến khí thế ngất trời.
Trần Lạc cũng kể lại đoạn thời gian làm nhóm diễn kinh, trên đường đi cũng tất náo nhiệt
Trần Thương chỉ ngồi quan sát hai người, đột nhiên cảm giác được có Phó Ngọc Phương ở đây, có lẽ Trần Lạc ở trường học sẽ không bưồn lầm.
Nhưng mà....
Trần Thương nhìn đôi mắt Phó Ngọc Phương mị hoặc như vậy, bỗng nhiên cảm thấy lo lắng...
Chẳng biết tại sao, Trần Thương chợt nhớ tới phim « Tà Không Áp Chính » trong đó Bành Vu Yến cùng Hứa Tình...
Nghĩ đến một số hình ảnh, lập tức khiến Trần Thương giật nảy mình.
Cái này mẹ nó Trần Lạc mới 19 tuổi, gái già như cô cũng không thể gặm cỏ non được.
Bồng nhiên, bất chợt Trần Thương cảm thấy mình vừa đưa ra một lựa chọn sai lầm, chính mình có phải là đã đem Trần Lạc vào một con đường không có lối về hay không?
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên cảm giác được chuyến này xe không nên ngồi.
Không được....
Mà không phải loại người bắt chước soái khí thường thấy, nghĩ tới đây, Phó Ngọc Phương chậc chậc tần thưởng: "Tiểu tử này thật là đẹp trai nha, không làm minh tỉnh thì thật đáng tiếc, Tiểu Lạc theo học ở trường học nào vậy?"
Trần Thương trực tiếp cười đáp: "Học viện Truyền Thông Đông Dương."
Phó Ngọc Phương nghe xong không khỏi sửng sốt một chút, hiếu kỳ hỏi: "Học viện Truyền Thông 'Đông Dương sao? Cậu học chuyên ngành gì?
Trần Lạc: "Cấp 19 hệ diễn xuất.”
Phó Ngọc Phương nghe xong, trực tiếp nở nụ cười: "Cái này thật là trùng hợp, ta là giáo viên dạy vũ đạo ở học viện Truyền Thông đó."
Vừa nghe như vậy, Trần Thương kinh ngạc không thôi.
Nói chuyện một lát, Trần Thương không khỏi không cảm khái thế giới này thật quá nhỏ, cũng rất trùng hợp.
Trần Thương tựa hồ chưa từng hỏi qua Phó Ngọc Phương làm nghề gì, dù sao không liên quan đến nghề nghiệp của mình, chuyện riêng của người ta cũng không nên bàn tán.
Chẳng qua... Trần Thương mặc dù không hiểu rõ ính chất công việc của cô, nhưng lại hiểu rõ thân hình của cô, lần trước trước lúc rời đi, Trần Thương còn tạo hình khung ngực cho Phó Ngọc Phương, có một ý nghĩ tổng thể về dàn khung, chẳng qua là Phó Ngọc Phương có ý định chờ thêm đoạn thời gian nửa rồi lại nói.
Hoá ra là sắp khai giảng, khoảng thời gian này không có cách nào phẫu thuật, nhưng khi nghĩ đến Phó Ngọc Phương là giáo viên dạy vũ đạo, cũng khó trách dáng người lại tốt như vậy.
Đứng lâu dưới trời nắng oi ả khiến Phó Ngọc Phương có chút khó chịu, nàng cười nói: "Bác sĩ Trần, cậu không có lái xe tới sao? Nếu không thì tôi đưa các cậu một đoạn, vừa vặn tôi cũng vừa mới làm xong việc, hiện tại cũng không có bận chuyện gì."
Trần Thương còn đang ngượng ngùng, Phó Ngọc Phương đã kéo lấy hành lý Trần Thương đang cầm, liền muốn để vào xe.
"Được rồi, cậu cũng đừng khách khí với tôi, nhanh. lên, hôm nay trời thật là nóng!" Phó Ngọc Phương vừa cười vừa nói.
Vào trong xe, điều hoà không khí thổi tới, lập tức xua đi cái nóng bên ngoài.
Trần Lạc cùng Phó Ngọc Phương ở cùng một trường học, nên lần này cũng có tiếng nói chung.
Cộng thêm vốn tính cách Trần Lạc rất dễ thích nghĩ, trò chuyện cùng Phó Ngọc Phương đến khí thế ngất trời.
Trần Lạc cũng kể lại đoạn thời gian làm nhóm diễn kinh, trên đường đi cũng tất náo nhiệt
Trần Thương chỉ ngồi quan sát hai người, đột nhiên cảm giác được có Phó Ngọc Phương ở đây, có lẽ Trần Lạc ở trường học sẽ không bưồn lầm.
Nhưng mà....
Trần Thương nhìn đôi mắt Phó Ngọc Phương mị hoặc như vậy, bỗng nhiên cảm thấy lo lắng...
Chẳng biết tại sao, Trần Thương chợt nhớ tới phim « Tà Không Áp Chính » trong đó Bành Vu Yến cùng Hứa Tình...
Nghĩ đến một số hình ảnh, lập tức khiến Trần Thương giật nảy mình.
Cái này mẹ nó Trần Lạc mới 19 tuổi, gái già như cô cũng không thể gặm cỏ non được.
Bồng nhiên, bất chợt Trần Thương cảm thấy mình vừa đưa ra một lựa chọn sai lầm, chính mình có phải là đã đem Trần Lạc vào một con đường không có lối về hay không?
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên cảm giác được chuyến này xe không nên ngồi.
Không được....