Mục lục
Cao Thủ Y Đạo - Trần Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu cũng hay thật Iúc bố cậu nhặt được cậu, cậu cũng sắp chết đói rồi, ông ấy khó khăn lắm mới nuôi cậu lớn khôn, ngược lại, cậu không biết báo đáp ơn nghĩa của người ta, sau khi phá hoại hết số tài sản mà ông ấy đã vất vả tích góp trong mấy chục năm qua, cậu lại cắt đứt quan hệ với ông ây.”

“Sói mắt trắng(*) là nói đến loại người như cậu đó! Haha, bố cậu chắc mù mới nhận nuôi dưỡng một kẻ như cậu.1′

(*) sói mắt trắng: chỉ loại người vong ơn phụ nghĩa, bội bạc

“Dì tới đây làm gì?” Trần Vũ cau mày, lời nói của Trương Lam tuy rằng khó nghe, nhưng cũng là sự thật.

“Tôi đến đây để nhận làm bảo mẫu, sau khi con trai tôi tốt nghiệp đại học thì đã tìm được một công việc tốt, làm nhân viên văn phòng, Trần Vũ cậu xem bản thân đã sống thành kiểu gì kìa, làm nhân viên bảo vệ ở đây, có triển vọng quá nhỉ.”

Trương Lam càng nói càng đắc ý: “Cậu còn trẻ như vậy, có tay có chân làm cái gì mà không

được? Sao lại đến đây làm chó canh cửa?”

“Nhưng với trình độ của cậu, cũng chỉ có thể làm công việc cấp thấp trong xã hội, nếu không, cậu cũng đâu thể làm gì khác? Suy cho cùng, không phải ai cũng thông minh và có năng lực như con trai tôi.”

“Bà nói cái gì vậy?” Diệp Hân Vũ tức giận: “Chồng tôi không phải là người như bà nói.”

“Ôi, Trần Vũ, đây là vợ của cậu à?” Trương Lam sửng sốt, bà ta có chút ghen tị nhìn Diệp Hân Vũ, dù sao phụ nữ xỉnh đẹp như vậy cũng rất ít thấy.

“Đúng vậy, đây là vợ tôi, dì Trương, bố tôi… dạo này ông ấy thế nào rồi?” Trần Vũ ngập ngừng hỏi.

Anh đã nhiều năm không có liên lạc với bố mình, tuy là bố nuôi nhưng lại có ơn nuôi nấng anh, trong mắt anh, bố nuôi và bố ruột không có gì khác biệt.

“Haha, cậu đã hủy hoại toàn bộ tài sản của ông ây, nhà kính mà gia đình cậu xây dựng trong căn cứ trung y đều đã dùng để trả nợ cho cậu, cậu nghĩ ông ấy sống thế nào?” Trương Lam chế nhạo, sau đó không xác định hỏi: “Đây thật sự là vợ của cậu?”

“Đúng, đây là vợ tôi, Hân Vũ, đây là dì Trương ở quê anh.” Trần Vũ nói.

“Hừ, Trần Vũ, không phải tôi nói xấu cậu nhưng bản thân có năng lực đến đâu thì phải biết rõ chứ, tìm được một người vợ xỉnh đẹp là tốt nhưng cậu cũng phải nuôi nổi mới được.” Trương Lam nghĩ tới con trai mình còn không có bạn gái, trong lòng không khỏi cảm thấy chua chát.

“Chuyện này thì dì cứ yên tâm đi, lúc tôi nghèo khó, cô ấy cũng không bỏ rơi tôi, sau này cô ấy cũng sẽ không bỏ rơi tôi.” Trần Vũ nhàn nhạt nói.

“Thật không biết ngày nay phụ nữ nghĩ thế nào, con trai của tôi có điều kiện tốt như vậy còn chưa có cô gái nào thích, nhưng một tên nghèo khổ lại có người theo đuổi.” Trương Lam ghen tị mà nói.

“Dì, con trai của dì có năng lực như vậy mà còn để dì đi làm bảo mẫu phục vụ người khác à?” Diệp Hân Vũ nói trúng điểm mấu chốt.

“Cò, cô thì biết gì? Khu dân cư này là một khu giàu có, những người tôi phục vụ đều là những người quyền quý, người bình thường có muốn cũng không đến được đâu?” Trương Lam tức giận: “Còn cậu kìa Trần Vũ, hình như vợ cậu

đang mang thai phải không, cậu nhớ xem kỹ coi đó có phải là của cậu không nhé.”

“Bà nói cái gì?” Trần Vũ tức giận, người phụ nữ này có thể châm chọc anh, nhưng bà ta không thể sỉ nhục Diệp Hân Vũ.

“Sao vậy? Tôi nói không đúng sao? Hừ, phụ nữ càng xỉnh đẹp thì càng dâm đãng, ai biết vợ cậu đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông?” Trương Lam cười lạnh nói.

Không nói một lời, Trần Vũ giơ tay tát thẳng vào mặt bà ta.

Trương Lam hét lên, tóc rối loạn, năm dấu ngón tay xuất hiện trên nửa khuôn mặt.

“Đồ khốn nạn, sao cậu dám đánh tôi? Cậu có biết nơi này là nơi nào không? Tôi sẽ kêu ông chủ của tôi đuổi việc cậu ngay lập tức.” Trương Lam hét lên.

“Ông chủ của bà là ai?” Trần Vũ cười lạnh: “Mà bà nghĩ rằng mình có thể ở lại đây sao? Nói cách khác, cho dù bà có thể ở lại đây, bà cũng chỉ là một người hầu phục vụ người khác thôi, cảm giác hơn người của bà đến từ đâu vậy?”

“Thằng nhãỉ ranh, cậu dám đánh tôi? Tôi liều mạng với cậu…” Trương Lam rít lên, bộc phát khí thế hung hãn thường ngày, vươn tay

chộp về phía mặt Trần Vũ.

“Dừng lại, làm gì vậy?” Một đội bảo vệ tuần tra nhanh chóng bước tới ngăn cản.

“Đây là bảo vệ của các người đúng không, tôi đến đây làm bảo mẫu cho chủ nhà của các cậu, tên khốn này dám đánh tôi, mau đuổi việc cậu ta đi.” Trương Lam chỉ vào Trần Vũ và hét lên.

“Cậu Trần, xỉn lỗi, có chuyện gì vậy?” Đội trưởng bảo vệ lịch sự hỏi.

“Dám lăng mạ vợ tôi, đánh bà ta như thế là đã nhẹ rồi.” Trần Vũ lạnh lùng mà nói.

“Tôi lăng mạ cô ta thì đã sao? Để tôi nói cho cậu biết, những người chủ mà tôi phục vụ đều là những người có quyền lực, nếu các người không sa thải cậu ta, tôi sẽ yêu cầu ông chủ của tôi sa thải công ty quản lý bất động sản của các người.” Trương Lam hét to.

“Bà câm miệng đi, ông chủ của bà là ai? Thư gỉớì thiệu của bà ở đâu?” Đội trưởng đội bảo vệ sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, họ biết thân phận của Trần Vũ, người phụ nữ này dám mắng vợ của Trần Vũ, muốn tìm đường chết sao?

“Đây là thư giới thiệu của tôi.” Trương Lam

oán hận mà lấy ra lá thư giới thiệu, có chút đắc ý nói: “Ông chủ của tôi là một trong số ít chủ sở hữu nhà độc lập ở chỗ này của các người, hẳn là các người biết, ông ấy là một người giàu có.”

“Cậu Trần… Đây không phải nhà của cậu sao?” Đội trưởng đội bảo vệ nhìn thoáng qua địa chỉ trong thư giới thiệu, không khỏi sửng sốt.

“Cái gì? Nhà của cậu ta? Cậu ta không phải là nhân viên bảo vệ của các người sao?” Trương Lam giật mình.

“Nhân viên bảo vệ nào? Cậu Trần là chủ nhà ở chỗ chúng tôi, là chủ nhà mà bà muốn xỉn vào làm, chủ của mình còn không biết là ai, mà dám chửi bới ở đây?”

“Sao có thể chú? Làm sao cậu ta có đủ khả năng để sống ở đây?” Trương Lam bị sốc, bà ta biết rất rõ về Trần Vũ, Trần Vũ đã phá hoại tất cả tài sản của bố mình và cắt đứt quan hệ với ông ấy, bà ta cũng nghe nói rằng cậu ta chỉ thích ăn nhậu chơi bời, không chịu làm việc đàng hoàng trong vài năm qua, làm sao cậu ta lại trở thành chủ sở hữu bất động sản ở một khu giàu có như vậy?

“Trương Lam, tôi nể tình bà là hàng xóm cũ, hôm nay không chấp nhặt với bà, lập tức cút

cho tôi.” Trần Vũ lạnh lùng nói.

“Cái này, cái này…” Trương Lam không biết phải làm sao.

“Sao còn không mau đi?” Đội trưởng đội bảo vệ quát.

Trương Lam không còn cách nào khác là phải rời đi, bà ta không ngờ rằng Trần Vũ sẽ đột nhiên thay đổi và trở thành một người đàn ông giàu có, điều này nằm ngoài suy nghĩ của bà ta.

“Đợi đã.” Trần Vũ gọi bà ta lại.

“Trần Vũ, cậu, cậu còn muốn làm gì?” Trương Lam lắp bắp hỏi.

“Bố tôi, ông ây… dạo này sống thế nào?” Trần Vũ nhìn chằm chằm vào bà ta và hỏi.

“Ông ây, ông ấy khá tốt, khá tốt!” Trương Lam nói mấy câu rồi vội vàng rời đi.

Trần Vũ trầm mặc, trong lòng có chút khó chịu, một mình bố nuôi anh lớn lên không dễ dàng, anh muốn quay về xem thử.

“Chồng, chúng ta về thăm bố đi.” Diệp Hân Vũ đoán được suy nghĩ của Trần Vũ: “Em biết anh vẫn luôn muốn gặp ông âỳ, giữa bố con với nhau không có hận thù gì không thể giải quyết được.”

“Chuyện này thì một thời gian nữa rồi tính sau, chúng ta sẽ trở về vào sinh nhật của ông ấy.” Trần Vũ cười nói.

“Cậu Trần, cô Diệp, ở cửa có một người tên Vương Tuyết Cần, tự xưng là mẹ của cô Diệp, tôi muốn xác nhận một chút.” Đúng lúc này, quản gia đi tới.

“Mẹ em, sao bà ấy lại ở đây?” Diệp Hân Vũ kinh hãi, cô chưa bao giờ nói cho người nhà biết nơi cô sống hiện tại, Vương Tuyết Cần làm sao biết được?

Một lúc sau, giọng nói khoa trương của Vương Tuyết cần truyền tới: “Tôi đã nói là con gái tôi sống ở đây, nhưng các người không tin, Hân Vũ, con chuyền đến nơi sang trọng như vậy khỉ nào mà không nói cho mẹ biết?”

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Ai nói cho mẹ biết?” Diệp Hân Vũ kinh ngạc hỏi.

“Mặc kệ aỉ nói với mẹ, con sống ở nơi tốt như vậy mà cũng không đón mẹ đến hưởng phúc sao? Có ai làm con gái giống con không? Đi, dẫn mẹ về xem các con đang ở nơi nào.” Vương Tuyết cần giữ chặt Diệp Hân Vũ.

Bà ta từng coi thường con gái mình về mọi mặt, nhưng giờ đây khi con gái sống ở khu giàu có, thái độ của bà ta rõ ràng đã trở nên thân

thiết vô cùng.

‘Trời ơi, phòng khách rộng quá, đèn chùm pha lê trong phòng khách cũng không hề rẻ, sofa cũng là hàng nhập khẩu, nhìn sàn nhà xem, gần như có thể dùng làm gương.”

Một lát sau, trong biệt thự của Trần Vũ, Vương Tuyết Cần hết lời khen ngợi nơi ở của con gái mình giống như bà ngoại Lưu bước vào Đại Quan Vỉên(*).

(*)bà ngoại Lưu bước vào Đạì Quan Viên: tình tiết trong Hồng Lâu Mộng

“Hân Vũ, sao con lại sống ở đây? Trần Vũ kiếm được một triệu kia sao đủ mua căn nhà ở đây, còn không đủ để trả nợ nữa kìa.” Vương Tuyết Cần đã nhìn đủ rồi, cuối cùng cũng nhớ ra để hỏi.

“Đây là nhà của bạn tôi, tôi tạm thời ở nhờ một thời gian.” Trần Vũ bình tĩnh nói.

“Tôi đã nói mà, có một số người không thể thay đổi được bản tính.” Nghe được Trần Vũ nói, sắc mặt Vương Tuyết cần đột nhiên biến đổi: “Hừ, không biết tự tin ở đâu ra.”

“Mẹ, rốt cuộc mẹ tới đây là có chuyện gì?” Diệp Hân Vũ hỏi.

“Hân Vũ, con có muốn về nhà bố mẹ ruột

không? Còn muốn quay lại làm lành với nhà họ Diệp không?” Vương Tuyết Cần thay đổi vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

“Mẹ, con .”

“Nếu muốn thì hãy ly hôn với tên này ngay lập tức!” Vươnq Tuyết cần hét lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK