Chương 46: Chính mày tự chuốc lấy
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau leo lên?” Nính Nhã Tuyết nhận ra điều gì đó, mặt cô ấy đỏ bừng, leo vào trong nhà máy.
Trần Vũ cười xấu hổ, sau đó nhảy lên, tay phải ấn vào tường một cái, xoay người nhảy vào.
Những tiếng hú hét phát ra từ một nhà kho khổng lồ trong nhà máy, kèm theo đó là tiếng chó sủa.
Hai người lặng lẽ lẻn vào, khung cảnh bên trong vô cùng chấn động.
Chính giữa nhà kho là một cái bục được bao quanh bởi dây thép gai, bên trong có hai con chó đang cắn xé nhau dữ dội, đám đông xung quanh gầm rú lên điên cuồng, cổ vũ cho những con chó mình đã đặt cược.
Một bên khác còn có mấy con chó trông khá hung dữ bị nhốt trong một cái lồng sắt, trong sân trông cực kỳ đẫm máu.
“Thằng nhãi kia trông như thế nào? “Trần Vũ hỏỉ.
“Ảnh đây!” Ninh Nhã Tuyết lấy điện thoại ra, tìm ra một bức ảnh.
“Nhớ rồi, tôi sẽ lên phòng VIP tầng hai xem
thử, cô chỉ cần tìm một chỗ ngồi, phối hợp tôi tác chiến, không được đi lung tung.” Trần Vũ chỉ vào lầu hai.
Tầng 2 được bố trí phòng riêng, qua lớp kính có thể nhìn rõ khung cảnh hiện trường.
Trong căn phòng có vị trí đẹp nhất ở giữa, một thanh niên đang chăm chú quan sát tình hình chọi chó trên sân.
“Mẹ kiếp, con chó pitbull này hung hăng quá, một lát tìm chủ của nó, tòi muốn con chó này.” Người thanh niên này chính là Đỗ Minh, hắn chỉ vào một con chó pitbull đã thắng ba ván trên sân.
“Được, chỉ cần cậu Đỗ thích, tôi nhất định sẽ lấy được nó cho cậu.” Một người đàn ông trung niên cung kính nói, gã là Lý Kiệt Minh, chủ nhân của trường đấu chó.
“Ha ha, lão Lý, trại chó này của ông làm rất tốt, tôi đúng là không nhìn lầm ông.” Con pitbull trong sân cắn đứt cổ con chó đối thủ, trận đấu kết thúc, Đỗ Minh cầm lên một ly rượu vang đỏ.
“Cậu Đỗ khách sáo quá, tôi rất vinh hạnh khi được làm việc cho cậu Đỗ.” Lý Kiệt Minh tỏ vẻ vô cùng hãnh diện: “Lợi nhuận tháng này đã tăng gấp ba, tháng sau sẽ còn tốt hơn, tất cả đều là nhờ vào sự che chở của cậu Đỗ.”
“Ha ha, chỉ cần ông nghiêm túc làm việc cho tôi, những chuyện khác không cần lo lắng, chỉ cần có tôi ở đây, sẽ không có kẻ nào dám gây rắc rối cho ông.” Đỗ Minh cười ha ha.
Hẳn vừa dứt lời, đột nhiên bịch một tiếng vang lên, cửa bị người đá văng ra từ bên ngoài, Trần Vũ bước vào, anh gọn gàng dứt khoát đánh ngã hai tên vệ sĩ trong phòng, sau đó trở tay khóa cửa lại.
“Ai đó?” Lý Kiệt Minh lắp bắp kinh hãi.
Không nói một lời nào, Trần Vũ kéo rèm trong phòng riêng lại, sau đó đi đến tủ rượu, đấm một phát, đập nát thủy tinh, lấy ra một chai rượu.
“Mày là Đỗ Minh?” Trần Vũ nhìn chằm chằm Đỗ Minh hỏi.
“Đúng vậy, mày là ai?” Đỗ Minh cau mày, Trần Vũ hiển nhiên là muốn kiếm chuyện với hắn, ở Phong Lăng, người dám gây rắc rối cho hắn cũng không được bao nhiêu đâu.
“Có phải mày đã gây ra chuyện của Lý Tố không?” Trần Vũ hỏi.
“Tao hiểu rồi, mày đang ra mặt bênh vực con khốn đó, mày là cái gì của nó?” Đỗ Minh sửng sốt một chút, ngay sau đó cười lạnh nói.
“Cho nên, mày thừa nhận mày đã từng cưỡng hiếp cô ấy?” Trần Vũ hỏi.
“Ha ha, đúng vậy, tao đã chơi vớỉ cô ta rồi! Hơn nữa cô ta phản kháng rất kịch liệt, Haha, loại cảm giác này rất kích thích, con khốn đó rất non, đáng tiếc là không biết điều, nếu không thì tao đã để cho cô ta làm bạn tình lâu dài của tao rồi.” Đỗ Minh cười hì hì.
“Hôm nay kẻ tìm người uy hiếp mẹ con bọn họ cũng là mày sao?” Trong mắt Trần Vũ hiện lên một tia lạnh lùng.
“Đúng vậy, nếu không phải mụ đàn bà đó làm lớn mọi chuyện, chú tao bắt tao phải xử lý thì tao cũng không thèm để ý đến con nhỏ đó đâu, haha! Nếu tao muốn làm hai người đó biến mất thì chỉ cần một câu nói mà thôi, còn mày là ai, mày muốn đứng ra bảo vệ con nhỏ đó sao?” Đỗ Minh liếc nhìn Trần Vũ.
“Tao không đứng ra bảo vệ cô ấy, tao chỉ… muốn đòi lại công lý cho cô ấy!” Trần Vũ vừa nói xong, bình rượu trong tay giơ lên, đập thẳng vào đầu Đỗ Minh một cách không khách khí.
Rầm! Bình rượu nổ tung trên đầu Đỗ Minh… Mảnh thủy tinh vỡ văng vào mắt trái của Đỗ Minh, máu lập tức chảy ra từ đầu và mắt trái của hắn.
A… A… Đỗ Minh kêu lên thảm thiết như heo bị giết, hắn ôm đầu suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.
“Người đâu, có người đang hành hung cậu Đỗ.” Lý Minh Kiệt lắp bắp kỉnh hãi.
“Aỉ dám làm bị thương cậu Đỗ chính là tìm chết.” Cửa lại bị người phá ra từ bên ngoài, một luồng gió mạnh đánh úp về phía Trần Vũ.
Cú đấm nhanh của đối phương vô cùng lạnh lùng, ít nhất là ở cấp độ quyền sư, Trần Vũ trở tay tung ra một cú đấm.
Bùm, hai nắm đấm chạm nhau, thân hình đối phương lắc lư, lui về phía sau mấy bước, hai tay nhanh chóng đưa ra sau lưng, mắt hoảng sợ mà nhìn Trần Vũ.
Người tới là cao thủ nội gia, nắm đấm của hắn ta xuyên thấu qua chân khí, có thể đánh chết một con trâu, tuy nhiên, sau khi đụng phải nắm đấm của Trần Vũ, hắn ta cảm thấy nắm tay tê dại, cổ tay cũng không nhấc lên nổi.
‘Anh là ai?” Người tới nhìn chằm chằm Trần Vũ: “Tại hạ đến từ Thanh Long Xã, Trương Ba.”
“Người của Thanh Long Xã? Chu Thanh là gì của anh?” Trần Vũ liếc nhìn Trương Ba một
cái.
“Ông ấy là sư phụ của tôi, tôi là đại đệ tử của Thanh Long Xã.” Trương Ba ngẩng đầu lên, vẻ mặt có phần kiêu ngạo.
“ồ, anh là đồ đệ của Chu Thanh, trước đây tôi đã phế bỏ tu vỉ của Chu Thanh, hiện tại lại phải phế bỏ đồ đệ của lão, làm như vậy chẳng phải có chút không tốt à?” Trần Vũ cười nói.
“Mày là người hại sư phụ tao?” Trương Ba tức giận: “Tao sẽ giết mày!”
Hô, lại một cú đấm đánh úp về phía Trần Vũ, Trần Vũ trở tay vặn cánh tay hắn ta, cười lạnh nói: “Sư phụ của anh còn là kẻ thua cuộc dưới tay tôi, chỉ với sức của anh? Nếu Thanh Long Xã muốn báo thù, thì hãy nhớ rõ tên của tôi, tôi là Trần Vũ.”
Tay phải của anh vặn một cái, một tiếng rắc vang lên, Trương Ba hét thảm, cánh tay hắn ta bị vặn thành bánh quai chèo, Trần Vũ bước tới, dùng hai tay nắm lấy cánh tay của hắn ta, vặn ra sau, cánh tay của Trương Ba bị vặn ra sau lưng như cánh gà, Trần Vũ điềm vào huyệt đãn trung (*) của hắn.
(*) huyệt đãn trung: huyệt nằm gần tỉm mạch, giữa hai vú
A… hai mắt Trương Ba tối sầm, hôn mê bất tỉnh, vết thương của hắn ta giống hệt của Chu Thanh, cánh tay bị bẻ ngược ra sau tàn phế, tu vi đã mất hết.
“Mày, mày rốt cuộc là ai?” Trên mặt Đỗ Minh đầy máu, hắn trợn mắt há hốc mồm, Trương Ba là quyền sư nội gia, nhưng chưa đến một hiệp là đã bị diệt trong tay Trần Vũ, Trần Vũ rốt cuộc là ai?
“Mày nghĩ thế nào?” Trần Vũ nhếch miệng cười, đột nhiên tiến lên phía trước đá Đỗ Minh ngã lăn ra đất, sau đó dùng sức đạp vào giữa hai chân hắn.
Kẹt một tiếng, Lý Minh Kiệt ở một bên không tự chủ được kẹp chặt hai chân, gã khiếp sợ mà nhìn Trần Vũ, cảm thấy người này nhất định là một kẻ điên.
Đây chính là Đỗ Minh, cháu trai của Đỗ Phong, là một nhân vật có thể đi ngang ở Phong Lăng, nhưng với một cước của Trần Vũ, tên này chắc chắn đã thành thái giám.
Đỗ Minh trợn trắng mắt, dùng sức che kín phần dưới của mình, trước mắt hắn tối sầm, hắn gần như muốn ngất đi.
“Tỉnh táo chút đi!1’ Tran Vũ vừa nói vừa giẫm lên đùi tên này, rắc một tiếng, Đỗ Minh rít
lên, ngồi thẳng dậy, với lực đá này của Trần Vũ, có lẽ chân của hắn cũng đã tàn phế.
“Chú của tao sẽ giết mày… giết mày, giết sạch cả nhà mày.” Đỗ Minh gầm lên, phun ra một câu.
Răng rắc… Một cánh tay của Đỗ Minh bị Trần Vũ gọn gàng nhanh chóng mà tháo khớp, bịch một tiếng, Đỗ Minh ngã phịch xuống đất, con mắt còn lại của hắn vô hồn nhìn lên trần nhà, hắn cảm giác như sinh mệnh của mình đang dần trôi đi.
Nhấc điện thoại lên chụp vài tấm ảnh, Trần Vũ liếc nhìn Lý Minh Kiệt ở một bên: “Mày là của người của nó?”
“ừ… à, không phải, tôi không phải!” Lý Minh Kiệt hoảng sợ lắc đầu.
“Mặc kệ có phải hay không, nói với người đến đón nó, ba ngày sau, tao muốn nhìn thấy nó nhận lỗi trước mặt mọi người, nếu không thì tao sẽ tới lấy một chân và một tay còn lại.” Trần Vũ bình tĩnh nói: “Nhớ kỹ, tao tên là Trần Vũ.”
Nóí xong câu đó, Trần Vũ xoay người rời đi.
“Bắt lấy nó, nó làm bị thương cậu Đỗ.” Trần Vũ mới vừa ra khỏi cửa, một đám vệ sĩ lỉền xông
tới, mấy chục người mà ai cũng dẫn theo một con chó vây quanh anh.
Bọn vệ sĩ đã nhìn thấy Trần Vũ qua camera giám sát trong phòng riêng, những người này vội chạy tới.
Trần Vũ cau mày, vốn đr anh không muốn làm tổn thương ai, nhưng những vệ sĩ này đều nắm một con chó, xem ra hôm nay phải chém giết một trận rồi.
Hiện trường tức khắc hỗn loạn, những vị khách đến xem chọi chó hoảng loạn bỏ chạy tứ tán.
Gâu gâu! Mấy con chó lao tới, Trần Vũ dùng tay phảỉ tìm kiếm một hồi, trong tay xuất hiện mấy cây kim châm, anh vung tay lên, một âm thanh nhỏ bé xé không vang lên, kim bay vèo ra ngoài.
Phốc phốc phốc! Ba con chó dữ ngã xuống đất rên thảm, những cây kim bạc được Thái Huyền Khí bao phủ có thể xuyên thủng tấm thép, huống chỉ là những con chó này.
Trần Vũ lao về phía đám người, di chuyển tay phải của mình, bang bang bang, mấy người ngã xuống đất.
Đột nhiên, từ phía sau lưng truyền đến một
cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt Trần Vũ thầm kêu không tốt, anh đánh ngã một người, rồi nhanh chóng lộn nhào.
Gần như cùng lúc khi anh lộn người lại, một viên đạn xẹt qua cánh tay anh bay ra nqoài.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK